Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 5


Cả hai vừa xuống máy bay về nước, dự định công tác hai tuần bị công việc bóp méo chỉ còn một tuần, khiến cả chuyến bay dài Mẫn Thạc không nói chuyện với Lộc Hàm một câu nào, dù Lộc Hàm ra sức khều móc dữ dội cũng không ăn thua gì, từ khi nhận được thông báo phải về sớm, Mẫn Thạc chỉ nói duy nhất một câu " Anh, mình ly hôn đy! ", sau đó thỳ kéo valy ra xếp đồ vào, đến tận bây giờ vẫn không hé răng, có chăng những lúc cậu khều móc chịu không nổi, thỳ xù lông gừ gừ một chút mà thôi.

Xác định, mèo nhà cậu đã giận rồi a ~

Mẫn Thạc về đến nhà liền vào phòng chốt cửa bỏ Lộc Hàm ở ngoài, cái đồ hứa lèo, đã bảo cho cậu đy chơi rồi tự dưng lại bắt cậu về, đáng ghét. Lộc Hàm vò vò đầu cười khổ, Tiểu Miêu giận dỗi nhà cậu giận thiệt rồi, phải làm sao đây? Cậu đứng trước cửa phòng, thở dài rồi gõ cửa.

- Tiểu Miêu, đừng giận nữa mà, công ty bận việc chớ bộ.

- ...

- Tiểu Miêu đáng yêu, em không giận chồng em đâu nhỉ?

Cánh cửa nâu bật mở, Mẫn Thạc ném cái gối ra ngoài, bồi thêm một câu rung rinh ngôi nhà " ĐẾN CÔNG TY MÀ NGỦ ".

* Rầm *

Không gian im lặng pha lẫn tiếng thở dài không ra hơi của Lộc chủ tịch, ôm chiếc gối nhỏ lê bước ra sô pha, chơi gì không cho người ta được cái mền, đồ mèo xấu xa.

Sáng hôm sau, Lộc Hàm đến công ty rất sớm, ngủ sô pha đau lưng nên khó ngủ, thôi cứ đến công ty giải quyết công việc nhanh nhanh rồi về năng nỉ vợ còn có ý nghĩa. Lộc Hàm vừa gặm lát pizza vừa xem hợp đồng, điện thoại di động chợt reo.

- Alô.

- Lộc Hàm, trưa nay cùng nhau ăn trưa đy.

- Mẫn Thạc giận rồi, trưa nay phải về năng nỉ vợ.

- Trời, vợ giận thỳ cứ mua quà tặng, lấy lòng. Còn không xong nữa thỳ cứ làm đến khi nào hết giận thỳ thôi.

- Mỗi lần Nghệ Hưng giận cậu cũng làm thế sao Diệc Phàm?

- Hưng Nhi nhà tớ làm gì có gan giận tớ.

( Đầu dây bên kia bỗng dưng phát ra âm thanh quen thuộc * Vậy sao? Anh nghĩ anh là ai? Mau đy lau nhà ...* )

Sau đó thỳ điện thoại tự dưng ngắt kết nối, không cần chứng kiến cậu cũng hiểu, Tiểu Thố nhà Phàm Phàm cũng đáng sợ như Tiểu Miêu nhà Lộc Lộc a ~

Trưa, Lộc Hàm rời công ty, mua một con gà lôi to bự về nhà, lúc ở nước ngoài Mẫn Thạc có nhìn thấy, mắt mở to thật to luôn miệng bảo " Con gì vậy Tiểu Lộc? " " Con ý thật to, gà ư? " ... Nhìn bộ dạng lúc đó rất dễ thương, thế nên cậu mua tặng cho Mẫn Thạc, thể nào cũng sẽ trố mắt ra nhìn, vui vẻ mà cười với cậu thôi, Phàm Phàm nói đúng, giận dỗi thỳ mua quà dỗ ngọt lấy lòng, chuyện gì rồi cũng xong. Lộc Hàm về nhà, thả con gà lôi to bự trong sân rồi chạy lên phòng gõ gõ cửa.

- Tiểu Miêu Miêu, em ra ban công nhìn xuống sân đy.

- Thấy chưa? Anh mua cho Tiểu Miêu nhà anh đó ~

- Thích không, đừng giận Tiểu Lộc nữa nga ~

Mẫn Thạc đang ngủ, bị đập cửa rầm rầm thức giấc, bực bội bức ra mở cửa. Trước mặt Lộc Hàm là một Mẫn Thạc tóc tai bù xù, quần áo nhăn nhúm, ngáp ngắn ngáp dài, có lẽ bị cậu làm tỉnh giấc, lần này thỳ tiêu rồi, hẳn là đêm qua thức khuya thiết kế, sáng nay mới ngủ, bị cậu làm ồn mà tỉnh giấc, cơn thịnh nộ này, sóng trước chưa tan sóng sau đã xô tới, cậu phải làm sao?

- A, Tiểu Miêu đang ngủ sao? Ngủ ngon, anh đy làm tiếp đây, tạm biệt, thương em.

Lộc Hàm nói nhanh một tràn rồi co cẳng chạy mất dạng, lúc bước vào xe đang thắt dây an toàn thỳ đã nghe được một tiếp hét tám quãng " EM SẼ LY HÔN VỚI ANH ". Chú Lưu nhìn Lộc Hàm hồi lâu, trông cậu thật đáng thương, sau đó lái xe đy, tìm một nhà hàng cho Lộc Hàm ăn trưa, Kim thiếu gia thật đáng sợ a ~

Xế chiều, Mẫn Thạc tĩnh giấc, ra sân ngồi xích du một lúc, nhíu mày nhìn con vật to bự trong sân. Gà lôi? Tại sao lại ở đây? A, to thế này nướng ăn thỳ đã lắm, lúc ở nước ngoài cậu đã muốn ăn thịt rồi. Sau đó đứng dậy đy lại gần xem xét. Vì con gà lôi lạ chỗ, lại thấy người lạ lại gần thỳ bắt đầu tấn công, Mẫn Thạc hoảng sợ hét thất thanh, bị con gà lôi rượt chạy khắp sân.

- A, tao sẽ ly hôn với mày.

- A, không, không phải, tao sẽ ăn thịt màyyyyyyyy ~

Cuối cùng thỳ con gà lôi cũng bị bắt nướng, bác Mai nghe theo lời Mẫn Thạc nướng gà cho bữa chiều, mặc dù có nói qua là của chủ tịch mua tặng nhưng nhìn bộ dạng vừa vật lộn với con gà của Mẫn Thạc, bác Mai biết chắc con gà sẽ không sống được đến sáng mai. Mẫn Thạc mặt mày tèm lem, người đầy bùn đất, con gà lôi chết tiệt, cái tên tặng gà lôi cũng chết tiệt nốt luôn, Lộc Hàmmmmmm.

Ách xỳ ~

Lộc Hàm đang thu dọn hồ sơ định ra về thỳ hắc hơi một cái, sống lưng lạnh ngắt một đường, không biết có chuyện gì xảy ra nhưng cậu có linh cảm rằng tương lai của mình thật mịch mù. Mô phật, phù hộ cho con hóa dữ thành lành. Vô cùng cảm tạ a ~

Mẫn Thạc và bác Mai đang ngồi ăn gà, tuy bác Mai là người giúp việc nhưng làm trong nhà cũng đã lâu nên rất được tính nhiệm, con gà lôi quá to nên hai người ngồi ăn no nê mà cũng không hết. Lộc Hàm và chú Lưu bước vào nhà liền nghe mùi thơm phức, hình như là gà nướng, gà? Lộc Hàm bước nhanh vào bếp, thấy Mẫn Thạc đang ngồi liếm mấy ngón tay đầy mỡ, trên bàn con gà to bự bị ăn gần một nữa, liền trợn trắng mắt.

- Gà lôi đâu?

- Nướng ăn rồi.

- Cái gì?

Mẫn Thạc dửng dưng, bước lại bồn rữa tay rồi tý ta tý tửng lên phòng, Lộc Hàm đuổi theo sau, không quên bảo chú Lưu vào dùng gà.

- Này con gà lôi là anh mua tặng em.

- Nó rượt em té, tội tru di cửu tộc, ăn thịt một mình nó là may rồi.

- Em không biết trân trọng thành ý của người ta.

- Thỳ sao? Đỡ hơn có người nhanh nhanh về để làm việc với thư ký Uyên.

- Không có màààà ~

- Đy ra đy ra.

Mẫn Thạc đuổi Lộc Hàm ra khỏi phòng, nhưng Lộc Hàm một khi đã vào được thỳ làm sao dễ dàng đy ra? Diệc Phàm đã nói, thứ nhất là tặng quà lấy lòng, không được thỳ thực hiện bước thứ hai. Kéo lên giường làm đến khi nào hết giận thỳ thôi a ~ Lộc Hàm ôm lấy con mèo nhà mình quăng lên giường, có bị cào vào đường nhưng cuối cùng cũng áp đảo, mèo cậu nuôi cậu biết mà.

Ít lâu sau, chỉ nghe trong phòng vang vọng tiếng rên rỉ dâm mỹ khiến người nghe phải đỏ mặt.

- Ân, ...ưm ...Anh, ...ưm, mình ly hôn đy ...a ~

- Ah ~ Em không giận ...nữa ...ưm ~

- Lộc, nhẹ ...Anh, nhẹ thôi ...ưm ...em ly hôn ...ân ~

Không biiết hai người làm gì, chỉ biết 1 giờ sáng mới rời khỏi phòng ngủ cùng nhau đy tắm, Mẫn Thạc đy không nổi nữa, được Lộc Hàm bế. Rồi cùng nhau xuống bếp ăn cơm, Mẫn Thạc ngồi bên cạnh, nhìn Lộc Hàm ăn no nê ( cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng ).


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: