CHAPTER 8
Diệc Phàm ngồi dậy, đầu óc choáng váng, hắn đã tiêm thứ đó cho mình ư...
*Cách*
Cả hai lại nghe tấm clapperboard gõ xuống cùng tiếng nói dõng dạc...
-" Cảnh hai... đam mê cùng ham muốn!"
Chỉ bao nhiêu đó thôi, cả hai đủ hiểu LustP là gì... nhưng cái tên thật lạ, chưa chắc gì đến độ như hai người nghĩ...
Chẳng phải đợi lâu khi nó được tiêm vào động mạch chính.
Lộc Hàm nhìn Diệc Phàm... chắc hay không cũng sẽ biết ngay thôi... cậu thấy Diệc Phàm bắt đầu run rẩy.
Có thứ gì đó chạy khắp thân thể mình, đó là cảm nhận của Diệc Phàm ngay trong lúc này, rồi toàn thân như được đốt nóng, bức rức, khó chịu, cậu cảm nhận những mạch máu như căng lên, trong đầu cậu xuất hiện cảm giác ham muốn, không... cậu co thân lại, như đang kìm chế điều đó...
-" Đi... rời xa tớ ra...!"
Tiếng Diệc Phàm ngắt quãng... Lộc Hàm từ từ đứng dậy, với cái nhìn nữa bên mặt, cậu thấy cái gương mặt đó đanh lại, bờ môi khép chặt, cậu đưa mắt nhìn xuống, thấy trái khế nơi cổ nhảy lên xuống, dần liên tục, bờ vai rung mạnh... cậu xoay người... nhưng không... cái xoay người của cậu chỉ để tiếp diễn cái cảnh cậu bị người ta túm lấy...
Lộc Hàm ngã ra giường, cậu nhận lấy thân thể Diệc Phàm ngã xuống, đè chặt lấy thân cậu, đôi mắt đen tuyền long lanh giờ chỉ còn một màu đen đục... trong màu tối đấy chỉ chứa đựng nhục dục mà thôi... Cậu giơ hai tay lên, chạm vào khuôn ngực lạnh, đẩy ra, nhưng hai tay cậu đã bị hai tay đấy bắt lấy, kéo cao lên đầu giữ lại, cái gương mặt sáng với đôi môi màu mận đó cúi xuống... trao đi sự chiếm hữu...
*Hahahaha*
Tiếng cười khoái trá vang lên trong căn phòng, dội vào những bức tường bởi cửa được đóng kín, mang thanh âm của quỷ, bao trùm lấy cái thân hình mong manh, phủ lấp đi những phản kháng yếu đuối. Giờ đây, hai thân thể đấy gần như hòa thành một... vẫn là một mạnh mẽ, một mong manh, tạo nên khung hình tuyệt đẹp...
-----
Lần đầu tiên... cái gì cũng phải có lần đầu tiên, và hiện tại lần đầu tiên Lộc Hàm cảm thấy thế nào là bị cưỡng bức, bởi một tên đàn ông... như mình...
Nhục nhã đó là điều cậu nghĩ đến đầu tiên, nhưng chưa kịp nhận biết thì đến... choáng váng, đó là cậu nghĩ đến thứ hai, và cái quan trọng cuối cùng là thứ cảm giác mà cậu đang nức nở không thể thốt ra lời, bởi đôi môi màu hồng mận đang mạnh mẽ nuốt hết những gì mà cậu đang muốn tuôn ra...
Giờ đây trong con người của Diệc Phàm, tâm trí đều có chung một cái mệnh lệnh duy nhất, chiếm hữu con người kia, mặc kệ nó là đàn ông hay phụ nữ... không thể kìm lại những ham muốn đầy nhục dục đang cuộn trào trong máu của cậu, nó đang sôi sục, để cậu cảm thấy mình quá hung hãn, nhưng sao cậu lại cảm thấy thích thế này, lần đầu tiên cưỡng bức một đứa con... trai... quả là có khác biệt...
Scaresrow nhìn vào máy quay, gã run rẩy theo từng cử chỉ của thần tượng gã... LustP thứ đánh thức bản năng của con người, biến đổi thứ tự xưng mình là đẳng cấp thành thú...
Tất cả các người phải biết, sự khinh miệt của các người được ta cho thấy là như thế nào. Sự sợ hãi cùng nỗi ám ảnh mà ta đã chịu. Thì từ đây, bắt đầu trở đi ta sẽ trả lại, rồi gieo rắc cho cả thế giới đẹp đẽ này phải giống như ta, bởi bọn bay đã từng nói... ta là con quỷ dị hợm nhất trong tất cả mọi con quỷ... gã ngửa mặt lên... thứ gã đang thấy như mở rộng ra... cho cả thế giới này chiêm ngưỡng, hay gã nên giữ lại... chỉ cho chính mình...
Diệc Phàm đưa tay xuống, chạm vào cậu nhỏ của Lộc Hàm, mơn trớn vuốt ve mặt dù của mình cũng giống thế... khiến cho Lộc Hàm ngửa cổ lên, trân người chụi trận, đôi mắt màu xám trong veo biến thành màu tím...
Diệc Phàm buông tay, chỉ để đôi mắt đấy ánh lên lời van xin dịu dàng... đôi môi màu mận khẽ nhích lên, đầy sự đểu trá, bàn tay đấy lại chạm vào, lại khiến cho cái thân thể mong manh đấy khẽ nấc lên, đôi môi hồng bắt đầu hé mở phát ra những thanh âm nho nhỏ... rồi dần dần lớn bởi bàn tay đấy tăng nhịp dần...
Tiếng ai trong vô thức phát ra, thanh âm khẽ khàng nhưng quá đỗi ngọt ngào...
-" Mạnh lên... tớ... em... muốn ra..."
Cuộc chơi chỉ là mới bắt đầu, đâu có dễ dàng kết thúc như vậy, bàn tay đó lại buông ra... trên khuôn mặt chỉ có vẻ điển trai đấy, lại tô thêm sự gian giảo, ấy vậy mà trông rất hấp dẫn làm sao... Cái dáng cao cao xoay người đổi chổ, hai tay đặt lên đôi vai gầy, đẩy thân hình mong manh xuống dưới, đúng ngay hạ bộ của mình... hai bàn tay lùa vào mái tóc màu nâu vàng giữ lấy cái đầu, đưa đến đúng tầm rồi kéo xuống...
Đôi môi hồng trên gương mặt sáng hé mở, cái lưỡi mềm mại đưa ra, chạm vào đầu hình mũ màu hồng nâu thật khẽ... chỉ có sự bối rối, thoáng qua... trong thoáng chốc cái vật đàn ông đã cương cứng từ bao giờ chui tọt vào cái miệng đấy, nằm lặng yên...
Đôi mắt màu đen đục mở to, cái đầu ngóc dậy nhìn xuống, chỉ thấy cái mũi nhỏ xinh, cảm giác đầy sự phấn khích từ đầu những cọng lông xoăn xoăn cũng đủ khiến cho xung quanh đấy đầy sự hưng phấn.
Hai bàn tay chỉ giúp thêm cho sự ham muốn hiện giờ của mình, vẫn nắm chặt lấy mái tóc nâu vàng, khẽ kéo cái đầu đó ra rồi đẩy xuống với một nhịp điệu nhất định... đôi môi hồng như theo bản năng khóa chặt lại, tạo sự ma sát giữa thành vật dài cứng và bờ môi mềm mại... dần dần chuyển động nhanh hơn nữa...
Hai bàn tay ham muốn đó buông ra, nắm chặt lấy cái drap giường để chịu đựng, nhưng cái drap đó đã dính chặt, nên không thể nắm giữ lấy gì, chỉ để nó quơ quàng, chơi vơi như đang cố tìm một chổ níu giữ lại, cái cảm giác đang rơi vào bể nhục dục... đôi tay đó chợt chạm vào bờ vai gầy guộc, đẩy ra... nhưng không thể nữa... cái miệng đó nhất quyết không rời khỏi, chỉ để tìm lấy tiếng kêu gào của ai kia...
Thật đúng như ý muốn, toàn thân con người đấy căng lên, ngước cao cổ, phát ra thanh âm dần lớn...
-" Dừng... dừng lại... Lộc... Hàm..."
Tên ai đó hòa lẫn vào thanh âm rên rỉ nghe thật phấn chấn, sự mạnh mẽ của ai đó đang dần trở nên yếu đuối, như khuất phục...
-" Tớ... cậu... anh nói em dừng lại..."
Tiếng thét lên cũng không làm cho ai đó sợ nữa... đam mê nào từ ai kia đem lại quả thật là sức mạnh, để cái con người đáng lý ra bị cưỡng hiếp lại như đang cưỡng hiếp ai kia... quả thật là đàn ông với đàn ông có trò chơi cùng cảm giác khác hẳn...
-" Anh... xin em... Lộc Hàm..."
Một lần nữa nghe sự chấp nhận là người thua cuộc, cái miệng màu hồng khẽ mở ra thật rộng rời khỏi... tha cho con vật yêu quý... gương mặt sáng với đôi mắt giờ đây đã là màu ánh tím, mở rộng khuôn miệng xinh xắn, bật cười khúc khích cho sự chiến thắng của mình... bởi chỉ nhìn bên ngoài, thì chưa chắc là ai yếu hơn ai...
Ừ, thì rõ ràng nhìn bên ngoài chưa chắc là ai yếu hơn ai... Diệc Phàm lao đến, tiếng cười như khích bác mình, thật nhanh cậu đưa tay lên vòng qua cái eo thắt đó, ôm chặt lấy Lộc Hàm kéo về phía mình...
-" Để xem cậu còn cười được không!"
Dứt lời Diệc Phàm đẩy Lộc Hàm nằm úp xuống, cậu chạm hai tay lên đùi dưới của Lộc Hàm đẩy lên... trong tích tắc phần thân dưới nhổng lên cao, cái nhân dáng gọi mời sẵn sàng trước mặt cậu...
"Từ đỉnh đầu xuống gót chân, con người này được làm ra bằng sữa..."
Đó là suy nghĩ của Diệc Phàm khi nhìn thấy toàn thân nguyên thủy của Lộc Hàm trước mắt mình.
Lộc Hàm quay đầu ngồi dậy, nhưng cậu đã bị cái dáng cao đấy chồm lên người mình ở phía sau, khiến cậu té nằm ụp xuống trở lại, cái thân đấy như ụp trọn vào thân sau của cậu, đây mới gọi là vừa khít... giữa nơi nhạy cảm cậu cảm nhận vật đàn ông chèn chặt vào đấy... bàn tay của ai lại mò mẫm ra trước... khiến cho Lộc Hàm thét lên...
-" Áh... đau..."
Bởi cái bàn tay đó thật thô bạo nắm lấy cậu nhỏ của cậu bóp chặt...
-" Đau à, làm quen đi nhé!"
Giọng ai đó đầy sự dâm dục, lại có thể kích thích cậu...
Lộc Hàm quay đầu lại, chỉ để cái đôi môi màu mận đấy cướp lấy làn môi mềm mại... lại ngấu nghiến... bàn tay còn lại của kẻ xâm lược đặt lên đầu ngực cậu se thật mạnh, trên đúng nhũ đầu nhỏ mà cây kim lúc nãy đâm vào, cảm giác đau nhưng không thể từ chối, và cậu biết đúng như ý định của hắn, hắn đã chiếm trọn toàn thể lãnh thổ của cậu...
Những thanh âm khoái cảm của kẻ xâm lược đem lại cũng không cho cậu trào thoát ra ngoài, hắn bắt cậu nuốt lại hết, để tự cậu cảm nhận... cậu biết khát khao kẻ xâm lược đó... kẻ xâm lược tha cho cái miệng cậu, để cậu thở dốc buông ra tiếng rên rỉ bởi cái bàn tay đó vẫn không hề rời khỏi cậu nhỏ của cậu một giây nào...
-" Áh..............."
Lộc Hàm thét lên, cậu không ngờ cái vật đàn ông vừa đưa vào thân cậu qua đường cuối...
-" Mẹ kiếp, mày làm nhẹ thôi chứ!"
Cậu buộc miệng, nhận lấy tiếng cười ngạo mạn...
Rồi chỉ có tiếng rên rỉ vì đau bởi những cú nhấp mạnh mẽ...
-" Đau... thằng quỷ, lấy ra mau..."
Nhưng chỉ là những thanh âm tạo nên sự kích thích cho cái người phía sau thêm mạnh mẽ... mau ư... ừ thì mau...
Nhịp điệu tăng dần, máu từ nơi đấy dồn hết vào một chổ, rồi đầy lên, lan trào ra khắp cơ thể, của cả hai con người... sự đụng chạm sâu khiến cho cả hai đều cảm thấy hài lòng, để tăng thêm sự ham muốn... sát chặt vào nhau hơn...
Những tiếng chủi rủa dần mất, thay vào đó là cái thanh âm của mèo con...
-" A... a... ưm... ưm... tớ... xin anh đấy... Diệc Phàm!"
Trước mắt Diệc Phàm cái thân thể mong manh đấy hồng lên, trông thật đẹp, những giọt nước trong như sương sớm xuất hiện trên bờ lưng dài, tạo nên một thảm nước li ti khiến cho Diệc Phàm đưa tay lên, vuốt nhẹ... cái hương vị của riêng mỗi con người thật đặc biệt bay lên, xộc thẳng vào mặt Diệc Phàm, khiến Diệc Phàm ngây ngất, nó còn hơn cả hương hoa Chanel N° 5... Diệc Phàm cúi xuống, chạm môi mình vào, nếm lấy, rồi dùng mũi để giữ lấy hương vị đang khiến mình say mê, cậu lùi lại...
Lộc Hàm gục xuống, thở dốc vì mọi thứ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro