LAST CHAPTER
Chỉ trong tích tắc, Lộc Hàm chồm dậy, nhận lấy cái gương mặt điển trai đầy sự đểu giả cùng với sự thỏa mãn, cậu cảm thấy ganh ghét, chút dỗi hờn...
Lộc Hàm đẩy Diệc Phàm qua bên, cậu biết cái tuýt kem trong ngăn kéo gỗ để cùng mấy thứ thuốc là gì rồi, lần trước lấy thuốc khi rút cây đinh trong gót chân Diệc Phàm, cậu đã quơ một đống quăng lên giường, có cả tuýt kem.
Lúc nãy cậu đã thấy nó nằm dưới gối, cậu thò tay đến lấy nó rồi chồm tới, vòng chân mình qua, ngồi lên cái thân hình nguyên thủy đang phơi bày trước mặt cậu... giữ lấy con vật vẫn hiên ngang trước mọi thứ kia, cậu bóp tuýt kem ra, thoa lên đấy... ướt đẫm.
Diệc Phàm khẽ nhíu mày, bởi Lộc Hàm đang thoa cái thứ kem quỷ gì lên cậu nhỏ mà khiến cho nó lạnh toát, cái cảm giác buốt buốt lan tỏa...
Lộc Hàm quăng tuýt kem, nhướng người, đặt đúng tầm, hạ thân xuống thật nhanh... cậu ngửa cổ thét lên...
" Áh....................."
Trong cái thanh âm đau đớn, có cả sự thèm khát...
Diệc Phàm bật dậy theo quán tính, cái lỗ nhỏ nuốt trọn lấy dương cụ của cậu thật bất ngờ, nhưng cậu ngã ra giường bởi hai bàn tay cùng những ngón tay gầy guộc đang đặt lên ngực cậu, làm điểm tựa... gương mặt cùng mái tóc mềm như tung bay nhấp nhô trong gió, bởi những nhịp nắc đưa ra vào tạo sự ma sát giữa hai bộ phận... giờ dễ dàng hơn.
Diệc Phàm chỉ nhìn thấy cái cổ cùng xương quai xanh nhô lên, khuôn ngực phẳng lì nhưng sao lại gợi cảm thế này, cậu đưa hai tay lên, chạm vào nhũ đầu be bé... lại mơn trớn... hai cái tay cậu chưa được thỏa mãn thì nó bị hai bàn tay gầy chụp lấy, đẩy xuống dưới, chạm vào con vật đang gọi là thừa thãi kia...
Diệc Phàm nhíu mày khi vừa chạm vào, cậu chưa giữ lâu thì buông ra... chỉ muốn trêu chọc cái thằng đang đòi quyền bình đẳng...
Lộc Hàm khó chụi khi không như ý, nhìn xuống... chỉ thấy cái mặt sáng đấy nghênh lên, cậu cúi xuống, tìm lấy đôi môi màu hồng mận trả lại những gì mà kẻ xâm lược đó đã lấy của cậu...
Trêu chọc đó là cảm giác gây hứng thú cho Diệc Phàm trong lúc này, cậu ngậm chặt miệng lại, quyết không nhận lấy cái lưỡi của Lộc Hàm...
Lại một lần nữa hai gương mặt sáng lại kề nhau, mắt lại chạm mắt, mũi lại đối mũi, còn môi thì vờn môi...
Lộc Hàm xoay đầu tìm một tư thế thích hợp tấn công... cậu nằm xuống, áp chặt toàn thân của mình vào thân Diệc Phàm...
Diệc Phàm bất ngờ mở khuôn miệng mình ra chỉ để trào thoát cái cảm giác hưng phấn đến bất ngờ, bởi tư thế đấy khiến cho dương cụ của mình nhỏng ngược lên, giật bắn trong thân của Lộc Hàm...
Lộc Hàm nhanh chóng đưa cái lưỡi của mình vào, chỉ đảo một vòng như đóng dấu phần mình đã chiếm đóng, xong cậu ngồi thẳng lại, trả vị trí cho cậu nhỏ của ai kia...
Diệc Phàm thở dốc... cái thằng... nó lợi hại ngoài sức cậu tưởng tượng... cái cảm giác đấy chưa từng nếm trải, vừa đau, vừa sung sướng...
Lộc Hàm vẫn giữ nhịp đều đặn, cậu thấy khuôn mặt của Diệc Phàm đổi màu, cậu biết cậu đã chiếm lấy thêm một phần đất của cảm xúc nữa, cậu đưa hai tay lên, đặt vào cổ Diệc Phàm...
Diệc Phàm nhận lấy hai bàn tay với những ngón tay gầy đang mơn trớn trên cổ cậu, dần dần thắt chặt khiến cậu nghẹn lại hơi thở. Cậu đưa tay lên, nhưng từ từ buông tay xuống... bởi mỗi khi Lộc Hàm nhấn mạnh những ngón tay vào cổ cậu, khiến cậu như không thể thở, để cậu chỉ biết theo bản năng gồng người lên lấy hơi, thì dương cụ của cậu trong thân Lộc Hàm lại dựng đứng lên bởi máu nhanh chóng dồn về đấy khiến nó căng cứng hơn nữa...
Lộc Hàm rất hài lòng cho việc cái đường sau của mình liên tục được lấp đầy bằng một vật càng lúc càng to ra, càng lúc càng nóng như lửa... nó đang chà sát vào nơi gọi là điểm G của đàn ông, chính là tuyết tiền liệt, khiến cho cậu càng lúc càng cảm nhận sự khoái cảm riêng biệt...
Lộc Hàm dứt điểm, nhấn mạnh đôi tay gầy của mình xuống... trong vòng vài giây, cậu thấy gương mặt Diệc Phàm đỏ lên, rồi chuyển dần thành màu đỏ sậm, cậu buông tay... con vật bị nhốt trong cậu giật nảy lên, tuôn trào mọi thứ mà nãy giờ nó chất chứa... khiến toàn thân cậu run bần bật...
Diệc Phàm cảm nhận những mạch máu của mình như muốn vỡ ra, từ nơi đấy mọi cảm xúc dâng trào, cậu đưa tay xuống, nắm chặt lấy cậu nhỏ của Lộc Hàm, thắt chặt những ngón tay lại...
Lộc Hàm ngửa cổ lên, há miệng ra thở dốc, bởi đôi tay đấy mạnh mẽ đang giữ lấy cậu nhỏ của cậu... con người đấy đã biết nghĩ cho cậu rồi...
Cả hai đồng phóng... thích...
Cái giường rung mạnh bởi hai thân thể trần truồng đấy cùng co giật, những chiếc chuông gió trên thanh ngang lung lay, tạo nên một thứ âm thanh ma mị...
Lộc Hàm gục xuống... áp tai vào khuôn ngực gầy... lắng nghe nhịp tim gấp gáp của Diệc Phàm... cậu buông lời thỏ thẻ...
-" Tớ thích cậu... Diệc Phàm... em... yêu anh!"
Diệc Phàm vòng tay lên, chạm vào cái lưng dài eo thắt đấy giữ chặt trên người mình, như không muốn cái thân thể mong manh đó rời đi... đáp lại...
-" Tớ... anh... cũng yêu em...!"
Khuôn mặt sáng ngước lên, để đôi môi màu hồng mận chạm vào thật nhẹ... nhẹ thôi... cũng khiến ai đó nở một nụ cười rạng rỡ, cái đầu với mái tóc màu nâu vàng gục xuống, vùi mình trong hốc cổ ấm của ai kia, từng giọt nước trong mắt vội vã tuôn trào, đón nhận bàn tay vuốt nhẹ trên lưng...
Cả hai dần chìm vào sự mệt mỏi...
Scaresrow đứng dậy, gã thất thểu bước ra cửa... thứ mà gã đem đến cho người khác, thì giờ đây gã lại biết suốt đời này mình không thể nào quên, nó sẽ ám ảnh gã suốt đời, cùng với sự sợ hãi quen thuộc... gã vẫn là người thua cho những quyết định của chính gã... gã tự hỏi, nếu như Thượng Đế đã sinh ra gã là một kẻ thông minh tột bậc thì sao...? Thì thà rằng gã được sinh ra là một kẻ ngốc nghếch, để có được sự yêu thương còn hơn...
Cánh cửa phòng khép nhẹ lại, ánh sáng cực chói vụt tắt...
-----
Thượng Hải - 6 tháng sau...
Phòng chụp ảnh của tạp chí BB.
-" Cậu làm sao thế Diệc Phàm?"
Thinh lặng...
Tiếng tiếp của đạo diễn nhiếp ảnh.
-" Bộ thời trang này cũng không cần gấp, thôi để ngày mốt tôi về chúng ta chụp tiếp!"
Vẫn thinh lặng, mọi người dọn dẹp... tiếng cằn nhằn của ai đó vẫn vang lên...
-" Cậu đi du lịch một tháng ở Paris, bỏ mọi việc, mà chưa nghỉ đủ sao?!"
Không đáp lại bất cứ thứ gì, chỉ có những bước chân sải dài ra xe... Chiếc xe lao nhanh về nhà, trên con rộng lớn đông đúc, vậy mà vẫn như thấy thế giới này chỉ còn mình ta...
Diệc Phàm đẩy cửa bước vào nhà... anh đi thẳng đến căn phòng cuối dãy, mở ra, thật mạnh...
*Rầm*
Âm thanh quen thuộc, anh bước vào, trong cái phòng tối đen như mực mà anh đã quen, anh thả mình xuống ghế bành nơi góc phòng, móc túi lấy điện thoại ra... nhấn số ưu tiên, áp lên tai chờ đợi... tiếng chuông kêu của đầu dây bên kia...
-----
Nơi Bến Thượng Hải, chiều về đầy gió, tiếng nhạc du dương cho một cảnh quay MV đang diễn ra thì có tiếng chuông điện thoại reo lên, phá tan cái khoảng không lãng mạn của một bài hát trữ tình...
Lộc Hàm bối rối gượng cười...
-" Xin lỗi!"
Rồi lấy điện thoại trong túi ra, bước đi... bỏ qua tiếng cằn nhằn của đạo diễn...
-" Đã bảo cậu phải tắt máy khi làm việc cơ mà!"
Nhận lấy nụ cười hối lỗi của tên con trai xinh đẹp, đạo diễn Lưu không nỡ trách mắng nhiều, khi tự dưng nó đi biệt một tháng trời khiến ông vất vả...
Lộc Hàm dừng lại, đưa mắt nhìn ra biển rộng lớn, cậu áp điện thoại lên tai... chỉ nghe...
" Anh nhớ em..."
Thật ngọt ngào, cậu run rẩy đáp lại...
" Đợi em..."
Vừa dứt lời Lộc Hàm quay đầu chạy nhanh ra chiếc xe của mình đậu ngay cách khoảng đó không xa, cậu ngồi vào, sập cửa lại thật mạnh, nhưng không làm sao có thể tạo nên cái âm thanh mà cậu muốn nghe, từ chùm chuông nhỏ cậu treo trang trí trong xe... cậu nhấn ga, bỏ mặc tiếng thét lớn của đạo diễn Lưu...
-" Thằng kia, tao đuổi việc mày!"
Trên gương mặt sáng đấy, một nụ cười rạng rỡ xuất hiện, thật tuyệt mỹ bởi ánh hoàng hôn soi rọi... lấp lánh hơn bởi những chiếc chuông nhỏ... không bao giờ rung đúng điệu... cậu biết, chỉ có Diệc Phàm mới đem đến cho cậu cái thanh âm mà cậu không thể quên đó, nó ám ảnh cậu đến suốt đời...
-----
*Tách*
Căn phòng tối chợt có ánh sáng cực chói, soi rọi cái giường tròn, với những chiếc chuông gió nhỏ trên cao được treo quanh thanh ngang bằng gỗ... đôi mắt màu đen tuyền của ai kia chợt biến đổi thành màu đen đục... cái đầu khẽ nghiêng qua, chờ đợi thanh âm của nhục dục, mà chỉ có hai ta mới có thể đem lại cho nhau...
" Scaresrow... ông là người chiến thắng..."
25 - 03 - 2015
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro