CHAPTER 3
Soo Hyuk đi làm đầu giờ trưa vì sáng nay anh có chút việc riêng ở nhà, khi anh vừa ra xe thì anh thấy Ji Yeon về... anh bước tới làm vẻ lịch lãm...
-" Chào buổi trưa tốt đẹp, nắng quá sao em không đem dù!?"
Ji Yeon ngước nhìn Soo Hyuk... chồng cô... dưới ánh nắng ban trưa trông chồng thật bắt mắt, làm sao cô không biết... khi chồng ra ngoài, không chỉ có phụ nữ trong công ty, mà là cả đám phụ nữ trong tòa cao ốc văn phòng đều ham muốn chồng...
Ừ, anh cứ chơi bời thoải mái... như tôi, để tôi mới dừng lại mọi ham muốn của mình... anh bảo mình tự xử ư? Ừ, thì tôi thấy đồ chơi của anh để đầy trong tủ rồi, anh ngốc thì anh ráng chịu...
-" Anh đi làm nhé!"
-" Ừ, chào anh!"
Soo Hyuk mở cửa xe ngồi vào, anh chợt nhớ nên thò đầu ra...
-" Sáng nay mẹ điện cho anh, mẹ nói mẹ đi Nhật cùng anh, vậy em không đi đúng không?"
Ji Yeon có chút ngạc nhiên quay nhìn rồi lắc đầu nhưng cô lại hỏi...
-" Sao mẹ đi với anh vậy?"
Soo Hyuk bình thản trả lời:
-" Mẹ nói mẹ buồn, muốn đi đây đó cho khuây khỏa, anh nói với mẹ em không đi, thì mẹ nói đi với anh cũng được! Thôi anh đi làm đây!"
Nói xong Soo Hyuk cho xe chạy ra cổng...
Ji Yeon quay đi bước vào nhà...
Soo Hyuk nhìn vào kính chiếu hậu... cái dáng phía sau tối qua thật gợi cảm, giờ tàn như ma, cô chơi đã quá đấy, đến nỗi không còn sức luôn, vậy mà cũng mò về đến nhà được, thật khâm phục cô... anh buộc miệng...
-" Đồ đáng ghét..."
Dứt lời anh đưa tay tháo sợi dây nịt của mình quăng ra đường...
Ji Yeon bước lên bậc tam cấp, cô khựng lại, ý nghĩ tồi tệ vụt đến trong đầu cô... mẹ đi cùng chồng... một mình... chuyện gì sẽ xảy ra...
Ji Yeon lao vào nhà, cô chạy nhanh vào phòng tắm, xả nước, thả mình vào bồn, cái cảm giác sợ hãi như hòa với nước dần thấm vào da thịt cô... cô co rút người lại, nhưng không hiểu sao không muốn rời bỏ, phải chăng cô như đang thử thách mình...
Những hình ảnh của cha mẹ hiện lên trong tâm trí, những điều tội tệ xấu xa đằng sau khuôn mặt gia giáo... giả dối... suốt cả đời cô không thể nào quên... Giàu có để làm gì? Để có quyền hưởng thụ những thứ mình thích.
Đó là những gì mà cô nghe được cha mẹ đối đáp với nhau, và với tất cả tình nhân của họ nữa... căn biệt thự rộng lớn sang trọng mà cô lớn lên, không có cái gọi là... hạnh phúc chỉ có một... nó nhiều đến nỗi được ban phát đều cho mỗi người trong nhà...
Papa cô thì không bỏ qua cho cô hầu gái nào cả, lớn nhỏ không tha, còn mẹ cô, cả quản gia cũng lôi kéo vào trò trụy lạc, cái gia đình thối nát này nó thối từ trước lúc cô ra đời rồi kìa... cô như họ, là thú... thú vật, nên không phải xấu hổ hay thẹn thùng gì nữa cả...
Điều đó khiến cho chồng, người cũng được nuôi nấng từ papa, cũng là thú vật... vậy mẹ cô và chồng, có khi nào... nghĩ đến đó Ji Yeon bật dậy, lao ra ngoài, tìm điện thoại... nhấn số Min Woo...
-----
Min Woo vừa đặt tách cà phê xuống bàn thì anh nghe tiếng chuông điện thoại, anh mỉm cười rồi bước lại bàn cao lấy điện thoại, đem đến ngồi xuống bên người yêu của mình... bắt máy không chút ngại ngùng:
" Anh nghe nè!"
Khi thấy số của Ji Yeon hiển thị, anh mở loa ngoài... để chứng minh với người yêu đang ngồi bên cạnh anh rằng anh không cần phải dấu diếm bất cứ một điều gì... tiếng Ji Yeon vang lên, có vẻ gấp gáp mất bình tĩnh...
" Anh à, mẹ em cùng chồng đi Nhật, em không đi cùng, vậy anh nghĩ giữa bọn họ có xảy ra chuyện gì không?"
Min Woo ngả người ra ghế, anh cầm điện thoại đưa lên gần miệng mình, bắt chéo chân khi anh biết đây là cuộc nói chuyện dài...
" Ý em muốn nói gì anh không hiểu?"
" Hai người bọn họ... mỗi khi mẹ em đi bên chồng em, mẹ em không muốn rời!"
" Thì sao? Mẹ em dù gì cũng là mẹ vợ, dĩ nhiên chồng em phải chăm sóc rồi!"
" Chăm sóc? Họ có cách chăm sóc không như anh nghĩ đâu!"
" Thật anh không hiểu em muốn nói gì?"
" Họ làm ra chuyện đồi bại đó?"
Min Woo khẽ nhích môi nhưng anh lại lên giọng tạo thanh âm ngạc nhiên:
" Em không sao chứ, nãy giờ em nói gì anh cũng không hiểu em muốn nói gì?"
" Tại sao anh ngốc quá vậy?"
" Tại đêm qua đến giờ em lấy hết năng lượng của anh rồi!"
" Em không đùa với anh đâu!"
" Okay, em khó hầu quá!"
" Anh nói thế nghĩa là gì, em đang bấn loạn lắm đây, em đến nhà anh nhé!"
" Thôi, em phải cho anh nghỉ ngơi chứ! Thôi được rồi, em muốn nói gì cứ nói thẳng ra, chúng ta đâu phải không thân thiết!"
" Em nghĩ họ sẽ loạn luân đấy!"
" Vậy em nghĩ ai sẽ vượt rào trước nào?"
" Em không biết!"
" Thế em nghi ngờ ai nhiều hơn?"
" Em không biết!"
" Đó... thế là em đang mệt, em có nghĩ gì nhiều cũng không thể nghĩ ra còn nghĩ quẫn nữa!"
" Không... em không nghĩ quẫn, là thật... em có linh cảm, mỗi khi em có linh cảm điều gì, tức nó sẽ xảy ra như thế!"
" Vậy à, em cũng hay quá chứ!"
" Anh cười nhạo em à?"
" Đâu có!"
" Em nghe tiếng cười? Anh đang làm gì đó?"
" Ngồi nghe em nói điện thoại!"
" Anh đừng nói dối với em, ai cũng nói dối với em hết, anh đang ngồi với ai? Đừng gạt em!"
Min Woo nhướng mày nhìn người yêu bên cạnh.
" Anh đang ngồi với... thú cưng của anh! Áh..."
" Chuyện gì vậy?"
" À không, thú cưng vừa cắn anh!"
" Anh nói dối em đến nhà anh có thấy con gì đâu!"
" Anh gởi bên hàng xóm mỗi khi em đến, thôi em lên giường và ngủ đi, em mệt lắm rồi đấy!"
" Em sợ..."
" Chuyện gì đến thì đến, em sợ cũng không có ích gì?"
" Em không muốn chuyện đó xảy ra, nhưng em không muốn đi cùng họ!"
" Vậy thì đừng nghĩ nữa, em cứ nghĩ không có, không thể có thì nó sẽ không có thôi... được chưa... ngủ... ngủ..."
Min Woo bắt đầu không thể kìm chế bởi anh đang nhận được bàn tay kích thích mình nãy giờ, anh đẩy ra xoay người đi...
" Anh mệt lắm rồi, cho anh ngủ nhé, tối qua đến giờ anh phục vụ em rồi mà..."
" Anh có biết... sao em không muốn đi cùng họ không?"
" Không... biết..."
" Anh sao vậy, có nghe em nói không?"
" Anh... đang nghe..."
" Bên cạnh anh đang có người đúng không? Anh dấu tình nhân khác ngoài em..."
" Em... nghĩ đi đâu vậy Ji Yeon... anh dồi dào sinh lực đến thế sao... đừng..."
" Cái gì đừng?"
" À... không... thú cưng đang đòi anh chơi đùa với nó đó mà!"
-" À... vì em không muốn xa anh... khi chồng em đi vắng rồi, em đến nhà anh ở luôn nhé, em nấu cơm chăm sóc anh..."
" À... không cần... anh ở không, em làm hết rồi anh ngồi ngó à, cảm ơn... thành ý của em nhé..."
Min Woo vừa nói đến đó thì cái điện thoại bay vèo xuống thảm, anh vội lao tới giữ lấy, đồng thời anh co chân lên, nhưng không làm sao tránh được điều người yêu anh muốn... anh đưa tay còn lại lên che đi cậu nhỏ của mình khi biết người yêu sẽ chiếm đoạt nó, trong lúc này không phải lúc...
" Thôi bye em nhé, anh đau bụng phải đi toilet...!"
Min Woo bật ngữa ra sofa, anh không thể phản kháng khi phải tắt điện thoại, anh không thể đối phó với cả hai chuyện một lượt... anh nhận lấy thân thể cao lớn đè lên mình... nhận lấy giọng nói trầm đầy sự dứt khoát...
-" Phạt anh dám nói chuyện yêu đương với con nhỏ khác trước mặt em..."
Min Woo la lên khi cậu nhỏ của anh bị khuôn miệng đấy nuốt trọn...
-" Hai người... làm gì tôi vậy chứ..."
Nhưng anh không còn thốt ra lời nào nữa ngoài thanh âm khoái cảm... thật sao anh không thể từ chối thế này...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro