CHAPTER 1
Sân bay Charles de Gaulle - France
Cuối tháng 5 - 2015
Tiếng ồn ào vang lên liên tục giữa khu vực đông người, hòa trộn vào nhau tạo nên một thứ âm thanh hỗn tạp, khiến cho những con người nơi đây không ít thì nhiều đều cảm thấy mệt mỏi khó chịu, dù biết rõ chỉ là một khoảng thời gian nhất định, bởi những bước sải chân dài trên nền bóng loáng như muốn trốn chạy.
Ánh sáng mặt trời rọi xuống qua trần bằng kính rõ mồn một mọi thứ, soi sáng cả dáng một chàng thanh niên cao cao đang bước đến thang cuốn, như những người vội vã, cậu ta kéo cao cái nón trùm lấy đầu, trong trang phục giản dị màu đen, cậu ta vẫn nổi bật bởi nước da trắng. Rời khỏi thang cuốn, sải những bước chân tự tin, nhưng với nhịp điệu nhanh hơn chút nữa... cậu ta bước ra phía cổng có biển số 13... vắng vẻ... Mọi thứ như chỉ thoáng qua trong tầm mắt của cậu ta, khi cậu ta không quay đầu nhìn vào đâu cả.
Một chiếc taxi trờ tới, cậu ta bước ra sát mép lề đường, gập người đưa tay mở cửa xe, ngồi vào, dáng điệu rất thuần thục và nhanh nhẹn, trong ánh nắng của 8h sáng, chiếc taxi màu đen trong tích tắc lao đi, đem theo người thanh niên đó... hòa vào dòng xe cộ lưu thông trên con đường rộng...
-" Làm ơn, cho tôi đến Trung tâm Novotel Paris..."
Một giọng bập bẹ được phát ra bằng tiếng Pháp...
Người tài xế đáp lại...
-" Vâng, thưa quý khách!"
Người tài xế nhìn vào kính chiếu hậu trong xe, gã thấy cậu thanh niên ngả người ra ghế, vẫn để nguyên cái mũ áo trùm lên đầu, gương mặt hơi thon với làn da mịn màu trắng càng nổi bật hơn, đôi mắt nhắm lại với vẻ mệt mỏi, gã đưa ánh nhìn của mình để tìm kết quả chính xác, quả là một gương mặt bắt mắt, vầng trán cao, lông mày rậm nhưng được tỉa gọn gàng, một vầng khuyết đen khi đôi mắt đấy nhắm lại, tô điểm cho vầng khuyết là một hàng mi cũng rậm, nhưng chỉ khẽ cong, sóng mũi thẳng đứng, chiều ngang miệng nhỏ, làn môi dưới dày nhưng có sự mềm mại, môi trên có khuyết bởi nhân trung sâu, đôi môi màu hồng mận khẽ hé ra, bên trong là một màu trắng... không... chính xác là gã chưa từng thấy cậu ta cười trong tất cả các số tạp chí mà gã có.
Trong chuyện này chẳng cần phải cười, cái quan trọng đó là cậu ta chỉ cần kêu gào, rồi rên rỉ với sự sung sướng là đủ.
-----
Chiếc taxi quẹo phải. Người thanh niên giật mình tỉnh giấc vì mình vừa bị té nghiêng qua, cậu ta mở mắt ra, có vẻ chưa tỉnh, đưa mắt nhìn xung quanh... ngay lúc này trong đầu cậu ta chỉ có một câu hỏi:
" Đây là đâu?"
Chẳng hiểu sao, cậu ta chưa thể lý giải nhưng lại không thốt ra lời để cần nhận lấy tiếng đáp của người tài xế, là tại cậu ta cảm thấy bất ngờ, rồi đi kèm sau đó là hoang mang.
Cánh rừng rộng hai bên như bao trùm lấy cậu ta, chiếc taxi trên con đường nhỏ, lắc lư qua lại khiến cho cậu ta biết... có thể gọi là đường mòn nhưng ít ai qua lại vì vẫn còn gồ ghề. Giải đáp của cậu ta vẫn chưa có, thì chiếc taxi dừng lại... nơi một ngã ba...
Người thanh niên chồm người lên trước, hé miệng, nhưng chưa một ngôn từ nào được thốt ra, thì gã đàn ông là bác tài xoay người đưa tay lên, một làn khói trắng bay ra từ cái bình xịt nhỏ...
Khói vừa tan đi, thì người thanh niên ngả người ra sau, mắt khép lại, bất động. Ở cái kính chiếu hậu trong xe, xuất hiện một cái miệng rộng, với đôi môi dày màu tím, từ từ mở ra... để lộ hàm răng hoen vàng vì thuốc lá...
Chiếc xe lại lăn bánh, cái cảm giác trên con đường gồ ghề... dừng lại, rồi tiếng động của cánh cửa xe mở ra, cảm nhận của sự đụng chạm, từ gót chân, qua đế giày cao vẫn có tiếng chà sát trên mặt cỏ... tiếng kêu kẽo kẹt của một cái cửa như gỗ, vừa có tiếng rin rít như sắt, không thể phân biệt. Mùi ẩm thấp xộc vào mũi, mùi mục của cỏ cây, thêm cả mùi hôi thối của thức ăn thừa...
*Phịt*
Và tiếng cuối cùng là tiếng sập cửa thật mạnh...
*Rầm*
Chính xác là một cái cửa gỗ dày...
-----
Trong một căn phòng mờ ảo, bởi có một ánh sáng duy nhất được rọi vào từ trên cao, qua cái cửa sổ vừa phải, là lỗ thông gió thì đúng hơn, cái quạt của ô thông gió cứ quay liên tục, tạo nên một thứ ánh sáng lập lòe trong phòng, khiến cho không gian chỉ có một sự tĩnh lặng đều đặn đến khó chịu.
Ở giữa bức tường chính trong phòng có một cái giường lớn hình tròn, phủ rèm màu trắng bằng voan được viền đăng ten trông thật bắt mắt, y như cái giường trong những phim cổ tích, những chiếc chuông gió màu vàng óng nhỏ xinh treo đầy trên thanh gỗ vòng cung để treo rèm, tạo nên một đường vòng có màu vàng kim loại, vẫn lấp lánh dù không có ánh sáng chói của đèn cao áp rọi vào, đó là thứ duy nhất nổi bật trong căn phòng này, còn lại chỉ là một màu đen.
Đen hơn nữa là góc phải của căn phòng, nơi đó cái ánh sáng lập lòe không thể chiếu tới, nơi đó phát ra một thanh âm nho nhỏ kéo dài, âm điệu có vẻ thiểu não, khổ sở, vẫn không thể đánh động cái người nằm giữa phòng đấy... Thời gian trôi qua, có lẽ là nữa tiếng, cái thanh âm trong góc xó dần nhỏ đi, rồi gần như không còn.
Từ góc tối, một dáng... người từ từ tiến đến, hai tay chống ở sàn, dáng điệu của một con vật hơn là con người, chẳng còn một chút sức lực nào, bởi thế khi cái con người trong góc đó xuất hiện giữa phòng thì cũng gục xuống, bên cái dáng bất động nãy giờ kia...
-" Làm...ơn..."
Tiếng thều thào khàn đặc bởi thiếu nước, ánh sáng lập lòe vừa soi qua khuôn mặt đấy, cũng là một gương mặt sáng, nhưng xanh xao, đôi mắt mở tí hí nhưng bờ mắt vẫn hiện rõ hai mí, hàng mi thưa, cái mũi nhỏ xinh xắn, nhân trung cạn nhưng dài khiến cho làn môi trên khuyết hẳn hình trái tim, làn môi dưới có màu hồng nhạt, những đường vân môi đậm nứt nẻ vì khô, lại mấp máy mở ra, để lộ một màu trắng lấp lánh...
-" Làm... ơn... tỉnh..."
Cánh tay dài đưa lên, bàn tay nhỏ với những ngón gầy guộc, chạm vào cái thân thể bất động...
-" Dậy... dậy đi..."
Không có kết quả, cánh tay đấy giơ lên một lần nữa, như dùng hết sức mình đập mạnh xuống... cái thân thể bất động khẽ cử động... vầng khuyết màu đen hé mở, để hai cái đồng tử màu đen tuyền đảo một vòng, thân hình cao cao bật dậy, nhận thấy bên cạnh mình, một dáng người con trai nằm gục, thật nhanh người thanh niên đưa cả hai tay, lật người con trai lên, chỉ thấy một gương mặt nhỏ xanh xao thiếu sức sống...
-" Nước... nước..."
Đôi môi màu hồng nhạt mở ra, khuôn mặt ngước lên chờ đợi, đôi mắt dần mở to hơn... một màn nước mỏng che phủ đồng tử màu đen khiến cho nó biến đổi thành màu xám kim loại thật cuốn hút, nước từ khóe mắt khẽ rơi, cái thân hình cùng gương mặt đấy gục xuống, trong lòng người thanh niên, chỉ có sự mong manh yếu đuối, kể cả khuất phục...
Hít một hơi tìm sự bình tĩnh, người thanh niên đảo mắt một vòng, cùng lúc đấy trong đầu cậu ta xuất hiện những thứ mà người ta gọi trí thông minh, để đủ hiểu những gì đang xảy ra, và sắp xảy ra...
Tiếng động của ổ khóa cửa, người thanh niên ngã ra đất, như ngất... âm thanh của tiếng mở cửa phòng, những bước chân trên thảm thật nhẹ... dừng lại, không một tiếng động nào nữa trong vòng 10 giây... Rồi xuất hiện một thanh âm khàn đục, giọng cười ngạo nghễ và thích thú vang dội trong căn phòng... của ai... của ai... cậu thanh niên hé mắt, trong cái góc nhìn vừa đủ... để cậu ta thấy... một bộ mặt của The Scarecrow, một gã tâm thần trong thế giới Finest Comics, chuyên săn lùng những nỗi sợ hãi và ám ảnh của con người...
Cái nhân dáng cao lớn bước đi, biến mất thật nhanh sau cánh cửa gỗ màu nâu đen... người thanh niên run rẩy khép mắt lại...
Chuyện gì sẽ xảy ra...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro