Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAPTER 3

Trong bốn bề màu đen đó, cách chỉ khoảng 500m bên hướng phải, là con đường mòn có ánh trăng, nhưng Diệc Phàm không hề quay qua phải, cậu ta không thuận bên ấy sao? Chẳng biết, chỉ biết cậu ta cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng mà thôi, mặc kệ những cành cây khô va quẹt vào người, đến rách cả áo, rồi đến rách cả da, cậu cũng không dừng lại, mặc dù đôi chân dần tê cứng, cậu cũng quyết chạy... thật là vô dụng mà, khi cậu ta càng lúc chạy càng sâu vào cánh rừng không có lối thoát.

Scaresrow có vẻ thấy phạm vi đang mở rộng hơn, gã bắt đầu co giò chạy vòng lên trước để đón đầu thằng nhóc đó... đưa nó vào khu vực của trò chơi...

Diệc Phàm khựng bước, hình như mình đã đi sai hướng, cậu dừng lại... không thấy gì trước mắt, chỉ có thể nghe và ngửi...

Scaresrow đi chậm lại, gã đã thấy thằng nhóc dừng bước, đầu nó nghiêng qua, rồi khuôn mặt ngước lên, như một con chó... gã bước lại, thật nhẹ, nhưng cũng không thể nào ngăn lại tiếng gãy của cây khô bởi bàn chân người dậm vào...

Diệc Phàm hình như nghe có tiếng xào xạc của cây, cậu quơ hai tay ra trước, rồi xoay vòng dò xem cả phía sau, nhưng không có gì...

Gã đàn ông ngồi thụt xuống, hắn đang có một ý đồ thích thú bởi cái trò hù dọa của hắn, mặc dù xưa nhưng rất hiệu nghiệm... gã dừng lại khi đã đến kế bên con mồi của gã. Gã ngước lên nhìn thằng nhóc đang đứng cạnh mình, đưa tay vẫy vẫy như gọi mời...

Rõ ràng Diệc Phàm nghe được tiếng đạp trên cây khô, càng lúc càng gần, nhưng trước cánh tay dài của cậu, không có gì xuất hiện... trong rừng có thú nhỏ ư, như thỏ chẳng hạn, cậu thở phào ra, có lẽ cậu đa nghi quá, cậu biết mình rất có sức chạy cơ mà. Ánh sáng điện thoại, nhưng làm thế chẳng khác nào để hắn tìm thấy mình... cậu thò tay lấy điện thoại trong túi quần ra, ngồi hụp xuống, mong rằng có bụi cây che cho cậu.

Scaresrow càng thích chí hơn, khi cái gọi của gã đã được thằng nhóc đáp lại, giờ đây nó đang ngồi bên gã, chỉ cách nhau trong gang tấc.

Diệc Phàm dùng cả hai tay bịt lấy màn hình điện thoại, mong nó chỉ phát ra một ánh sáng nhỏ, thật nhỏ mà thôi, nhiêu đó đủ cậu để thấy chút an tâm rồi... mắt cậu không rời khỏi cái điện thoại.

Ánh sáng màn hình khẽ lóe lên, đúng như yêu cầu của cậu... một ánh sáng nhỏ, cậu kéo tay về một bên, để xem vạch bắt sóng...

Một ánh sáng màu xanh thật dịu lan tỏa khiến cho khuôn mặt thằng nhóc càng thêm cuốn hút, gã thật có con mắt tinh thường, quả nhiên là tên con trai khiến người ta say đắm, khiến gã bắt đầu cảm thấy lâng lâng...

*Không có sóng*

Câu nói vừa vụt lên trong đầu của Diệc Phàm, thì... một tiếng...

*Hù*

Thật lớn... tiếp theo tiếng lớn không kém...

" Áh.................."

Diệc Phàm té ngã ngửa ra đất, quăng mất điện thoại, một màu tối đen lại bao trùm, cậu cảm thấy nghẹt thở bởi cái bàn tay như gọng kìm đang đặt lên cổ cậu, cậu phản kháng bằng cách vùng vẫy, chỉ để nhận lấy những cái tát tai như trời giáng.

Cái khuôn mặt đấy sáng quá, lên hình chưa chắc là đẹp, phải làm cho nó đỏ lên, như máu được dồn hết lên mặt đem theo sự phấn khích, nghĩ thế gã vung tay lên, khi gã chỉ biết makeup kiểu này...

Diệc Phàm buông tay, bất lực trước gã đàn ông to hơn cậu gấp đôi, những cái tát tai khiến đầu óc cậu quay mòng, cậu cảm thấy trong miệng vị mặn xuất hiện... cạnh hàm cậu được giữ bởi bàn tay to cứng đấy, bóp chặt khiến cậu phải mở khuôn miệng mình ra, dòng máu từ môi miệng và cả răng cậu tuôn trào, nhận lấy những ngón tay đấy thọc mạnh vào miệng, xoáy một vòng, như tìm kiếm, cậu nghẹn lại, muốn nôn, nhưng không thể trào thoát ra bên ngoài, nên chỉ có thể nuốt ngược trở lại...

Cảnh tượng trước mắt chỉ là một màu hồng do kính hồng ngoại, nhưng Scaresrow vẫn có thể phân biệt đâu là máu, gã dùng hết những ngón tay của mình để lần lượt nhuộm đỏ, gã cần sắc màu này để điểm thêm khuôn mặt sáng cho lộng lẫy...

Diệc Phàm biết nước từ trong mắt mình cũng đang trào ra, cậu run rẩy không thể thốt lên một lời nào, bởi cái bàn tay thô ráp đấy đang ụp vào khuôn mặt cậu, hắn đang trây trét thứ gọi là máu của cậu, lên chính khuôn mặt cậu, để làm gì... làm gì... nhận lấy tiếng cười khanh khách càng lúc càng to, phát ra liên tiếp, như một chuỗi âm thanh thâu sẵn được lập đi lập lại... Diệc Phàm cố lấy hết sức mình, dùng cả chân đẩy mạnh gã đàn ông trên người mình ra, cậu vùng dậy... chạy... tiếp...

Scaresrow té ngã ra đất, gã ngửa mặt lên trời vẫn tuôn ra tràng cười chỉ có sự khoái trá, thích thú... tiếng cười của gã vang dội khắp bốn bề...

Diệc Phàm cảm nhận, có thanh âm như gió đuổi theo cậu, rồi quấn lấy cậu, như một cái lưới, để khi cậu càng muốn thoát thì nó càng siết chặt lại, cậu đưa cả hai tay lên bịt tai, chạm tay vào thứ nhơn nhớt trên mặt, toàn thân cậu rung lên bần bật, cậu bắt đầu biết sợ là gì...

Những bước chân vẫn chạy trên cỏ, đất, đá... cho thời gian trôi qua, nó dần chậm lại, cùng với hơi thở ngắt quãng, cho đến khi ánh bình minh đâu đó bắt đầu soi sáng cái màn đêm đen đặc...

Diệc Phàm ngục xuống, trước mặt cậu là căn nhà gỗ, đi một vòng... dạo chơi với quỷ thôi à... cậu bước loạng choạng, đầu óc quay cuồng, miệng đau nhức, cổ họng cháy khô, những hình ảnh xung quanh lập lòe... nhưng cũng đủ để cậu thấy chiếc taxi đang đậu bên phải, cậu lao tới, bằng tất cả sinh lực cuối cùng...

Chiếc chìa khóa vẫn cắm vào ổ, cánh cửa xe mở ra dễ dàng, Diệc Phàm lao vào xe, mở công tắc... cây kim xăng không nhúc nhích khiến cậu ngã ra... chới với...

*Rầm*

Diệc Phàm giật bắn mình lại thét lên...

" Ah..."

Khi thấy cái thằng điên từ đâu đó vồ vào mặt kính trước xe, cậu thở dốc cố lấy lại bình tĩnh, ánh sáng bên trời soi rõ mọi thứ, dù sao cậu cũng đã khóa cửa xe, hắn không thể vào được. 

Hắn đưa hai cái bàn tay có màu đỏ sậm vì dính máu khô, cào cấu chà sát lên mặt kính, tiếng rít rít vang lên đến nổi gai ốc... cái lưỡi của hắn thè ra qua cái lỗ hổng trên mặt nạ vải bố với những cọng dây thép giữ lại, rồi cái lưỡi đấy cũng chà sát lên mặt kính, như con cá chùi kính trong hồ cá nhà cậu, lau sạch đi những thứ gì? Thì giờ cậu đang thấy và cảm nhận được một cách thật rõ ràng, với góc độ này, thằng điên cho cậu biết, hắn như đang liếm sạch khuôn mặt cậu...

Diệc Phàm khẽ rùng mình, hắn đi vòng ra sau, rồi chiếc xe có cậu dần di chuyển, cậu vội quay nhìn, thấy hắn đang đẩy cái xe đi... đến phía trước... cậu bối rối, không biết sao, cậu lại quay lên trước... chỉ để nhìn thấy, những ngọn cỏ cao bằng gối nằm rạp xuống bởi cái dè cản đầu xe, để cậu thấy một cái hồ nước trước mắt cậu...

Rồi chẳng còn thấy cỏ, cậu chúi tới trước, khi đầu chiếc xe bắt đầu chạm nước, cậu leo ra ghế phía sau theo phản xạ tự nhiên, thì cũng để thấy, hai cái lỗ tròn sâu hoắm trên mặt nạ vải bố đấy có một màu xanh lá man dại... đầu xe đã ngập hẳn trong nước, chiếc xe chỉ có độ kênh, bởi lực không còn cân bằng khi gã điên buông tay... cậu lại nhìn gã... gã đang chờ đợi, cậu nhìn xuống bàn tay hộ pháp dần trượt đi... chẳng còn suy nghĩ, Diệc Phàm mở vội cửa sau, cậu nhào ra trong tiếng.

*Tùm*

Chiếc xe rơi xuống hồ, trong tích tắc dòng nước đã nuốt trọn chiếc xe to... cậu lùi bước... từ từ... đề phòng kẻ điên trước mặt...

Scaresrow chầm chậm bước tới, dồn con mồi vào đường cùng, để tìm sự sợ hãi, cũng là liều thuốc cũ, nhưng gã vẫn thích chơi... gã phóng tới...

Diệc Phàm xoay người đi, chạy nhanh về phía căn nhà gỗ, cậu chạy vào, chỉ một đường quen thuộc như lúc ra...

*Rầm*

Cánh cửa gỗ đóng lại, cậu bất lực khụy xuống, khắng định...

-Không thể thoát-

Lộc Hàm nằm dưới đất, ngước mặt lên, cậu mấp máy môi khi thấy Diệc Phàm, nhưng chỉ có thanh âm sụt sùi quen thuộc, cố nén lại nỗi đau trong lòng, chấp nhận... cậu đã biết chấp nhận... cậu lại co rúm người lại, đưa tay tìm kiếm gót chân của mình, cảnh tượng hãi hùng hiện ra trong đầu cậu, một lần nữa nó sẽ diễn ra trước mắt cậu sao... cậu mở to mắt, để khẳng định... không phải... không phải...

Diệc Phàm không còn chút sức lực nào cả, cậu ngã ra, nhưng vẫn chưa chấp nhận những thứ đang dành cho mình, nghỉ một chút thôi, cậu sẽ tiếp tục trò chơi này, một trò chơi không có sự công bằng từ một thằng tâm thần...

Nhưng có thể nghỉ được bao lâu, Diệc Phàm đuối sức, chứ Scaresrow chưa hề đuối sức, trò chơi hôm nay đã khẳng định, kẻ thua, bị trừng phạt...

-----

Cánh cửa gỗ lại mở ra một cách bạo lực, âm thanh thật lớn lại đánh động hai con người trong phòng, gã đàn ông cao to bước vào, đem theo một cái túi vải bố quen thuộc... thật thuần thục gã trói con mồi hư hỏng của gã lại, kẻ đã thua cuộc trong trò chơi trốn chạy, thứ mà gã phải dạy cho hắn là biết cách ngoan ngoãn.

Bốn cái cọc được đóng xuống nền nhà, vẫn xuyên qua nền một cách dễ dàng, đầu dây trói được kéo mạnh, trong tích tắc, cái hình ảnh của một con người bị trói tựa như chuẩn bị nhận án tử với hình phạt "Tứ mã phanh thây"

Nhưng không... chiếc giày đế cao bên chân phải được cởi ra... gã lết tới, cầm cây đinh lên, cùng cái búa giáng xuống đúng điểm gót...

" Áh.................."

Tiếng thét lớn bởi sự đau đớn tột cùng vang lên trong căn phòng ngột ngạt, cùng sau đó là tiếng khóc thét ở phía góc phòng, thanh âm không còn có thể giữ lại nữa... cùng tiếng búa gõ xuống, mỗi nhát mỗi nhát như xé nát tâm can của cả hai con người, một người từng nếm trải qua, một người đang nhận lấy, tiếng cười khàn đục vang lên qua lớp vải bố làm mặt nạ, khiến cho miếng vải bố như cờ tung bay phất phơ để đón mừng chiến thắng...

*Rầm*

Cánh cửa lại đóng lại...

Lộc Hàm lao nhanh đến bên Diệc Phàm, thì chỉ thấy cái thân hình đó bất động, nhưng từ đôi mắt nhắm, hai hàng nước trào ra, chảy dài hai bên, làm tan đi màu đỏ trên khuôn mặt, có mùi gì đó tanh tưởi xuất hiện... cậu chồm về phía dưới, cái gót chân được đóng bằng cây đinh lớn... như cậu... như cậu... chết... không thể chết... bởi cậu và Diệc Phàm không phải là Achilles...

Lộc Hàm gục xuống, trên thân thể Diệc Phàm...

Một lần nữa, chỉ có sự mong manh, yếu đuối, và khuất phục... nhận lấy cái thân thể bất động khẽ run lên... nhè nhẹ... rồi dần mạnh, giật nảy lên liên tục... cho cảm giác gì... sợ hãi... đến điên loạn... ư?

Màn đêm buông xuống...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #krishan