CHAPTER 2
Căn phòng trở nên tối dần hơn, bởi mặt trời lặn, nhưng đối với người thanh niên, vẫn còn có thể thấy mọi thứ. Cậu ta ngồi dậy, đưa mắt nhìn về cánh cửa, vẫn như cũ, đóng chặt im lìm, người con trai vẫn còn ngất trên chân cậu, cậu chạm vào, bàn tay đặt lên ngực... hơi thở yếu ớt, cậu vội thọc tay vào túi quần, móc ra cái điện thoại, ánh sáng khẽ lóe lên, cậu mở khóa... run rẩy... màn hình hiện thị...
-Ngoài vùng phủ sóng-
Người thanh niên gạt người con trai qua bên, đứng dậy, từ từ tiến đến cánh cửa, trên tay vẫn nắm chặt cái điện thoại, thứ vũ khí mà cậu ta chỉ có duy nhất hiện giờ, trong khoảng không yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có nhịp tim tăng dần trong mỗi bước mà cậu ta đang bước đến... cánh cửa gỗ...
*Thình thịch... thình thịch... thình thịch...*
Cậu ta đưa tay lên chặn nơi ngực, bởi cậu ta có cảm giác trái tim mình như đang muốn thoát ra khỏi khung xương gọi là lồng ngực... hơi thở dần nghẹn lại, cậu ta quay đầu nhìn tên con trai nằm dưới đất, như muốn tìm một chút sự gan dạ, nhưng không... vẫn là thế, đáng điệu mong manh, yếu đuối, khuất phục, khiến cho cậu ta tự dưng nổi gia ốc...
*Rầm*
Cánh cửa gỗ mở ra đột ngột, ngoài dự tính, cậu ta giật mình thét lên theo phản xạ tự nhiên...
" Áh..."
Xuất hiện trước cửa là một gã cao lớn, đưa chân ra, thật nhanh và chính xác... người thanh niên gập bụng xuống, té văng về sau, bên cạnh tên con trai.
*Phịch*
Một thanh âm nhỏ của một túi đồ được quăng tới bên hai người, ánh sáng từ cái bóng đèn tròn nhỏ trên cánh cửa bật sáng, nhưng chỉ là mờ mờ, cánh cửa gỗ lại đóng sập lại.
Cậu thanh niên ôm bụng ngẩng lên, một cú đá đau điếng khiến cậu chưa thể xoay mình, nhưng giờ thì cậu ta đã nhìn thấy rõ, và khẳng định không sai... với cái mặt nạ được may bằng vải bố cùng những đường kim khâu vụng về đến xấu xí, chằng chịt đan qua lại, chỉ có thể là... The Scarecrow... kẻ chuyên sử dụng độc khí gây ra sự sợ hãi cho nạn nhân trong thế giới Finest Comics... không... có thật...
Và hiện tại... cậu và người con trai đấy là nạn nhân của hắn...
Người thanh niên rướn người mở cái giỏ cũng được may bằng vải bố to to bằng đôi tay run run... đây là lần đầu tiên trong đời cậu đối diện với cảnh này, từ ánh sáng của bóng đèn trên cánh cửa gỗ, cậu thấy... thức ăn và nước...
-" Nước... nước..."
Giọng khều khào bằng tiếng Hoa vang lên... người thanh niên quay nhìn, bắt gặp đôi mắt màu xám kim loại long lanh, cậu đáp lại bằng tiếng Hoa...
-" Nước đây!"
Thật nhanh người thanh niên lấy bình nước ra, nâng đầu người con trai dậy, đổ vào chút nước, từ từ... từ từ... đôi mắt màu xám không rời khỏi người thanh niên, bờ môi màu hồng nhạt mấp máy...
-" Cảm ơn..."
Rồi gục xuống...
-" Nè... nè..."
Người thanh niên vội lay gọi tên con trai... đôi mắt ấy lại mở ra...
-" Tôi đói..."
Người thanh niên đặt người con trai lên, tựa ngồi vào thành giường, kéo cái túi vải bố lại, tìm thức ăn... toàn là những mẫu bánh mì vụn, và một miếng thịt... to... chưa chín... nó xộc vào mũi người thanh niên, khiến cậu ta đột ngột trào thoát hơi dịch vị từ cái bao tử, có mùi vị chua lè như miếng thịt mà cậu ta vừa ngửi được... cậu ta vứt miếng thịt trở lại vào túi, lấy những mẫu bánh mì vụn đưa lên, nhét vào miệng tên con trai... nhưng nó không tài nào nuốt nổi, để cậu ta châm nước vào cũng không thể trôi...
Sao có thể trôi nổi nhỉ, chính cậu ta đây khỏe hơn mà khi nhìn thấy còn có cảm giác nuốt không trôi, huống hồ gì cái thân thể mềm oặt như chết đó...
Tên con trai chợt mở to mắt, bật ngồi thẳng lại, miệng phun ra những mẫu bánh như bị sặc, tung tóe vào mặt người thanh niên khiến người thanh niên giơ tay lên phủi trong tiếng cằn nhằn... Cánh tay dài với bàn tay nhỏ cùng những cái ngón gầy guộc thò nhanh vào túi vải, bốc ra miếng thịt chưa nấu chín, dưới ánh đèn vàng leo lét, nó vẫn còn có màu đỏ tươi... đưa lên miệng ngấu nghiến...
Người thanh niên té bật ra sau, gập người xuống... nôn lấy nôn để, nhưng không có thứ gì được trào ra ngoài khi cậu ta đã không ăn uống từ đêm hôm qua đến giờ, tính ra đã được một ngày rồi...
Trong thoáng chốc, miếng thịt to đùng được nhét hết vào cái miệng nhỏ nhắn, cái gương mặt màu trắng đỏ ửng lên, hai má phồng căng to tròn, ấy vậy mà chỉ có sự dễ thương, như một đứa trẻ tham ăn, tạm thời không nên thắc mắc nó đang ăn gì... ngồm ngoàm... ngấu nghiến... đôi môi màu hồng khép chặt lại khiến cho bờ môi chúm chím, như sẵn sàng đón nhận một cái chạm môi... thật gợi cảm gọi mời...
Rồi từ đôi mắt màu xám kim loại, dòng nước trong veo chảy ra, lăn dài trên má, ánh mắt đầy nỗi đau thương, cùng khiếp sợ...
Chuyện gì đã xảy ra... cho nó...
Cậu thanh niên chỉ có một câu hỏi duy nhất trong đầu... nó giống mình... đều là người Hoa... và có lẽ nó khoảng bằng mình, hoặc nhỏ hơn mình 2 tuổi là cùng... có lẽ thế, cậu thanh niên lên tiếng...
-" Ngô Diệc Phàm, còn cậu?"
-" Lộc... Hàm..."
Thanh âm nhỏ ngắt quãng, rồi cái gương mặt đó quay đi, bờ vai run rẩy, thanh âm nghẹn ngào vang lên, dần dần lớn...
Trước mắt Diệc Phàm chỉ có cái thân hình mong manh như lúc ban đầu mà cậu thấy, vô thức cậu đưa tay lên, khẽ chạm vào đôi vai gầy đó...
Lộc Hàm nhận lấy bàn tay chạm vào vai mình thật nhẹ, như tức nước vỡ bờ, cậu liền quay lại, ngã vào lòng người thanh niên tên Diệc Phàm bật khóc nức nở...
-----
Thời gian trôi qua, đêm sao vẫn dài dằng dặc... giờ đây cả hai đều bình tĩnh ngồi lặng bên nhau, lựng tựa vào thành giường, mắt nhìn về phía lỗ thông gió, một ánh sáng bàng bạc khẽ lấp lánh bởi cái quạt vẫn quay đều... trăng khuyết nhưng vẫn sang sáng, chứng tỏ trời quang...
-" Cậu là ai?"
Một giọng nói thật nhẹ vang lên, hơi thở có phần ổn định...
Diệc Phàm đáp lại, cũng thật nhỏ:
-" Tớ là người mẫu cho tạp chí BB"
-" Một tạp chí playboy ư?"
-" Mọi người đều cho là thế, nhưng tớ ở mục thời trang, còn cậu?"
-" Tớ là ca sĩ của C-Light"
-" C-Light chỉ chuyên quay MV thôi, đúng không?"
-" Phải!"
-" Tại sao cậu ở đây?"
-" Tớ không biết, tớ đến Paris để nghỉ dưỡng 3 ngày, vừa xuống sân bay Roissy, tớ ra cổng, leo lên taxi, và khi thức dậy tớ đã ở đây!"
-" Tớ cũng thế, vậy cậu ở đây mấy ngày rồi?"
-" Tớ không biết!"
Hai cánh tay thon đưa lên ôm lấy đầu, gục xuống...
-" Tớ không biết... tớ không biết gì hết..."
Cái thanh âm hoảng loạt dần to lên, rồi đến tiếng thét.
Diệc Phàm thấy Lộc hàm ngã ra đất, toàn thân co giật, cậu đưa tay ra, cánh tay đấy chuyển hướng vươn dài đẩy Diệc Phàm ngã ra đất, nhào lên người cậu, ôm chặt lấy cậu...
-" Hắn là một con quỷ, một con quỷ... biến thái, hắn sẽ làm gì chúng ta... tại sao... tại sao lại chọn tớ..."
*Rầm*
Cánh cửa gỗ bật ra, cái âm thanh của cánh cửa gỗ rung mạnh, có lực... như xộc mạnh vào đôi tai của hai người trong phòng, tác động ảnh hưởng đến sự phản ứng, khiến cho hai người đó bật dậy, cái bóng to lớn màu đen đứng giữa khung cửa sừng sững... một giọng nói lơ lớ bập bẹ trong tiếng Hoa vang lên...
-" Trò chơi bắt đầu..."
Vừa dứt lời cái dáng đó quay đầu bước đi.
Diệc Phàm nhìn cánh cửa gọi mời, cậu đứng phắt dậy lao đến, nhưng bỗng khựng lại...
-" Đừng đi..."
Diệc Phàm quay lại, trao đi ánh nhìn ngạc nhiên, chỉ thấy đôi mắt to tròn màu xám kim loại lại long lanh, như van xin, bờ môi màu hồng nhỏ mấp máy...
-" Cậu... không thể... thoát đâu..."
Diệc Phàm khẽ đưa tay mình lên, nắm lấy bàn tay mềm, gỡ ra, từ từ bước lùi lại...
-" Tớ không thể bỏ qua mọi cơ hội..."
-" Dù có đặt cược cả mạng sống mình vào ư?"
Diệc Phàm thinh lặng, trước câu hỏi này của Lộc Hàm, cậu không thể trả lời, vì chính cậu đang biết, cái cơ hội mà cậu khẳng định không thể bỏ qua rất mong manh... cậu cố bật ra... một thứ gì đó, như tự tìm lời an ủi chính bản thân mình...
-" Ừ!"
Diệc Phàm lao nhanh ra ngoài, bỏ lại tiếng kêu thống thiết...
-" Diệc Phàm..."
Lộc Hàm gục xuống, nhưng cậu vẫn cố vươn cánh tay yếu ớt của mình ra, như muốn níu kéo trong sự bất lực của chính mình, vô dụng... cậu co rúm người lại, rồi co chân lên, đưa tay ôm lấy cái gót chân của mình... bàn tay chạm vào dãi băng đang quấn chặt nơi đấy, cậu run rẩy trong sự đau dớn, cho cái trò chơi mà mình đã tham gia, giờ đến lượt Diệc Phàm.
Bạn ư... không
Chỉ là kẻ có chung số phận... cùng gặp hoạn nạn... mà thôi.
-----
Dưới ánh trăng sáng trên cao, không thể nào soi qua những tán lá dày đặc của cánh rừng rậm rạp, khiến cho không gian tối om, tiếng đôi giày đế cao chạm vào cỏ, đất, đá... nghe xào xạc, cái dáng cao cao lao đi, trong màn đêm đen tối, đủ để không biết đâu là đường... trốn chạy... cơ hội... trò chơi... để nhận lấy sự trừng phạt...
Phía sau, gã đàn ông to lớn với cái mặt nạ The Scaresrow vẫn từ tốn bước, trên khuôn mặt nạ đấy, giờ có thêm cặp mắt kính hồng ngoại, để có thể nhìn thấy rõ mọi thứ trong đêm... tiếng cười khàn đục được phát ra sau lớp vải bố nghe rờn rợn...
Âm thanh của quỷ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro