Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAPTER 1



Samseong-dong, Ngày 31 Tháng 07 Năm 2014

Sự tĩnh lặng cùng màu vàng kim làm cho căn biệt thự cao cấp càng thêm toát ra vẻ sang trọng. Trong căn phòng ngủ màu mật, khoảng không gian trở nên ngọt ngào, nhưng lại để hai con người nơi đấy không thể hòa cùng nhau... Hiện tại giờ đã là 11 giờ tối.

Ji Yeon như mọi người khi phải suy nghĩ gì đó, họ thường chọn nơi cửa sổ lớn để đứng lặng, đưa mắt nhìn ra ngoài trời qua tấm kính mờ ảo. Cô tìm gì bên ngoài kia... thì chỉ riêng có mỗi mình cô biết.

Trên tay cô là tách cà phê nóng, nhưng giờ nó đã nguội khi cô mới chỉ nhấp môi. Bao nhiêu lâu cô đứng như chôn chân nơi này... có lẽ là lâu lắm, như cơn mưa mấy ngày này không dứt, nó lại càng lúc có vẻ lớn hơn...

Phía sau Ji Yeon, Soo Hyuk rời khỏi ghế bành bước tới, trước mắt anh là một nhân dáng hoàn hảo dù đang trong bộ đồ đen dài dành cho người có tang, khuôn mặt Yi Jeon ở hiện tại hay vào lúc nào đó thì trong mắt Soo Hyuk cũng không thể nào sánh bằng người yêu của anh cả...

Anh đưa hai tay lên một lượt, chạm vào hai cánh tay của Ji Yeon, làm động tác quan tâm...

-" Em đứng nãy giờ lâu rồi, đi nghỉ đi!"

Ji Yeon khẽ giật mình, ít khi nào cô giật mình khi chồng cô ở phía sau bất ngờ chạm vào cô như thế này, tách cà phê trên tay khẽ sóng sánh, nhưng không tràn ra ngoài, cô chưa kịp phản ứng gì thì chồng cô đã lấy tách cà phê từ tay cô, kèm theo là giọng trầm nhưng dứt khoát.

-" Em không uống nữa thì anh uống!"

Nói xong, Soo Hyuk đưa tách cà phê lên miệng, Ji Yeol quay lại, vội đưa tay cản.

-" Em pha cho anh tách khác!"

Nhưng Ji Yeol khẽ chới với tới trước khi không ngờ Soo Hyuk lùi lại tránh bàn tay cô. Ji Yeol té xuống, để Soo Hyuk bằng một động tác gọn gẽ đỡ lấy, thật sự chồng cô rất nhanh nhẹn, khác hẳn với vẻ bề ngoài rất "tĩnh lặng" của anh...

Tuổi trẻ của cô như mọi người, đều nghĩ rằng: *Cặp bồ để tìm hiểu nhau* Ngày đấy cô đã bỏ ngoài tai việc ba mẹ hối thúc khi cô cặp bồ với anh đến tận 5 năm mới đồng ý cưới... À, mà cũng không phải, cô đám cưới với anh vì cô phải đi bước này, cho mọi thứ lỗi lầm của cô...

Còn anh làm kẻ thế thân bởi tiền của nhà cô... là thế... rõ ràng là thế. Để mọi chuyện không đến tai ba, anh và cô cùng có một hợp đồng trao đổi.

Trong lúc cô yếu đuối nhất, anh đã ở bên, điều đó khiến cho cô có suy nghĩ khác đi về anh, để khi cô sánh bước cùng anh đến nơi tuyên thệ một đời, thì thật sự cô hứa một đời vì anh.

Chỉ trong đêm tân hôn, mọi chuyện mới là sự thật, bởi sao cô không tin lời mẹ:

" Vớ vẩn, tìm hiểu làm gì cho tốn thời gian, khi chúng bay là vợ chồng, chúng bay sẽ biết rõ con người của nhau!"

Phải, ngay đêm tân hôn, cô đã biết rõ con người của anh, và chỉ có cô với anh hiểu, như cái hợp đồng mà cô và anh giao dịch, một hợp đồng mà giờ cô dám chửi tục vì uất ức khi không thể buông bỏ nó bởi papa...

Soo Hyuk bồng Ji Yeol trên tay, bước lại giường... vợ của mình đây ư... ngay từ lúc chúng ta giao dịch, à không... ngay từ lúc ông già cô chấm tôi, tôi đã thuộc về cô mất rồi, vậy tại sao lại không để nó như người lớn muốn... người lớn ở đây là cha mẹ cô, không có phần ai vào đây cả, kể cả cô...

Tôi chỉ là bia đỡ đạn, là vật chắn cho cái bộ mặt có tên gọi danh giá ở nhà cô... tiểu thư xinh đẹp ư... Ừ, thật sự thì cô là tiểu thư đấy, tiểu thư duy nhất của Lim gia, một nhà tài phiệt trong giới địa ốc, đứa con gái duy nhất được hàng ngàn đàn ông ngắm nghé... nhiều quá mà, nhưng tại sao ba cô lại chọn tôi... vì tôi là thằng ngốc nhất trong mắt ông ấy...

Soo Hyuk đặt Ji Yeol xuống giường, anh theo đà nằm xuống, nữa người chạm vào người Ji Yeol... anh hạ giọng, đưa mắt nhìn thẳng vào mắt Ji Yeol...

-" Ngày mốt anh đi Nhật có việc, em sẽ đi cùng anh như mọi lần chứ?"

Ji Yeol không phản kháng, cô cũng hạ giọng, nhỏ nhẹ trả lời Soo Hyuk...

-" Không... em mệt!"

Soo Hyuk khẽ đưa mắt lên mái tóc rối của Ji Yeol, anh đưa tay chạm vào bông hoa trắng trên mái tóc Ji Yeol...

-" Papa mới mất, em nên đi giải khuây, hay là chúng ta đưa mẹ đi cùng nhé!"

Ji Yeol đưa tay lên, đẩy nhẹ Soo Hyuk rời khỏi người mình, cô ngồi dậy... quay đi...

-" Cảm ơn anh quan tâm, nhưng giờ chẳng còn papa, anh cũng chẳng nên khách sáo làm gì, trông nó thật giả tạo!"

Soo Hyuk cũng ngồi thẳng lại, phía sau Ji Yeol, anh đưa mắt nhìn tấm lưng gầy của Ji Yeol, khẽ nghiến răng anh thốt lời:

-" Chúng ta hiểu nhau không phải để châm chọc nhau!"

Ji Yeol khẽ nhích khóe môi khi nghe tiếng rít nhỏ của Soo Hyuk qua kẽ răng, cô biết chồng cô đang kìm chế mọi cảm xúc... Vì cô ư? Không là vì cái gia tài của ba cô thôi đấy...

-" Okay, vậy anh đi một mình, em ở nhà với mẹ nhé!"

Ji Yeol lại nhích khóe môi lên, cử chỉ này cô không thường làm trước mặt người khác, nên cô cứ việc làm, để bỏ đi hình tượng tiểu thư trong mắt mọi người, thứ mà cô không muốn, nhưng bị ba mẹ nhồi nhét vào bản thân cô...

Ji Yeol lại giật mình khi cô bị kéo ngả ra giường, nhận lấy thân thể của Soo Hyuk. Cô vội nói:

-" Đừng... em mệt..."

Soo Hyuk lần này không để Ji Yeol đẩy ra khi anh đã có chủ ý, anh mỉm cười nhẹ...

-" Anh biết, để anh làm, dù gì lần này anh đi đến hai tuần, anh sẽ nhớ vợ yêu của anh, trong khi anh không muốn tìm cô nào khác ngoài vợ!"

Ji Yeol khẽ quay đi khi thấy Soo Hyuk cúi xuống, cô thở ra thật nhẹ...

-" Anh có quyền tìm người khác!"

Soo Hyuk khẽ nhíu mày dù anh biết chắc Ji Yeol sẽ nói câu này, anh lại mỉm cười, nụ cười của anh không bao giờ hở miệng, để người đối diện biết, đó là nụ cười không hài lòng...

-" Dù anh có ham muốn thế nào thì anh cũng phải tự xử một mình vì cái gia tài của em đấy, em yêu, anh đã đi đến bước này, không có đường quay lại nữa!"

Ji Yeol quay nhìn Soo Hyuk, cô lên giọng nhỏ, nhưng nghiêm chỉnh...

-" Tôi nói thật, anh cứ việc đi tìm phụ nữ khác, tôi không chấp!"

-" Em không chấp là vì em không yêu, không cần, thậm chí không thèm anh, anh không đáp ứng được nhu cầu của em à?"

Ji Yeol khẽ nhói lòng với sự tức giận bởi cái giọng bình thản, nhưng từng lời quá cay cú của Soo Hyuk bởi tội lỗi của cô...

-" Anh muốn gì ở tôi?"

-" Muốn yêu em, em biết đó, công việc của nhà em rất nhiều áp lực, theo tâm lý bản năng, người ta thường phải giải tỏa bằng việc thỏa mãn thể xác, và với em là liều thuốc hiệu nghiệm!"

-" Anh muốn nói tôi là con điếm chứ gì?"

-" Em hiểu đi đâu vậy? Có lý nào anh tự làm mình bẽ mặt, coi vợ mình là con điếm chứ?"

-" Anh đừng giả bộ nữa, giờ chỉ có hai chúng ta, cứ như đêm tân hôn đấy, anh đã làm gì tôi thì anh tự biết!"

-" Sao em lại để bụng vậy, điều đó phải chăng em tự suy bụng ta ra bụng người, hôm đó thật anh say, anh không biết mình đã làm gì nữa, anh đã xin lỗi em, cũng như xin lỗi ba mẹ rồi còn gì!"

-" Thì giờ anh cứ việc như hôm đó, cưỡng bức tôi, dù gì ba tôi mất rồi, không còn ai đè đầu cưỡi cổ anh nữa đâu!"

Soo Hyuk bật cười ra tiếng...

-" Mọi thứ đều là do chính miệng em nói ra, anh làm theo thôi đấy, dù gì anh cũng rất biết chiều chuộng con gái rượu của Lim gia mà!"

Dứt lời Soo Hyuk ngồi dậy...

-" Anh không muốn mình phạm một sai lầm nào khi việc chưa xong, anh cũng không muốn ép buộc Lim tiểu thư làm gì, anh thích em tự nguyện hơn, thật đêm tân hôn anh say đấy!"

Soo Hyuk đứng lên...

-" Vậy em nghỉ ngơi đi nhé, anh vào nhà tắm tự giải quyết vậy!"

Ji Yeol nhìn theo bóng lưng Soo Hyuk... rõ ràng anh vì gia tài của tôi... cô quay đi, nằm xuống giường, co thân lại, kéo chăn trùm kín đầu... nhưng không làm sao ngăn cản được những hình ảnh đang dần hiện rõ trong đầu cô...

Cô nhắm mắt như chẳng muốn thấy gì cả... nhưng không... cái cảm giác đó khiến cô không thể nào buông bỏ... cô không muốn gần chồng, vì thật sự anh hoàn hảo trong mọi thứ, rất biết đoạt lấy cô...

Cô sợ một ngày nào đó, cô bỏ đi mất phẩm giá của mình, cái phẩm giá mà cô một lần đánh mất để giờ đây cô phải chịu cảnh này...

Ji Yeol tung chăn ra, cô ngồi bật dậy... tiếng động cùng tiếng rên rỉ trong phòng tắm khiến cô nhớ hắn... cô lao nhanh ra ngoài, mặc kệ trời đang có mưa dông...

Soo Hyuk đưa tay mở cửa, anh bước ra ngoài nhìn theo cô vợ tiểu thư con nhà gia giáo của mình đang lao đi rời khỏi cái tổ ấm có giấy tờ công nhận, để tìm kiếm một mối tình vụng trộm...

Soo Hyuk ngả người lên giường, anh gác tay lên trán, mở miệng cười thật sảng khoái... là vì cô... hư hỏng, không thể trách được ai...

Soo Hyuk kéo cái chăn lên trùm lấy mình, anh đưa mũi hít hà... mùi cô vợ của mình, một cô vợ đang tràn đầy nhựa sống... đến mình cũng không thể đáp ứng nổi... thật là... giả dối...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro