CHAPTER 6
Nếu như mọi lần, và theo suy tính của Diệc Phàm thì giờ này là giờ Scaresrow ăn tối, khoảng thời gian này là cách tốt nhất, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu... cậu kéo Lộc Hàm vào trong góc, kề tai, nói rõ kế hoạch của mình.
Lộc Hàm ngước nhìn với cái đầu lắc liên tục cùng đôi mắt chỉ chứa đựng sự sợ hãi, nhưng cũng chẳng thể phản kháng bởi cậu đang nhận lấy sự cảnh cáo trên khuôn mặt Diệc Phàm.
Không đợi chờ gì nữa, Diệc Phàm lao ra cánh cửa, dùng cả hai tay đập mạnh vào...
-" Mở cửa ra, có người tự tử, mở cửa ra..."
Diệc Phàm gào lên, cố gắng bằng âm điệu thống thiết, cầu mong sự thương cảm...
Bên ngoài nhà ăn, Scaresrow đã nghe thấy, nhưng thật sự gã chưa hài lòng vì nó không có một chút âm thanh nào của sự sợ hãi, gã cũng đứng lên.
" Để xem tụi bay giở trò gì?"
Là câu mà gã lẩm bẩm trong cái đầu mà người ta gọi là điên loạn...
Giờ đứng sát bên cửa, Diệc Phàm mới để ý, cái ổ khóa cửa xoay nhẹ, cậu quay đầu, trong tích tắc cánh cửa mở ra... Diệc Phàm lao tới khụy xuống, dáng vẻ van xin...
-" Nó... tự tử..."
Scaresrow nhìn thấy thằng nhóc yếu đuối đang nằm gục dưới dất, gã nhíu mày bước đến.
Diệc Phàm đứng dậy cũng là lúc gã điên bước tới chổ Lộc Hàm, nên cậu đứng sau gã, thật nhanh cậu phóng lên tung mảnh khăn voan choàng qua đầu hắn, khi nó vừa xuống cổ thì cậu dùng hết sức mình kéo ngược, siết chặt lại...
Lộc Hàm bật dậy... cậu cũng lao vào phụ Diệc Phàm giữ lấy mảnh khăn voan, mỗi người một đầu kéo mạnh ra hai bên... gã điên ở giữa, như bất động trong giây lát. Chỉ một giây lát thoáng qua, rồi gã đưa tay lên, nhưng không tài nào níu giữ lấy cái khăn voan đang dính chặt vào cổ gã, bực tức gã kéo cái bao trùm vải bố trên mặt ra, chỉ để thở dù gã biết vô hiệu...
Diệc Phàm cùng Lộc Hàm bất ngờ, nên lỏng tay, là cơ hội để gã phản kháng.
Scaresrow thét lên, túm lấy hai dải khăn hai bên kéo mạnh về phía mình... thật gã là một người đàn ông có sức khỏe phi thường... gã xoay người, đưa chân lên, chỉ cần hai cú đá, hai thằng nhóc văng về phía đuôi giường nằm một đống... gã bước tới, từ từ, chậm rãi khi mình đang ở phần thắng, như mọi lần gã hiểu, lúc nào người làm chủ mọi cuộc chơi cũng là gã...
Diệc Phàm và Lộc Hàm không sao rời mắt được cái gương mặt quái dị đó, nó còn ghê tởm hơn cái mặt nạ vải bố... những đường khâu chằng chéo vì những vết cắt ngắn dài đầy trên khuôn mặt, khiến cho nó biến dạng, gã cúi xuống đưa tay ra...
*Bốp*
Diệc Phàm nhận lấy một cú đấm, đầu óc choáng váng, nhưng không đến nỗi ngất đi.
Lộc Hàm run rẩy, nhìn thấy Diệc Phàm bị gã trói lại, vẫn là hai tay bẻ ra sau, gã kéo mạnh, nắm lấy cái chân phải của Diệc Phàm lên... tháo dãi băng.
" Áh........................"
Tiếng thét lớn chỉ như để xuyên thủng tất cả mọi thứ, nhất là cái màng nhỉ mong manh...
Trong ánh sáng mờ ảo, Lộc Hàm thấy Scaresrow đang dùng ngón tay chỏ thọc mạnh vào vết lỗ đinh trên gót chân Diệc Phàm, cậu quay nhìn, thì chỉ thấy gương mặt Diệc Phàm đỏ lên, ánh mắt dần lạc đi tuôn trào dòng nước...
-" Không..."
Cậu thét lên khi thấy Scaresrow lại đưa ta ngón tay đẩy vào lần nữa...
" Áh........................"
Lại một thanh âm lớn bật ra trong sự đau đớn tột cùng...
-" Mẹ kiếp, mày có ngon thì giết tao đi..."
Tiếng gào thét cùng với sự phẫn nộ...
-" Nếu tao còn sống, mày phải trả giá..."
Những tiếng thét thay vào những câu từ chỉ có một ý nghĩa...
-Không khuất phục-
Hòa cùng những câu chửi rủa là tiếng khóc của Lộc Hàm, cùng tiếng van xin của cậu ta, cậu ta không biết làm cách nào hơn cho mỗi lần hắn dùng những ngón tay thay phiên nhau đâm vào cái lỗ đinh đã gần như khép miệng, máu từ đấy tuôn ra, chạy dọc theo bắp chân, tạo nên một đường dài đến cả đùi, khiến cho Lộc Hàm choáng váng, Lộc Hàm giữ lấy Diệc Phàm khi toàn thân Diệc Phàm run lên bần bật, đôi môi đấy đang tứa máu vì cắn phải, sớm muộn gì thì Diệc Phàm sẽ cắn phải lưỡi, nghĩ thế Lộc Hàm nhét cạnh bàn tay của mình vào miệng Diệc Phàm, rồi thét lên, tiếng kêu không kém gì...
-" Ah........................"
Bởi Diệc Phàm đang cắn lấy tay Lộc Hàm...
Scaresrow buông cái chân đó ra, nhưng chưa thỏa mãn, gã thay đổi phương thức, gã cúi xuống nắm lấy cái chân của Lộc Hàm đưa lên, đúng tầm...
Lộc Hàm bất ngờ ngã ngửa ra đất...
-" Đừng mà..."
Lộc Hàm chỉ có thể thốt lên như thế, Diệc Phàm bật dậy... lết nhanh đến, bên chân Scaresrow, gục đầu nghẹn ngào...
-" Đừng... tôi xin ông..."
Rồi Diệc Phàm ngã ra... hình ảnh cái gương mặt chằng chịt đường khâu khẽ cử động, bờ môi màu tím ngắt đấy mở ra, tuôn ra một tràng cười khoái trá, bởi Scaresrow vừa nhận lấy sự sợ hãi cùng sự khuất phục của thằng nhóc cứng đầu... gã quay đi, cánh cửa đóng sầm lại...
Lộc Hàm run rẩy chạy đến tủ thuốc, thật chỉ có thuốc là đầy đủ ở nơi đây, nhưng cũng chẳng có thuốc nào mà cậu có thể lấy tự tử được, cậu ngồi xuống, làm thuốc cho gót chân Diệc Phàm, rõ ràng nó đã dần lành, miệng vết thương đã khép dần... sao hắn có thể tàn nhẫn đến thế...
Diệc Phàm chỉ nhìn thấy... gương mặt nhỏ nhắn cúi xuống, mái tóc mềm rũ che đi mất đôi mắt, chỉ còn lại gò má ửng đỏ cao cao, một dòng nước lấp lánh tuôn chảy, bờ môi nhỏ màu hồng nhạt run run, bật ra thanh âm thật khẽ, như tiếng nức nở của một đứa trẻ, bị bỏ rơi, giữa một mảnh đất không người... sự mong manh yếu đuối đó, khiến cậu khuất phục... là thế... là thế...
Diệc Phàm khép mắt lại, cậu đưa tay mình lên, nắm lấy cái bàn tay có cạnh bị dập nát vì răng của cậu, cậu buông lời khó nhọc...
-" Cảm ơn cậu... Lộc hàm!"
Lộc Hàm quay nhìn Diệc Phàm, lắc đầu nhẹ...
-" Tại sao?"
-" Tớ không biết!"
-" Tớ đã liên lụy cậu!"
-" Không...!"
Tiếng nhỏ dần, mọi thứ lại chìm vào sự tĩnh lặng...
-----
*Rầm*
Cả hai giật mình thức giấc bởi tiếng mở cửa, hắn đang chứng tỏ điều gì, cánh cửa này dưới sức của hắn vẫn kiên cố sao... đúng thế...
Scaresrow bước vào, hắn mở ghế xếp ra, thản nhiên ngồi xuống, nhìn hai con người đang nằm gục ở sàn, gã dõng dạc...
-" Chúng ta họp bàn cảnh quay!"
Diệc Phàm và Lộc Hàm không nhúc nhích, mọi thứ như chìm vào vô thức, mở to mắt nghe hắn tiếp:
-" Có 3 giai đoạn:
Thứ nhất: Feeling
Thứ hai: Enthuse
Thứ ba: Unfaithful"
*Hahaha*
Tiếng cười khinh bỉ nổi lên, Scaresrow nhăn mặt hay nhíu mày, cũng không thể ra hình dáng gì, bởi gương mặt của hắn thật không ra một dáng gì...
-" Mày cười cái gì thằng kia?"
Lộc Hàm nghe Scaresrow hỏi, cậu nhìn qua Diệc Phàm đang cười lớn, rồi nhìn qua Scaresrow...
Scaresrow không nghe thằng nhóc trả lời, gã đứng dậy bước đến, từ từ chậm rãi, giơ chân lên, đôi giày đế đinh nằm ngay đúng trên ngực Diệc Phàm chỉ là chưa chạm vào thôi...
-" Tao nói cho mày biết, chính vì mày cần phải giữ mình, để có khung hình hoàn hảo, nếu không tao lột da mày mất rồi!"
Lộc Hàm thấy gã ngồi xuống, đưa tay lên, chạm vào cái cằm Diệc Phàm giữ chặt...
-" Mày phải trả giá cho sự cứng đầu lì lợm của mày trên bản thân thằng đó!"
-" Mẹ kiếp! Mày muốn tao làm gì?"
Diệc Phàm đưa tay lên kéo mạnh cái bàn tay thô ráp đấy ra khỏi mặt mình...
-" Đóng phim... X¹... mày với nó, bắt đầu!"
Lộc Hàm ngước lên khi Scaresrow đứng dậy, gã móc túi quần lôi ra gì đó, quăng vào người Lộc Hàm.
-" Hai tụi bay cạo sạch hết cho tao!"
Rồi hắn bước ra cửa, vẫn là...
*Rầm*
Diệc Phàm gượng ngồi dậy, lần này thì cái chân cậu không thể nhúc nhích nữa, nó đau hơn cả lần trước mặc dù đã được Lộc Hàm băng chặt cẩn thận, thuốc giảm đau cũng đã uống, nhưng chẳng thấy hiệu quả gì...
Lộc Hàm cầm cái vật mà gã điên vừa quăng vào người, đưa lên xem... là dao cạo... hắn bảo cạo sạch... chổ đó à, cậu nhìn xuống người mình... tại sao... cậu nhìn qua Diệc Phàm, chỉ thấy đôi mắt của Diệc Phàm đầy sát khí.
-" Tớ đếch làm theo ý nó, có cạo thì nó cạo của nó đi!"
Lộc Hàm run rẩy, mở cái đầu dao cạo ra, khiến Diệc Phàm phải chú ý... thấy Lộc Hàm lấy ra cái lưỡi lam khi con dao cạo thuộc loại cũ, cầm lên bằng bàn tay run run.
Con dao lam trong tay Lộc Hàm lập lòe, cậu biết mình lại khóc, rõ ràng gã điên có cho cậu uống nhiều nước đâu, sao cậu có quá nhiều nước để tuôn đổ thế này, cậu hít một hơi, ngước nhìn Diệc Phàm...
-" Tớ... mệt mỏi..."
Vừa dứt lời, Lộc Hàm đặt cái lưỡi lam lên cổ tay mình kéo mạnh...
Diệc Phàm vội kéo cánh tay đó ra, khiến cho lưỡi lam cứa hụt, nhưng cũng may là không có gì thế chổ nên lưỡi dao đi một đường trong khoảng không...
Lộc Hàm buông lưỡi dao, bật khóc tức tưởi, nghẹn ngào, gục xuống, trong lòng Diệc Phàm...
Diệc Phàm đưa một tay lên, cậu chạm nhẹ vào bờ lưng đấy, cảm nhận được làn da mịn màng trơn láng, thật khiến cho người ta có cảm giác êm ái, chẳng muốn rời tay...
Diệc Phàm cúi xuống, chỉ thấy từng đốt xương sống hằn lên, chạy một đường cong cong, thắt lưng trũng, hai bên lườn cũng khuyết vào bởi vòng eo thon thả... cậu đúng là thật đẹp... xinh... bàn tay Diệc Phàm dừng lại nơi cái gáy nhỏ, cậu lùa tay vào mái tóc mềm mại màu nâu vàng, từ đó cái cảm giác thinh thích xuất hiện, cậu vội buông tay ra, đẩy Lộc Hàm rời khỏi thân mình...
Diệc Phàm co rúm người lại, vòng tay thật chặt giữ lấy mình, để khỏi phải nhận lấy thứ gọi là cảm giác mà gã điên đấy vừa mới nói... không... cậu không đóng cái phim quỷ quái đó, nhưng sao giờ cậu lại nhập tâm thế này... cậu gục xuống... chẳng biết mình có thể giữ mình giữa mọi sự nhơ nhuốc không... mà thôi...
Chú thích: 1 - Phim X (Classement X) Mức độ đánh giá của Điện ảnh Pháp, cho phim thuộc thể loại khiêu dâm và có những cảnh bạo lực nghiêm trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro