[Shortfic]-Kyumin-Xương bồ
[Shortfic]-Kyumin-Xương bồ
Author: Monaevil
Rating: T
Category: General
Pairing: Kyumin
Disclaimer: Số phận của họ thuộc về au ^.^nhưng chỉ trong fic thôi T_T họ là của nhau và mãi mãi thuộc về nhau. Fic viết với mục đích phi lợi nhuận.
Summary:
"Hoa sen thanh cao nào biết xương bồ luôn luôn hướng về sen...
Hoa sen thuần khiết nào hay xương bồ mãi mãi bảo vệ sen..."
Warning: sone, elf lai sone xin click back ngay và luôn.
Note: mong các bạn đừng fic đi nơi khác khi chưa có sự đồng ý của au.
~~~***~~~
Chap 1: Độc chiếm
Giữ hồ nước màu xanh ngọc bích là đoá sen thanh khiết dưới ánh nắng ban mai, sen toả ra hương thơm thanh nhẹ lan toả trong không gian. Cũng dưới ánh nắng ban mai nhẹ nhàng, là những cánh hoa mềm mại màu vàng của nắng đang khoe sắc hay đang hướng về nơi nào.
Nào ai biết chăng loài hoa ấy luôn hướng về sen, nào ai hay biết sự tồn tại của loài hoa kia nơi ven hồ, khi ai ai cũng chỉ nhìn thấy đoá sen cao quý đang toả hương ở giữ hồ.
Loài hoa kia chỉ khoe sắc vào mùa hè, chỉ khi hè tới thì mới có thể nhìn thấy những cánh hoa vàng luôn hướng về hoa sen giữ hồ; loài hoa ấy có tên XƯƠNG BỒ.
*
_Ah...đau- một cậu bé tầm 6 tuổi đang đứng nơi ven hồ mà hét lên khi tay trái đang nhuộm đầy màu đỏ của máu.
_Umma ơi !...Hyunie đau...
_Hyunie không sao chứ, đưa tay umma xem nào.- một người phụ nữ từ trong ngôi nhà kiểu Nhật chạy đến bên Kyuhyun mà vỗ dành.- vào nhà umma băng lại cho.
Khung cảnh vô cùng đẹp với ngôi nhà kiểu Nhật truyền thống, nơi Kyuhyun đứng lúc nãy là ven hồ với đoá sen thanh cao ở giữ hồ. Xung quanh ngôi nhà có vô vàng cây xanh, nhìn tươi mát làm sau; sân cũng trãi đầy cỏ tươi cùng vài phiếm đá làm lối đi. Trên nền cỏ xanh mướt ven hồ nhuộm màu đỏ tươi của máu cùng nhiều mảnh vở của chiếc chén nhỏ để đựng thức ăn cho cá trong hồ.
Cạnh hồ là một cậu bé tầm 8 tuổi lúc nãy đứng cạnh Kyuhyun, trên tay cậu bé ấy là một mãnh vỡ của chiếc chén nhỏ nhưng sắc cũng được bao phủ bởi máu tươi.
Đưa ánh mắt lạnh lùng mà độc chiếm nhìn về phía Kyuhyun vừa đi mà chiếc miệng nhỏ xinh lên tiếng.
_Hyunie ah~ e mãi mãi thuộc về hyung, chỉ thuộc về một mình hyung mà thôi.
_Hyunie là của Minie.
Tay của Kyuhyun nhuộm đầy máu là tay trái với vết đứt ngay ngón áp út - cũng chính là ngón đeo nhẫn. Chính tay Sungmin đã cứa vào ngón đó để chắt rằng Kyuhyun sẽ là của Sungmin, chỉ mình Sungmin được độc chiếm Kyuhyun mà thôi.
Nắm chặc đôi tay mình mà trên gương mặc nhỏ bé đầy hồn nhiên lại là một nụ cười khiến ai nhìn vào cũng lạnh sống lưng. Khó ai tin rằng đây là khí chất của một cậu bé 8 tuổi.
Nhìn Sungmin đứng đó cười mà hai người đàn ông đang ngồi trong nhà nhìn ra cảm thấy đau lòng. Cả hai nhìn nhau mà lắc đầu một cách bi thương.
_Minie, con trai ta giao lại cho cậu, hãy bảo vệ nó thay ta.- một người đàng ông trung niên bận Kimono lên tiếng.
_Vâng xin ngài yêu tâm.- người còn lại bận vest đen đáp.
_Minie ah~ appa xin lỗi con.- đưa mắt hướng về Sungmin mà nhìn đau lòng.
Bầu trời trong xanh với những đám mây nhỏ trôi bồng bềnh mà tạo nên nhiều hình thù khác nhau.
Chiếc bóng của cậu bé nhỏ nhắn trãi dài trên thảm cỏ xanh mướt, nhìn mà cảm thấy xót xa cho sự cô độc ẩn sâu trong thân ảnh nhỏ bé bên hồ sen.
Cứ như vậy, cậu đứng đó rất lâu; nhìn vào khoãng không gian vô định. Những sợi tóc đen huyền phất phơ trong gió, cùng vạc áo Kimono màu trắng điểm trên đó là những đoá hoa vàng cách diệu, không quá nữ tính nhưng lại vô cùng đáng yêu mà cao quý. Khung cảnh thơ mộng bên hồ sen cùng thân ảnh cô nhỏ bé mà sầu đau, tất cả đã tạo nên một bức tranh hoàn mĩ.
*
*
*
Nhìn vào vết sẹo trên ngón áp út mà nở một nụ cười buồn; hôm nay là ngày vô cùng quan trọng trong đời cậu- ngày cưới của cậu; đúng ra thì cậu phải cười rất tươi, rất nhiều; nhưng sâu trong tâm cậu chỉ là một nỗi buồn mang mác mà thôi.
_Kyuhyun...
_Ưhm...có gì không ? - nhìn người bên cạnh mà nở một nụ cười gượng gạo.
_Kyuhyun oppa không sao chứ ? - người con gái ngồi cạnh cậu cũng chính là người vợ tương lai của cậu cất giọng nhẹ nhàng hỏi - sao oppa cứ nhìn tay mình thế ? Chúng ta đang trên đường đến nơi tổ chức hôn lễ mà trong oppa không vui gì cả.
_ Sao oppa không vui được, chẳng phải oppa đang cười sao ? - miệng vẫn nơ nụ cười gượng mà nói. - hôm nay là ngày quan trọng của hai chúng ta mà, tất nhiên là oppa phải vui rồi.
_Ừm - Seohyun bên cạnh cười thật tươi, mặc dù nhìn là cô đủ biết Kyuhyun đang buồn về điều gì.
_Xin lỗi...nhưng thiếu gia có điện thoại. - người vệ sĩ ngồi phía trước cạnh tài xế lên tiếng phá tan bầu không khí gượng gạo.
_Alo...- nhận lấy điện thoại từ tay vệ sĩ mà mặc trở nên nghiêm nghị, có lẽ là chuyện quan trọng nên họ mới gọi cho cậu vào lúc này.
_Thưa thiếu gia chúng tôi đã tìm thấy thiếu chủ.- đầu dây bên kia lên tiếng.
_Vậy thì nhanh đưa thiếu chủ đến buổi lễ đi.- cậu bực tức trả lời, nhưng lẫn trong đó cũng có sự mừng rỡ khi tìm được.
_Nhưng...- đầu dây bên kia ấp úng trả lời. - Thiếu chủ bây giờ...hiện thiếu chủ đang bị tấm công bởi đám côn đồ ở một ngỏ hẻm nhỏ trên đường từ sân bay đến nơi tổ chức hôn lể.
Chỉ cần nghe tớ đây là mặt Kyuhyun tối sầm lại.
_Tấp xe vào lề. - Kyuhyun thúc giục tài xế.
_Kétttt...- âm thanh khô khóc vang lên khi xe thắng gấp.
_Seohyun, em xuống đi. Oppa có chuyện gắp cần phải đi.- Kyuhyun xuống xe mở của nhanh cho Seohyun bước ra.
_Nhưng oppa, còn hôn lễ của chúng ta thì sao ? - cô nhìn anh với đôi mắt ngấn nước.
_Huỷ - Kyu đáp ngắn ngọn. - còn em thì kêu người nhà rước đi, chắc em cũng có nhiều kinh nghiệm rồi đúng không ? oppa đi trước đây.
Nói rồi KyuHyun lên xe phóng đi rất nhanh, để cô lại một mình bên vệ đường.
_Alo hức, bác à hức Kyuhyun oppa hức lại để cháu đứng giữa đường nữa rồi hức...hức...- Seohyun móc điện thoại ra gọi cho umma của Kyuhyun. - hức... lần này là lần thứ ba Kyuhyun bỏ con giữa đường chỉ vì có chuyện gấp xảy ra với cậu thiếu chủ gì gì đó hức...
_Ngoan nào Seohyun của bác, bác xin lỗi con, đẻ bác bảo người đón con. - Umma của Kyuhyun nhẹ nhàng lên tiếng.- khi nào Hyunie về bác sẽ cho nó một trận.
_Haizz... - thở dài ngao ngáng với đứa con của mình mà cúp máy.
Lắc đầu mệt mõi, con trai bà lại đi lo chuyện của người kia mà bỏ Seohyun nữa rồi. Đây là lần thứ ba bà phải xin lỗi quang khác cùng gia đình Seohyun rồi. Mặc dù Seohyun sắp trở thành con dâu bà nhưng tuyệt đối bà không cho cô gọi bà là umma, mà chỉ gọi là bác. Không phải bà không thích Seohyun chỉ là bà hiểu con trai bà không yêu Seohyun, Hyunie của bà chỉ vì thương bà mà chắp nhận cuộc hôn nhân này thôi.
*
_Bảo những người đi tìm thiếu chủ tập hợp lại bảo vệ thiếu chủ. Nếu chậm trể mà để thiếu chủ xảy xảy ra chuyện gì thì biết hậu quả rồi chứ. - nhìn hai vệ sĩ cũng là thuộc hạ của cậu với ánh mắt sắc lạnh.
_Vâng.- hai người kia lạnh sống lưng với ánh mắt kia mà đồng thanh trả lời.
Cười thầm trong lòng vì nhờ chuyện này mà có thể thoát được cái đám cưới kia. Mặc dù có lo cho người kia nhưng cũng mững vì người kia cuối cùng cũng chịu về Hàn.
Nở một nụ cười như có như không, nhưng đấy mắt lại hiện lên ý cười rất rõ ràng; hai thuộc hạ phía trước rùng mình vì thiếu gia họ thật đa nhân cách; lúc thì buồn, khi thì tức giận, đôi lúc lại lạnh lùng giờ thì lại vui một cách lạ thường.
~~~TBC~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro