CHAPTER 5
Không bao giờ có khái niệm thời gian cho việc hiện tại, bởi thế Soo Hyuk quên mất cuộc hẹn với mẹ, và lời hứa đưa vợ về là gì nữa. Giờ đây anh đang đắm chìm trong nhục dục, theo bản năng của một con người.
Không có tình ý hay tình cảm, càng không có tình yêu trong đây, mà bản năng của con người chỉ là một thứ xấu xa có đẳng cấp, chính loại động vật cao cấp này theo thời gian tiến hóa tự cho là thế...
Ji Yeon kéo Soo Hyuk ra ghế làm việc, cô đưa tay cởi áo chồng... Giờ đây chồng đã hoàn toàn không còn mảnh vải che thân trên người... Trong khi cô chưa cởi gì ra...
Cô đứng trước mặt Soo Hyuk, lần tay vào trong váy dài, cởi quần lót của mình ra, chỉ nhiêu đó là đủ... Cô chạm tay vào nơi sâu kín của mình, nó đã sẵn sàng cho việc nãy giờ cô kích thích Soo Hyuk.
Cô dạng chân ra, ngồi lên người Soo Hyuk, đưa tay xuống giữ lấy cậu nhỏ, đưa nó vào đúng tầm, rồi cô thả mình xuống, như mọi lần theo phong cách riêng biệt của cô... nuốt chửng cậu nhỏ, cho nó lấp đầy vào cái khoảng trống mà cô bị mất đi... và không bao giờ tìm lại cho đủ...
Ji Yeon đặt hai tay mình lên vai Soo Hyuk làm điểm tựa... nhận lấy đôi mắt to tròn mở ra nhìn cô... Đôi mắt của Soo Huyk cũng đẹp không kém Min Woo... Cảm giác nào giữa chúng ta thì bây giờ cô mới có thể khẳng định... Rằng chúng ta chỉ là sự giao dịch... và những gì cô đang làm với chồng cùng chỉ là giao dịch mà thôi, nhưng giao dịch điều gì thì cô không thèm biết, cô chỉ biết chồng cô thuộc về cô... như Min Woo... Soo Hyuk cũng thuộc về cô.
Soo Hyuk đưa tay lên, anh chạm tay vào nút khóa kéo áo đầm nằm phía sau lưng Ji Yeon kéo xuống, thấy cô không phản kháng nên anh làm nhanh hơn, cái đầm của Ji Yeon tuột xuống, để lộ bờ ngực căng mọng đang được nhốt lại trong áo nịt ngực màu đen... trông vợ thật hấp dẫn, anh đưa tay lên, kéo phăng áo nịt ngực, để lộ đầu ngực ửng hồng với bầu ngực có làm da mềm mại, anh đưa miệng đến...
Ji Yeon không quên bỏ nhịp nắc của mình, đồng thời cô nhận lấy khuôn miệng của Soo Hyuk đang quấn lấy đầu nhũ hoa của cô, anh đang say mê gặm nhấm nó, cảm giác đau nhói nhói, như mọi lần cô cùng người yêu đầu, khiến cô ngất ngây, cô ngữa cổ lên cao, bắt đầu phát ra âm thanh rên rỉ... thật chồng cô rất biết kích thích cô mà... nên cô rất sợ là vậy...
Soo Hyuk nhả đầu ngực Ji Yeon ra, anh biết đâu là lúc dừng lại... anh tựa người vào ghế đón nhận, để Ji Yeon tự chủ trong mọi thứ...
Ji Yeon cúi nhìn Soo Huyk, rõ ràng cô đang gần tới đỉnh điểm thì hắn dừng lại... chơi cô sao... ừ thì ai chơi ai cũng được, vào giờ phút này cô chỉ biết mình không kìm chế được mình nữa rồi...
Cô nhìn thẳng vào mắt Soo Hyuk, bắt đầu đổi nhịp mạnh hơn... thấy gương mặt trắng sáng của chồng bắt đầu đổi màu, đôi mi khẽ nhíu lại, khuôn miệng anh bậm chặt...
Ji Yeon dừng lại, cô nhướng người lên, để cậu nhỏ tuột ra khỏi âm đạo của cô... Cô mỉm cười, đôi môi khẽ nhích lên, làm cử chỉ khinh thường hay là gì chẳng cần biết...
Soo Hyuk nhìn xuống cậu nhỏ đang đứng sững của mình... chưa đủ để thỏa mãn, nhưng điều gì cần phải dừng thì anh cũng chịu dừng, anh hạ giọng:
-" Đủ rồi đúng không? Đúng thì em cho anh đi làm việc!"
Ji Yeon tự dưng thấy hụt hẫng, không hiểu sao cô lại nghe thanh âm nghèn nghẹn từ trong lời của Soo Hyuk. Cô đứng dậy rời khỏi Soo Hyuk. Cô xoay người với tay lấy áo mặc vào cho chồng mình, gài nút lại cẩn thận, cô nói nhỏ...
-" Nói cho em biết, nếu như mẹ tấn công anh, anh sẽ làm như thế nào?"
Ji Yeon nghe tiếng đáp lại thật nhỏ bên tai khi chồng đứng gần sát bên cô...
-" Em muốn anh làm thế nào?"
Vừa nghe đến đó Ji Yeon lại đẩy Soo Hyuk té ngồi vào ghế, cô lại ngồi lên người anh, lại tiếp tục thả mình nuốt lấy cậu nhỏ tạo sự ma sát... cô nói nhanh theo nhịp nắc của mình...
-" Em lập lại lần cuối, anh có thể tìm bất cứ con nào trừ mẹ em!"
Soo Hyuk đưa tay ra, vòng qua thắt lưng, giữ lấy Ji Yeon.
-" Anh cũng nói cho em biết, anh không bao giờ tìm con nào đó ngoài em!"
Nói xong Soo Hyuk đứng dậy, anh giữ Ji Yeon trong tay, rồi đặt cô nằm ngữa ra bàn làm việc, anh đổi thế chủ, bắt đầu tỏ rõ vị trí của mình trước Ji Yeon...
Ji Yeon bật ra thanh âm từ tận trong thân thể cô, nhận lấy cảm giác ma sát từ hai bộ phận sinh dục dần lớn. Cô vòng chân giữ Soo Hyuk trước mình.
Một lần đầu... Tự bán đứng bản thân mình trước Soo Hyuk, cô rên rỉ thống thiết với những cú thúc thật ngoạn mục... hình ảnh Soo Hyuk trước mắt khiến cô mất đi lý trí, để cô buông lời gấp gáp...
-" Em yêu anh... em yêu anh..."
Soo Hyuk mỉm cười, trông cô y hệt một con điếm thúi, vợ của tôi là đây, một con vợ thần kinh mà tôi phải từ bỏ mọi ước mơ của mình gánh trên vai...
Không, cô phải nằm dưới thân tôi mà kêu gào van xin tôi, chứ không phải là tôi... cái gia sản kết xù mà cô được thừa hưởng từ cha cô đem đến, làm mồi nhữ tôi vào tròng.
Tôi đã lọt lưới, cớ sao phải thoát ra ngoài với mình đầy thương tích và quan trọng là đi bằng hai tay không. Dù làm một thằng điếm đực, tôi cũng phải có chút gì đó đem về chứ...
Cả gia đình cô là quỷ sống, bắt tôi lại, nhốt tôi tha hồ mà trêu chọc... và tôi chỉ là kẻ thức thời để phải sống cùng mà thôi... Rồi một ngày nào đó, cả mẹ con cô phải quỳ dưới chân tôi và van xin tôi, thật tiếc khi gã đàn ông tồi tệ nhất là papa cô giờ đã đi mất rồi... Tôi khinh bỉ tất cả mọi người, kể cả thân xác dơ bẩn của tôi...
Soo Hyuk nhìn thân thể mong manh kiều diễm run bần bật dưới thân mình, anh nén lòng lại, nhưng thật anh cũng không thể kìm chế khi nơi sâu kín đó đang siết chặt cậu nhỏ của anh, khiến máu ngưng tụ một lúc một đầy, nhưng không thể trào thoát ra ngoài, khiến nó căng cứng...
Anh ngẩng mặt lên, phóng ra những khoái cảm, vào nơi xa xăm mà anh có cảm giác, nhưng bảo rằng say mê thì không thể có cùng...
Soo Hyuk gục xuống, trên người Ji Yeon nhận lấy tiếng thở gấp gáp của cô vợ... cô bình tĩnh rồi chứ... thật là điên loạn mà...
Soo Huyk lùi lại, thả mình xuống ghế làm việc, anh khép mắt, tìm một hơi thở sâu...
-----
Soo Hyuk bước vào toilet riêng biệt khi cô vợ nổi máu điên đã thỏa mãn về nhà, cô ta dằn mặt anh vì điều gì, đừng chạm tới mẹ vợ ư... Anh được ai nuôi lớn nhỉ? Quỷ đấy, nhưng bảo anh loạn luân thì anh không cần lên đến cấp đó.
Anh nhìn mình trong gương... bên má trái hằn lên dấu tay màu đỏ của cô vợ quen thói bạo lực như cha già của cô ta... Bao nhiêu lần anh ăn tát tai từ ông ba, bà mẹ, đến giờ là con gái... nhục nhã ư?
Ừ... nhục nhã anh nếm được từ lúc lên 6, theo đó mà tiếp nối với thời gian, nhưng đừng bao giờ nghĩ anh sẽ chịu nhịn nhục như ngày còn thơ đấy.
Soo Huyk thay bộ đồ mới, anh vứt bộ đồ cũ vào sọt, điều gì khiến cho cái văn phòng anh cũng đầy đủ như ở nhà, anh chẳng biết nữa.
Soo Hyuk ra ngoài lấy hồ sơ, sau đó đi thẳng qua phòng bà phó tổng, là mẹ vợ của anh... Hiện tại luật sư chưa công bố di chúc, nhưng theo anh nghĩ thì dĩ nhiên là mẹ vợ được hưởng một nữa, còn lại là con cái, mà con cái chỉ có một là Ji Yeon, vậy trong 50% còn lại anh sẽ được bao nhiêu...
Soo Hyuk sải bước chân dài với phong thái tự tin, anh lại nghĩ... không cần tính nữa, anh chỉ nên nhớ, tổng tài sản này bao nhiêu? Để anh có thể hưởng đến bao nhiêu đời mà thôi...
Soo Hyuk dừng bước bởi thư ký của phó tổng gọi xem có cho anh gặp mặt hay không... Dĩ nhiên là phải làm cho đúng luật, cả ông tổng cũng như phó tổng đã ra lệnh như thế...
Soo Hyuk hạ giọng gật đầu trao cho cô thư ký lời cảm ơn rồi bước vào, cánh cửa đóng lại sau lưng anh, anh thấy mẹ vợ đang ngồi ở bàn làm việc, chăm chú làm việc ư? Ừ, bà giỏi hơn Ji Yeon nhiều, anh bước đến...
-" Chào phó tổng!"
Bà Hwa thấy con rể vừa vào, rồi lên tiếng chào, bà liền đứng dậy bước đến chổ con rể đứng, vội hỏi:
-" Con không sao chứ? Nó về nhà an toàn chưa?"
Soo Hyuk lắc đầu đáp nhỏ:
-" Con không đưa em Ji về, vì em ấy không muốn!"
Bà Hwa bước lại sofa trong phòng mình, ngồi xuống, không quên nói câu:
-" Lại đây!"
Soo Hyuk:
-" Dạ!"
Nhỏ rồi bước theo, anh ghét cái kiểu này, y như bà chủ gọi chó con của mình vậy...
-" Ngồi đi!"
Soo Hyuk ngoan ngoãn ngồi xuống chổ mẹ vợ chỉ, anh đặt hồ sơ lên bàn, mở ra...
-" Thưa phó tổng, khách hàng vừa gọi điện hủy hợp đồng này ạ?"
Bà Hwa đưa tay lên, gấp hồ sơ lại.
-" Một cái hợp đồng không quan trọng bằng việc của con và con Ji!"
Soo Hyuk buông tay, anh lùi sâu chạm lưng vào thành ghế, nhưng anh không tựa người ra ghế, đáp nhỏ:
-" Con xin lỗi, mấy bữa nay không ép em Ji uống thuốc đều đặn!"
Bà Hwa ngả người ra ghế thở dài, mắt nhìn lên trần như hồi tưởng...
-" Làm con thiệt thân quá, bắt con chăm sóc cho con gái ta suốt đời kể cũng tội con, nhưng ta không có ai tin cậy để gởi gấm cả, lão nhà đột ngột mất, khiến ta chưa biết làm thế nào để ổn định mọi việc, dù sao thì mai này, gia sản sự nghiệp cũng do con nắm giữ, con chịu khó chìu chuộng nó vậy nhé!"
Soo Hyuk khẽ nuốt nước bọt trong họng, anh lấy hơi thật nhẹ...
-" Mẹ đừng nghĩ ngợi gì cả, chăm sóc cho em Ji là bổn phận của con, ngay từ đầu ba mẹ nhận con về nuôi, con cũng đã hứa sẽ dùng cả cuộc đời này đền trả ơn nghĩa cho ba mẹ!"
Bà Hwa nghe thế lại thở ra...
-" Ta có một đứa mà mệt mỏi với nó luôn, à con biết vì sao lần này nó không đi Nhật với con không?"
Soo Huyk ngẩng lên lắc đầu nhẹ...
-" Hình như em Ji không thích!"
-" Không thích?"
Bà Hwa lập lại với sự ngờ vực, rồi đăm chiêu suy nghĩ trong tích tắc tiếp:
-" Mọi lần nó còn đòi theo nữa kia mà, sao lần này lạ vậy, có chuyện gì xảy ra giữa hai con à?"
Soo Hyuk vội quay đi, làm cử chỉ không muốn nói, anh hiểu bà mẹ vợ còn hơn vợ hiểu mẹ nữa kia mà.
-" À... chắc là em Ji chán rồi!"
Bà Hwa thấy thằng con rể, cũng là đứa con trai bà nuôi từ nhỏ làm cử chỉ hờn dỗi, giọng nói thì nghẹn lại trong cổ, là bà biết có điều gì đó uất ức rồi.
Bởi từ nhỏ đến lớn, mỗi khi nó nhận lấy điều thiệt, nó đều có cử chỉ như miễn cưỡng nhận lấy khi không có quyền phản đối là đó...
Chuyện vợ chồng chỉ có tóm gọn vài chuyện, và quan trọng nhất là bà chỉ hiểu ra để bà hạ giọng thì thầm với con rể...
-" Nó có bồ ở bên ngoài à?"
Soo Hyuk vội lắc đầu, nhưng lại trả lời...
-" Em Ji không cho con gần gũi em ấy!"
Bà Hwa đứng bật dậy.
-" Mẹ làm chủ cho con, mẹ sẽ gọi cho ông Kang!"
Nói xong bà bước lại bàn lấy điện thoại. Soo Hyuk vội bước theo:
-" Nếu chuyện đó là thật thì sao?"
Bà Hwa cầm điện thoại lên, nhìn Soo Hyuk, khẳng định chắc chắn.
-" Đã nói mẹ làm chủ cho con mà, con trai!"
Soo Hyuk đáp nhỏ:
-" Cảm ơn mẹ, nhưng thôi, để chúng con tự giải quyết với nhau được rồi!"
Bà Hwa bấm số.
-" Ông Kang là chổ quen thân, dù gì mẹ cũng muốn gặp thằng đó, xem nó có như thằng Joon không, mà sao con Ji dám làm nên chuyện này!"
Soo Hyuk cúi đầu...
-" Dạ, con cảm ơn mẹ!"
Soo Hyuk bước lùi lại, xoay người bước đến sofa, lần này thì khóe môi anh nhích lên vẽ một cảm xúc hài lòng. Anh ngồi xuống ghế, bình thản nghe mẹ nói chuyện điện thoại... xong xuôi, anh đứng lên...
-" Con không làm phiền mẹ làm việc, sáng mai con qua đón mẹ!"
Bà Hwa bước đến, trước mặt Soo Hyuk, bà đưa mắt nhìn thằng con rể, cũng là con nuôi của bà... Tại sao nó hoàn hảo thế này cũng không khiến con Ji hài lòng chứ... bà thở ra...
-" Con yên chí làm việc, dù gì mẹ cũng muốn đi giải khuây, mẹ sẽ đi với con, chuyện này giao cho ông Kang!"
Soo Hyuk gật đầu...
-" Con xin mẹ dù chuyện gì xảy ra, mẹ cũng đừng làm em Ji tổn thương lần nữa! Chào mẹ!"
Nói xong Soo Hyuk xoay người bước nhanh ra cửa, rời khỏi phòng làm việc của phó tổng...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro