CHAPTER 4
Diệc Phàm cảm thấy đầu nhức như búa bổ, cậu ngồi tựa vào giường khi Lộc Hàm đã cởi trói cho mình, cậu thinh lặng nhìn vào cánh cửa gỗ, cảm thấy khát và nóng, cậu biết mình đang sốt cao.
Bên cạnh, Lộc Hàm đang nằm nhắm mắt với sự mệt mỏi, thân co lại... giờ cậu mới thấy... cái gót chân của cậu ta có dãi băng kín... cậu nhìn xuống gót chân mình, cái đầu đinh nó cách đến 1cm, cậu co chân lại, một cách khó nhọc, bởi chỉ cần một cử động nhẹ, thì cậu nhận lấy một sự đau đớn, đến thắt tim... cậu thở dốc, nhưng cũng ráng cố phát ra một câu từ chỉ chứa đựng sự bất mãn.
-" Đồ quỷ sứ!"
Cậu run rẩy... tại sao cậu lại phát ra cái câu ủy mị như con gái thế này, cậu dừng cái chân phải của mình trong tầm nhất định, đưa tay ra... nhưng ngón tay cậu vừa chạm vào đầu đinh thì khiến cậu rên lên vì đau... cậu ngửa mặt lên, tựa gáy vào đuôi giường, thở dốc... chỉ để chuẩn bị rút nó ra...
Trên cái trần trước mắt cậu, trong một màu tối đen, cậu thấy có gì đó, nhưng không thể định hình được là gì... cậu suy nghĩ rồi nhìn xuống gót chân mình... không thể rút tự mình, nó sẽ khiến cho cậu biết đau đớn để nhát tay, cậu quay nhìn...
-" Lộc Hàm..."
Diệc Phàm gọi bằng một tiếng vừa đủ, nhưng cũng khiến cho Lộc Hàm mở mắt ngồi dậy.
Đôi mắt màu xám kim loại của Lộc Hàm thật cuốn hút trong ánh sáng màu vàng mờ ảo khiến cho Diệc Phàm không thể rời mắt, cậu hạ giọng:
-" Rút ra cho tớ..."
Cố gắng lắm Diệc Phàm mới có thể quyết định như thế, vì cậu biết Lộc Hàm không còn chút sức lực nào...
Lộc Hàm lùi lại, toàn thân run lên, cái đầu lắc liên tục...
-" Không... đau... đau lắm..."
Lộc Hàm đang cố diễn tả cái cảm nhận đấy, cây đinh của chân cậu chỉ là cây đinh 3cm đầu vừa, còn giờ đây với cái đầu lớn như thế này thì ít nhất nó phải có đến 4cm.
Diệc Phàm hạ giọng với ánh mắt khẩn cầu...
-" Làm ơn... Lộc Hàm, tớ không chịu nổi nữa, nó đang ăn sâu vào gót chân tớ..."
-" Tớ biết... tớ biết mà, nhưng nếu như tớ không thể rút ra... thì sao..."
-" Sao không được chứ? Cậu có phải là con gái chân yếu tay mềm đâu!"
Lộc Hàm ngẩng nhìn khi nghe cái giọng lên đấy, nhận lấy đôi mày nhíu lại, toàn bộ cơ mặt giật giật, ánh mắt chợt sâu thì cậu biết Diệc Phàm bắt đầu không thể giữ bình tĩnh...
-" Nhanh... Lộc Hàm, tớ chịu được, còn hơn cứ để nó ở đó!"
Lộc Hàm run rẩy tiến lại gần cái gót chân, cậu đưa hai bàn tay ra, nhưng không tài nào có thể chạm vào cái đầu đinh đấy...
-" Nhanh đi!"
Tiếng gọn gẽ như mệnh lệnh thúc giục, Lộc Hàm nắm vào đầu đinh... không, chính xác là cậu ta níu lấy cái đầu đinh thì đúng hơn, nhưng ngón tay gầy nhỏ không tài nào có thể rút ra, chỉ có thể nhúc nhích cây đinh đó...
Diệc Phàm ngửa cổ lên, cậu tuôn ra một tiếng thét nghe đến kinh dị, một nỗi đau đớn chỉ chứa toàn sự thống khổ...
Bên ngoài căn phòng gỗ, nơi phòng ăn, Scaresrow đang thưởng thức bữa ăn tối với Beefsteak cùng rượu vang, theo cách bài trí nội thất của nước ngoài, không bao giờ đặt TV trong phòng ăn, nhưng giờ đây gã đang hướng mắt lên cái TV nhỏ trên cao, nhỏ thôi nhưng cũng đủ để gã thấy, cũng như nghe rõ mồn một những gì đang xảy ra trong căn phòng cuối dãy.
-" Không thể... tớ không làm được..."
-" Mạnh tay lên, dứt khoát!"
-" Tớ không có điểm giữ nó!"
-" Vậy làm sao cậu rút ra cây đinh trong chân cậu?"
-" Tớ... van xin nó..."
-" Mẹ kiếp... còn lâu..."
-" Tớ... xin lỗi... cậu không tin tớ bất cứ điều gì..."
-" Mẹ kiếp, tao đếch cần biết, mày phải rút ra cho tao, mặc kệ tao có đau như thế nào..."
Cái dáng cao cao chồm lên, đè chặt cái dáng mong manh ngã ra sàn, với giọng điệu cảnh cáo...
Scaresrow đưa ly rượu lên nhấp môi, khung ảnh tuyệt mỹ... gã đặt ly xuống, tiếp tục thưởng thức món bò của riêng gã, tiếp tục dõi mắt lên màn hình...
-----
Diệc Phàm ngồi dậy rời khỏi thân thể Lộc Hàm, cậu đưa tay ra kéo mạnh Lộc Hàm ngồi dậy, rồi kéo về phía mình...
-" Mày làm đi, có chết tao cũng không van xin nó!"
Nói xong Diệc Phàm xoay người, nằm ra thảm, gác cái chân lên đuôi giường để Lộc Hàm thấy rõ dễ làm hơn...
Lộc Hàm biết Diệc Phàm bắt đầu mất tự chủ, khi Diệc Phàm chồm lên người cậu, cậu biết hắn đang sốt cao, cậu leo lên giường, quỳ lên chân cúi người xuống, lại đưa hai tay ra, nhưng cậu vội ngồi dậy, bước nhanh đến góc phòng, nơi đó có cái tủ gỗ nhỏ, có chứa đầy đủ thuốc cùng với băng gạc, khi cậu đã quen làm, cậu quơ một đống, quăng hết lên giường, lấy một cuộn băng gạc cậu ném cho Diệc Phàm.
-" Cắn chặt vào!"
Diệc Phàm chụp lấy, cậu há miệng ra, nhét cuộn băng gạc, cắn chặt lại giữa hai hàm răng còn ê buốt... nhắm mắt lại...
Lộc Hàm cúi xuống bắt đầu, bằng tất cả khả năng của mình... chỉ thấy cây đinh từ từ nhúc nhích, mồ hôi cùng nước trong mắt cậu bắt đầu tuôn ra, rõ ràng cậu biết cái cảm giác đau đớn này...
Diệc Phàm bấu chặt tay vào tấm thảm bên cạnh mình, như muốn xé nát, móng tay cậu không dài, nhưng sao cậu lại cảm thấy nó đang đâm sâu vào lòng bàn tay cậu, cậu muốn tìm cái cảm giác đau đớn khác để khỏa lấp đi cảm giác nhức nhối của gót chân...
Toàn thân cậu bắt đầu co giật khi cậu nhận biết rõ cây đinh trong gót chân cậu chỉ có thể nhúc nhích, như nông lỗ ghim rộng hơn... nhưng cái gì khiến cậu không khuất phục... là sự hận thù, giờ đây trong cậu chỉ có sự hận thù dành cho cái gã tâm thần mà thôi...
Scaresrow chuyển hướng mắt mình qua cái dáng thằng nhóc ở trên giường, với dáng điệu quỳ lên chân gập người khiến cho cái mông nó nhổng lên, tạo một đường gãy tuyệt vời trên bờ lưng dài, như con dốc thoải, uốn cong thật gợi cảm, mặc dù qua lớp quần áo, nhưng gã như cũng thấy được làn da trắng mịn màng, bám chặt lấy khung xương sống, mai này gã sẽ có thể khẳng định sự lựa chọn của gã là không sai lầm...
Gã dừng lại ý nghĩ của gã, để dành cho cái ngày đấy, gã biết mình sẽ choáng ngợp bởi cuối con dốc đấy, sẽ là một đồi cao, đủ để gã nằm xuống, hưởng thụ những phút giây mệt mỏi của chính mình, trên con đường không có tình thương dành cho gã, để gã chỉ biết... tự thương lấy bản thân mình.
" Áh.................."
Tiếng thét quen thuộc vang lên, gã run rẩy ngóng tai hưởng thụ cái thanh âm đầy nỗi đau đớn, nhưng hình như chưa có sự sợ hãi... gã ngả người ra ghế... không sao, gã vẫn còn có nhiều phương thuốc chưa dùng đến cơ mà... gã đưa mắt nhìn thằng nhóc nằm dưới đất... quả là bàn lĩnh của đàn ông... thằng nhóc đang ngóc đầu lên, nó nhìn gì... với cái dáng điệu này, nó chỉ có quyền nhìn xuống cậu nhỏ của nó khi có một khuôn miệng thật xinh xắn chăm sóc mà thôi... còn cái thanh âm hét lên của nó, chỉ nên là những tiếng rên rỉ...
Gã lại đưa mắt lên... dừng lại nơi cái miệng mà gã cho là xinh nhất... cái miệng đấy đang mím chặt lại... không, cái miệng đó chỉ mở ra mới gọi là tuyệt đẹp, gã mỉm cười cầm remote lên.
*Tách*
Cái TV tối đen như căn nhà của gã...
-----
Sau khi làm thuốc vết thương cho gót chân Diệc Phàm, Lộc Hàm nhét đại viên thuốc hạ sốt vào miệng hắn khi không có nước, nhưng giờ đây hắn đã bị ngất, nên không thể nào tự uống được... viên thuốc vẫn nằm chình ình nơi cửa miệng, cậu bực bội đưa tay lên đẩy vào, nhưng tuyệt nhiên không, vẫn thế cái miệng đó khô nứt, không thể trôi đi bất cứ một thứ gì mà không tự mình, cậu biết cái viễn cảnh này... xin gã tâm thần chút nước sao, hắn sẽ không cho, mệt hơi, hiện tại cậu phải giữ lấy sức của mình khi cậu cũng bắt đầu cảm thấy khát...
Lộc Hàm đưa tay lên, đặt vào trán Diệc Phàm, nóng... hơi thở hắn ngắt quãng... hắn sẽ chết nếu như tình trạng sốt này kéo dài... cậu loay hoay... chợt nghĩ ra... cậu nhíu mày rụt người lại... đắn đo... nhưng để cứu một mạng người thì có gì để cho cậu suy nghĩ... cậu lấy viên thuốc bỏ vào miệng mình, đã khô họng còn cảm giác đắng nghét... cậu nhai nó, rồi cúi xuống, chạm miệng mình vào đôi môi bầm dập đấy, đẩy toàn bộ thuốc trong miệng mình qua cái miệng đó, nhận lấy vị mặn của máu, cậu rùng mình, bật dậy chợt nhớ... thuốc vào miệng mình chưa chắc còn đúng liều lượng, cậu khép mắt lại... cố gắng lần hai bởi sự ngu si của chính mình...
Scaresrow đứng tựa vào cánh cửa gỗ dày ở căn phòng cuối dãy, trong ánh sáng khẽ lóe lên của đầu thuốc lá, đôi môi màu tím đấy khẽ nhích lên, gã không cần phải tận mắt chứng kiến, gã muốn để dành cho mai này... tập quen đi nhé, bởi khi diễn một cảnh phim nếu muốn một lần quay tốt, ai chẳng phải tập, nhất là cảnh môi chạm môi, giữa hai thằng đàn ông, nó cần phải ngọt ngào hơn nữa...
-----
Cái cảm giác đăng đắng xuất hiện trong miệng, khiến cho Diệc Phàm như chợt tỉnh, cậu hé mắt ra, chỉ thấy đôi mắt màu xám đang khép lại, chỉ có một đường viền màu nâu sậm, trên gương mặt trắng sáng... thật cuốn hút, cậu nhắm mắt lại, bất lực trước mọi thứ mà cậu đang cảm nhận... từ khuôn miệng của mình...
Lộc Hàm ngồi thẳng lại, cậu đưa bàn tay nhỏ của mình lên, chạm vào môi mình, lau đi những thứ mà cậu cảm thấy có chút ghê tởm, cậu lùi lại... trong góc xó, vùi mình trong một màu tối đen... chỉ để nghĩ... chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo... cho cậu và hắn... con người xa nhưng giờ chẳng thấy lạ... cậu khép mắt lại, không muốn nhìn thấy gì nữa... sao cậu không thể chết thế này...
Một đêm trôi qua thật dài, thật yên ắng...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro