Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trans_Những mẫu chuyện ngọt ngào 41_Mèo con bảo vệ đồ ăn

Vừa mới tan làm đến nhà, Thẩm Dực liền nhõng nhẽo mở máy lạnh, sau đó hai chân nhún lên, nằm dang hai tay hình chữ đại lên sofa.

"Chồng ơi ~"

"Ừm...Hửm?"

Đỗ Thành vừa mới xếp xong đôi giày mà Thẩm Dực cởi ra, bị tiếng gọi chồng ơi mang theo đầy cảm giác mềm nhũn ngầy ngậy này mà giật mình, anh ấy liếc nhìn Thẩm Dực đang nằm trên sofa, nhanh chóng chạy đến bên cạnh cậu ấy, anh ấy biết mỗi lần khi Thẩm Dực gọi anh ấy là chồng là chắc chắn có chuyện.

"Nóng quá ~" Thẩm Dực ngước mắt, ấm ức mà bĩu môi.

Trong nhà đang mở máy lạnh, nhưng mà cũng chẳng có tác dụng gì mấy, trên trán Thẩm Dực vẫn lấm tấm mồ hôi.

Nhiệt độ ở Bắc Giang đã lên đến hơn 40 độ C, đoạn đường từ cục cảnh sát về đến nhà, Thẩm Dực ngồi trong xe đều cảm thấy bản thân giống như là cây kem sắp bị thiêu đến tan chảy rồi vậy, cái gì gọi là nóng không chịu nổi, Thẩm Dực bây giờ thật sự là đã trải nghiệm được rồi.

"Vậy...cho em ăn một cây kem que nhé?" Đỗ Thành mềm lòng.

"Thật sao?" Mắt của Thẩm Dực sáng lên cả rồi, chớp chớp mắt.

"Pudding nhỏ nhé?"

"Ừm, ừm, ừm!"

Thẩm Dực nhanh như chớp từ sofa nhảy lên, mang đôi vớ trắng chạy ào vào phòng bếp, chạy được nửa đường thì bị Đỗ Thành chặn vào eo, bồng lên.

"Ây da! Đỗ Thành" Thẩm Dực lắc lắc cái chân nhỏ, vùng vẫy muốn xuống.

"Đừng cử động." Đôi tay đầy lực của Đỗ Thành ôm chặt lấy Thẩm Dực, sợ cậu ấy rơi xuống.

Thẩm Dực che miệng, ngoan ngoãn mà bị Đỗ Thành đặt về sofa. Mỗi khi Đỗ Thành giống như làm mặt lạnh, Thẩm Dực lúc nào cũng nghe lời, không thể không nói, cậu ấy chịu chiêu này lắm.

"Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, dù là mùa hạ hay mùa đông, đều phải mang giày ở trong nhà." Đỗ Thành cúi người, nhẹ nhàng mà mang dép vào cho Thẩm Dực.

"Được rồi mà ~" Thẩm Dực nghiêng đầu cười híp mắt, vây giờ anh chồng có đi lấy pudding giúp em được chứ?"

"Ngồi đó, anh lấy giúp em."

Thẩm Dực ngoan ngoãn gật gật đầu.

Trong tủ lạnh sớm đã chuẩn bị sẵn kem ốc quế và kem que, nhưng những thứ này đều do Đỗ Thành quản, anh ấy sợ con mèo con ham ăn Thẩm Dực sẽ ăn nhiều, dạ dày của Thẩm Dực không tốt, ăn những thứ này đều phải ăn ít, cho nên quy định Thẩm Dực ba ngày ăn một lần.

Đã mấy lần hai người đấu trí đấu dũng, Đỗ Thành đều bắt quả tang Thẩm Dực rồi. Nhưng Thẩm Dực biết nhõng nhẽo mà, một khi nhõng nhẽo, thì Đỗ Thành chẳng làm gì được cậu ấy cả. Chẳng phải đó sao, lần trước ăn còn là ngày hôm kia, hôm nay một câu "chồng ơi", Đỗ Thành liền tước vũ khí đầu hàng rồi.

Đỗ Thành xé bao bì ra đưa cho Thẩm Dực, "Coi chừng lạnh." Thẩm Dực vui mừng mà đón lấy, miệng nhồm nhoàm, cẩn thận từng chút mà dùng đầu lưỡi chạm nhẹ vào pudding, bị kích thích một lúc, lại nhắm mắt cắn một cái.

"Ưm...lạnh quá lạnh quá." Thẩm Dực bị lạnh đến lè lưỡi.

"Em ăn chậm thôi!" Đỗ Thành bị sự dễ thương của Thẩm Dực khẽ cong khóe môi.

"Đỗ Thành, anh không ăn à?" Thẩm Dực cắn một miếng.

Đỗ Thành âm thầm phóng tầm nhìn vào pudding trên tay Thẩm Dực.

Thẩm Dực ngước mắt nhìn, tinh ranh, cầm lấy pudding giấu đằng sau góc sofa, "Không cho!"

"Hôm trước em ăn rồi, phải ăn ít một chút, vừa đúng lúc hai ta mỗi người một nửa." Đỗ Thành nói rồi lại dịch sang phía Thẩm Dực một nửa.

"Cái pudding nhỏ như vậy, anh nhẫn tâm sao?" Thẩm Dực nói xong sau đó lại ngoạm một miếng lớn, hai mắt ngập nước mà nhìn Đỗ Thành.

"Nhẫn tâm."

"Em đi lấy thêm một cái cho anh nha." Lời vừa nói xong, Thẩm Dực liền đi về phía nhà bếp, Đỗ Thành nhanh hơn một bước, kéo Thẩm Dực vào lòng, pudding vừa đúng lúc ngay giữa hai người họ, ở phía miệng Đỗ Thành.

"Anh thật là nhẫn tâm sao, chồng ơi ~" Thẩm Dực yếu thế đem pudding dịch sang phía mình vài phân.

"Ừm, có thể nhẫn tâm." Đỗ Thành cười trộm, nắm lấy tay Thẩm Dực, đưa pudding vào trong miệng mình, Thẩm Dực từng vùng vẫy, nhưng không địch lại lực của Đỗ Thành, giương mắt nhìn Đỗ Thành cắn một miếng lớn.

"Đỗ Thành!"

Một miếng này của Đỗ Thành lạnh đến lên não, đợi Đỗ Thành phản ứng lại ----

"Hứ!" Thẩm Dực hứ đến tận trời luôn rồi, đầu quay ngoắt qua cái mạnh, cầm lấy nửa pudding còn lại, chân đạp đôi dép lê đạp mạnh vô cùng, "Bép!" Cậu ấy đã đi đến phòng khóa cửa lại rồi.

Đỗ Thành nghĩ: Phải, phải dỗ rồi.

"Cục cưng à ~!"

"Không nghe!"

"Em yêu ơi ~"

Không nghe!"

"Thầy Thẩm, chúng ta thương lượng thương lượng chút đi ~"

"Anh cướp đồ ăn của em, không có thương lượng!"

Thẩm Dực đáp lại một câu, cắn một miếng pudding.

Đỗ Thành đều có thể tưởng tượng ra được bộ dạng ngồi trên giường tức giận vô cùng của Thẩm Dực rồi, "Vậy thế này..." Đỗ Thành gõ gõ cửa, thăm dò nói: "Đợi chút nữa khi ăn tối, anh đưa em đi mua đồ ngon ăn nhé, có được không?"

Thẩm Dực một lúc liền vểnh tai lên, nhẹ tay nhẹ chân mà đi đến cửa, "Thật à?"

"Thật đó." Đỗ Thành nghe thấy lời đáp vừa ý, cười rồi, trong lòng nghĩ Thẩm Dực chắc là không còn giận nữa, anh ấy thừa thắng xông lên, "Bữa tối muốn ăn gì?"

Thẩm Dực quả thật bắt đầu suy nghĩ đến bữa tối, đột nhiên cậu ấy có nhiều thứ muốn ăn lắm.

"Khoai tây cắt lát trộn? Gà chanh xé tay? Canh chua mỳ lạnh?" Đỗ Thành thăm dò nói.

Thẩm Dực điên cuồng gật đầu cách sau cánh cửa, cậu ấy đều muốn ăn.

"Hay là...ra đây trước nhé?" Đỗ Thành nhịn cười.

Thẩm Dực mở cửa ra, hai mắt sáng long lanh, trên tay còn nắn cây que, "Nói lời giữ lời?"

"Giữ lời."

Khóe miệng của Thẩm Dực cong lên mang theo đôi mắt cong cong, vừa nghe thấy có nhiều món ngon như vậy, nghĩ thôi cũng đã vui rồi!

Đỗ Thành biết mấy ngày nay thời tiết nóng nực, Thẩm Dực chẳng có khẩu vị để ăn, những món này là anh ấy học được đấy, người thích chua chua cay cay như Thẩm Dực chắc chắn thích. Quả nhiên, buổi tối Thẩm Dực đã ăn gấp đôi bình thường.

Nguồn: 一颗啵赞奶糖

Ps: Mấy nay mình bận quá, phim đi nửa chặng đường rồi mà mới coi đc có 2 tập :))). Fic này mình sẽ ra chậm, nhưng hiện tại sẽ chưa drop, mn kiễn nhẫn, yên tâm chờ đợi nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro