CHAPTER 5
Năm ngày trôi qua, chỉ là do Diệc Phàm nói, chứ Lộc Hàm sợ đếm ngày tháng, bởi một khi cậu đếm ngày tháng tức là nó vẫn cứ phải trôi, với cái cảnh tượng hãi hùng không phai nhạt, điều đó chứng tỏ có khi nó ám ảnh cậu suốt đời...
Diệc Phàm bắt đầu lấy lại sức lực và tinh thần với sự chăm sóc của Lộc Hàm và thuốc đầy đủ.
Lộc Hàm cũng thế, giờ đây cậu bắt đầu thấy khỏe lại bởi những bữa ăn đầy đủ chất dinh dưỡng, nhưng hắn đang vỗ béo tụi cậu để làm gì? Làm thịt ư... có bao giờ... Lộc Hàm đưa hai tay lên ôm lấy đầu... tại sao cậu có thể nghĩ ra những điều như thế, và tại sao cậu như có thể thấy trước được mọi thứ thế này...
Diệc Phàm nhíu mày, cái thằng ngồi bên cậu lúc nào cũng có vẻ yếu đuối, mong manh, nó khiến cậu phải bận tâm, nếu như cậu ra khỏi đây được, cậu sẽ đem theo nó, khi nó đã không bỏ mặc cậu trong 5 ngày qua, cậu suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn không thể nào tìm ra cách để rời khỏi căn phòng này, huống hồ gì rời khỏi cánh rừng rộng lớn mà cậu hoàn toàn không biết lối... thứ liên lạc cuối cùng cậu cũng đã đánh mất, để cậu bắt đầu nản chí, nhưng cậu giữ lại, để sâu tận đáy lòng, vẫn tỏ ra mạnh mẽ.
-" Cậu sống một mình à?"
Lộc Hàm nghe Diệc Phàm hỏi, nên gật đầu:
-" Ừ, có lẽ vì thế nên không ai biết tớ mất tích, còn cậu?"
-" Cũng thế thôi!"
-" Sao cậu chọn Paris?"
-" Chỉ nơi này tớ tìm được cảm giác bình yên!"
Tiếng thở ra thật dài, tiếp theo cũng là cái thanh âm tương tự, Diệc Phàm đưa mắt nhìn, vào khoảng không vô định, cậu đang hồi tưởng về điều gì...? Chẳng biết, chỉ biết, đầu óc cậu thật trống rỗng, rồi như có chút mơ hồ...
-" Tớ làm việc ở Thượng Hải, còn cậu?"
-" Trùng hợp thế? Tớ cũng ở đó, giờ đây tớ muốn được về nhà?"
-" Cậu có muốn ra khỏi đây không?"
-" Muốn thì sao...?"
Cái giọng đấy chợt yểu xìu, Diệc Phàm nhìn qua, chỉ thấy cái đôi mắt đấy khẽ khép lại, một giọt nước nhẹ nhàng rơi xuống, lăn trên má mịn màng...
-" Chưa bao giờ tớ khóc nhiều như bây giờ!"
Diệc Phàm ghé miệng vào tai Lộc Hàm.
-" Chúng ta cùng chạy trốn!"
Lộc Hàm quay qua, tròn mắt... rồi nhìn xuống cái chân không băng bó còn lại của mình, run rẩy... nghe Diệc Phàm tiếp:
-" Cậu sợ ư?"
-" Phải, tớ sợ mình không có mạng để về!"
-" Và cậu chịu khuất phục hắn à?"
-" Không biết, tại sao hắn lại đối xử với chúng ta như thế này?"
-" Tớ cũng đang thắc mắc, mọi thứ như đã được hắn chuẩn bị trước, hắn muốn gì ở chúng ta chứ?"
-" Tớ đang hình dung ra, hắn sắp sửa có trò chơi mới để chơi chúng ta!"
Lộc Hàm nhận lấy cái nhíu mày, cùng đôi mắt màu đen, gương mặt Diệc Phàm đanh lại, nhưng chỉ toát ra một vẻ cuốn hút, rất đàn ông, khiến cho cậu bật ngã ngửa ra đất khi cái ý nghĩ đã hình thành trong đầu cậu...
Diệc Phàm chồm ngưới tới, vội gọi...
-" Lộc Hàm!"
Chỉ nhận lấy cánh tay dài đấy xô mạnh mình ra...
-" Cậu tránh ra, đừng lại gần tớ, đừng lại gần tớ!"
Lộc Hàm lùi lại, rồi cậu xoay người, lao nhanh vào góc phòng tối...
Diệc Phàm nhìn theo, trong cái xó đấy, giờ cậu đã quen với ánh sáng của căn phòng, cậu vẫn thấy... Lộc Hàm... dáng điệu mong manh, yếu đuối, đôi mắt màu xám kim loại lại long lanh bởi một màn nước mỏng, nhìn cậu với cái nhìn ghê tởm, cậu tự hỏi một mình:
" Mình đã làm gì nó nhỉ...?"
-----
Cánh cửa phòng bật mở...
Theo quán tính Diệc Phàm quay ra nhìn...
Scaresrow bước nhanh vào và cũng thật nhanh gã đã trói Diệc Phàm lại một cách dễ dàng, hai tay bẻ ra sau, hắn nắm lấy đầu dây trói kéo Diệc Phàm ra ngoài, đưa mắt nhìn vào góc, hất đầu ra hiệu...
Lộc Hàm đã quen, nên hiểu hiệu lệnh của hắn, dù trên mặt hắn vẫn là cái mặt nạ...
Ra đến sân, trời chiều có hoàng hôn thật đẹp, một màu hồng cam phủ xuống sân cỏ úa tàn, nhưng dưới ánh sáng này lại khiến nó như tô điểm theo cái màu sắc bên trời đó.
Scaresrow cột đầu dây trói vào cái cây cao kế bên, đoạn dây chỉ khoảng 1m, để Diệc Phàm chỉ có thể đi loanh quanh, hắn bước lại một cái vòi nước, cầm đầu ống nhựa lên, mở khóa...
Cả hai giật mình bởi dòng nước từ cái vòi màu đen bắn ra thật mạnh, khiến Diệc Phàm té qua một bên, còn Lộc Hàm thì té ngửa lùi lại...
Scaresrow đưa cái vòi qua Lộc Hàm, khiến cho cái thằng nhóc đó co người lại chịu đựng, trông dáng điệu nó khuất phục bởi mọi thứ, gã rất hài lòng, chỉ là cái thằng nhóc kia, đúng là một thằng cứng đầu cứng cổ.
Diệc Phàm có muốn cũng chẳng thể giúp gì cho Lộc Hàm bởi cái sợi dây thừng quá ngắn, thấy Lộc Hàm nằm co rúm lại, chỉ biết chịu đựng dòng nước cực mạnh thì cậu chỉ biết thét lên.
-" Dừng lại!"
Scaresrow quay nhìn... anh hùng ư... để xem mày còn dám ngang ngược nữa không... nghĩ thế hắn khóa nước, đưa mắt nhìn Lộc Hàm...
-" Cởi đồ cho nó, tắm thì phải cởi đồ, okay!"
Lộc Hàm ngước nhìn... cậu run rẩy đứng dậy, bởi cậu biết phản kháng chỉ để thiệt thân, cậu bước đến Diệc Phàm đưa tay lên...
-" Xin lỗi!"
Rồi cậu kéo mạnh chỉ để làm cho nhanh mà thôi, cậu không muốn nghĩ đến bất cứ một điều gì cho cái giác quan nhạy bén của cậu nữa...
-" Cởi hết!"
Tiếng thét lên làm Lộc Hàm giật mình, chỉ biết làm theo mệnh lệnh.
Một làn gió chiều thổi tới cũng đủ để Diệc Phàm cảm thấy lành lạnh, nhè nhẹ thôi, vậy mà lại như mơn trớn qua làn da của cậu, lần đầu tiên tắm lộ thiên ư... cậu bật ra tiếng cười lớn, âm điệu vang lên giữa khung trời rộng, trong thanh âm đó chỉ có thể nghe được sự tủi nhục, xót xa...
-" Đến mày!"
Lộc Hàm lắc đầu, nhưng cũng không thể chối, cậu run rẩy nép mình lại, đứng sau Diệc Phàm, khi mình cũng phải cởi ra hết.
Scaresrow thất thần, bởi hình ảnh trước mặt... tên con trai phía trước, với làn da trắng, không có những đường cắt nét sâu, chỉ có thân thể cao gầy mà gã đã thấy qua trong tạp chí, giờ đây lại tận mắt chứng kiến, cái hình ảnh không chỉ là 3D, không cơ bắp cuồn cuộn, vậy mà lại khiến gã đảo điên, gã khẽ nhếch môi nuốt nước bọt, sau cái lớp mặt nạ mà chỉ mình gã biết, mình đang muốn gì... cái dáng điệu của thằng nhóc đấy hiên ngang, gương mặt nó nghênh lên, như thách thức những gì mà gã đang làm với nó, thật có khí phách, gã thầm nói trong đầu...
* Khí phách của mày chỉ để dùng trong cái việc đè một tên đàn ông xuống có vẻ thích hợp hơn*
Chỉ có tiếng cười nhỏ phát ra liên tiếp dưới cái lớp vải bố, biểu hiện của sự thích thú, bởi gã cũng đã nhìn thấy thằng nhóc còn lại, chỉ một bờ vai nó hé ra, nhưng không thể nào che đi mọi thứ trong đôi mắt gã, cái khung xương quai xanh, cùng đôi vai gầy guộc, chỉ có vẻ đẹp mong manh yếu đuối, rõ ràng nó là đàn ông, sao lại sở hữu một thân hình "mình hạc xương mai" thế này... không chỉ dừng lại ở đó, gương mặt nó cũng thế, thật xinh đẹp... quả nhiên đều là tuyệt mỹ... gã lại đưa cái vòi lên.
Một dòng ước phun ra thật mạnh, khiến cho Diệc Phàm cùng Lộc Hàm nép sát vào nhau hơn, đúng ra thì Diệc Phàm đã bị trói, nên không thể làm gì, chỉ có Lộc hàm... chẳng biết sao Lộc Hàm đưa cả hai cánh tay lên, ôm chặt lấy Diệc Phàm kéo Diệc Phàm ra trước che chắn cho mình...
Diệc Phàm tiến thoái lưỡng nan, đành chấp nhận chịu trận, nước bắn mạnh đến nỗi cậu bắt đầu thấy rát da, và bắt đầu bị ngộp nơi ngực, cậu nhìn xuống người mình, thì thấy làn da mình bắt đầu ửng đỏ, cậu đang nghĩ cách phản kháng ư? Không, thứ cậu đang nghĩ đó là... con đường nào rời khỏi đây...
Giờ đây, dưới màu hồng của hoàng hôn, soi rõ hai thân thể trần truồng như hồng thêm, bụi nước trắng xóa tung tóe tạo nên một vầng hào quang xung quanh, lấp lánh ngũ sắc, soi rọi hai gương mặt sáng ngời. Hai thân hình... một mong manh, một mạnh mẽ quyện vào nhau tạo nên một sắc thái riêng biệt, chỉ có sự tinh tế trong từng đường nét, thật mỹ lệ...
-" Fuck you!"
Diệc Phàm thét lên xoay người qua khi cái vòi nước di chuyển xuống hạ bộ của cậu, cậu lao tới, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống gã biến thái kia... cái dây trói khiến cho Diệc Phàm bị giật lùi lại...
Tiếng cười khoái trá lại vang lên, bay cao lên tận bầu trời...
-----
Trong căn phòng quen thuộc, Diệc Phàm bực bội, cậu trèo lên giường đưa tay kéo mạnh cái rèm voan xuống, chỉ để quấn lấy mình khi hắn không cho cậu bộ đồ nào cả, cậu quăng cho Lộc Hàm một đoạn voan.
Đàn ông thì cũng chẳng cần gì nhiều, nhưng Lộc Hàm không quen như thế này, nên cậu đưa mắt nhìn Diệc Phàm.
Diệc Phàm nhận lấy đôi mắt trong như mặt hồ thu đấy, cậu tự dưng như hiểu ý, cậu đưa mảnh vải của mình cho Lộc Hàm, còn lấy lại đoạn nhỏ kia.
Là một người mẫu, dĩ nhiên Diệc Phàm rất rành trong cái việc ăn mặc kiệm vải kiểu này, trong tích tắc cậu đã che được thứ cần che lại.
Lộc Hàm thì không sõi bằng Diệc Phàm, cậu nhìn Diệc Phàm chỉ để bắt chước mà làm, nhưng trước mắt cậu giờ đây là gì... mà khiến cậu không thể rời mắt thế này, cái mảnh khăn voan đấy nhỏ lại mỏng như chỉ nằm hớ hênh vắt vẻo trên cái vòng ba đó... rõ ràng Diệc Phàm và cậu như nhau, sao cậu lại chăm chăm nhìn "của" hắn chứ...
Diệc Phàm nhíu mày, cái thằng kia nó nhìn gì từ mình vậy, cậu nhìn xuống, đã được che đi rồi mà, nhưng thật cái lớp vải voan này mỏng quá, cũng chỉ đủ để ẩn hiện khiến cho... cậu quay người đi, nhảy xuống giường, kéo mạnh tấm drap giường, nhưng tuyệt nhiên không... cái tấm drap đó như được dán dính vào nệm, cậu quay nhìn ra cửa lại thốt lên khi bắt đầu hiểu dần chuyện gì sẽ đến...
-" Mẹ kiếp! Tao mà ra được khỏi đây, tao thề sống chết với mày, đồ biến thái!"
*Rầm*
Cánh cửa lại bật ra, y như cũ, thói quen...
Scaresrow bước vào, thấy tên nhóc kia chạy vội lại phía sau thằng nổi loạn nép mình, gã bật cười, mở cái ghế xếp ra, thản nhiên ngồi xuống, dõng dạc...
-" Chúng ta sẽ bắt đầu quay ngay tối nay, một bộ phim mà ta vắt óc để suy nghĩ..."
Diệc Phàm và Lộc Hàm nhíu mày bởi cái giọng nói tiếng Hoa sai nhiều âm, nhưng cả hai cũng hiểu gã tâm thần đang nói gì...
-" Nó có tựa đề No.13, hợp tác vui vẻ!"
Xong gã đứng lên, xếp cái ghế xếp lại, bước ra cửa...
-" Tại sao lại chọn chúng tôi?"
Lộc Hàm lên tiếng, giọng run run...
Scaresrow quay nhìn...
-" Rất đơn giản vì mày xinh gái còn nó đẹp trai!"
*Rầm*
Cánh cửa đóng như lúc mở...
Lộc Hàm và Diệc Phàm nhìn nhau... nghẹn lời...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro