Chương 9
Sau hơn sáu tiếng bay, máy bay dừng lại ở Bangkok để chuyển chuyến. Vừa bước xuống máy bay, Sooyoung đã sà vào cửa hàng miễn thuế mua thêm một lọ kem chống nắng, xong xuôi còn tạt qua mấy quầy thức ăn thưởng thức món xôi xoài trứ danh của xứ chùa Vàng. Lúc cô đang khệ nệ xách theo một phần xôi nữa quay lại thì bắt gặp Kim Namjoon đang đứng nhìn chằm chằm vào chiếc ví da của mình. Anh chưa bao giờ đưa nó cho cô nhưng Sooyoung cũng không tò mò về nó. Cô quan niệm đó là vật dụng cá nhân, dù có là vợ chồng thì vẫn phải tôn trọng những nguyên tắc cơ bản đó.
Kim Namjoon đứng trước một tấm cửa kính lớn, phía sau lưng là hành lang nhìn ra sân bay, mặt trời rực rỡ của vùng Đông Nam Á đang lơ lửng trên đỉnh đầu, ánh sáng ngược chiều theo đó mà hắt vào thân hình cao lớn của anh khiến cho những đường nét trên đó bỗng trở nên mờ nhạt. Kim Namjoon chìm trong ánh nắng nhưng toàn thân vẫn phát ra hào quang của riêng mình. Cô không thể nhìn rõ biểu cảm của anh như thế nào nhưng từ tận đáy lòng cô chợt có một cảm giác, hình như anh đang rất đau lòng. Giác quan của phụ nữ luôn là thứ nhạy cảm nhất. Từng tia cảm xúc trên khuôn mặt điển trai của anh đã khiến cho cô nhận định rằng, thứ ở trong ví của anh sẽ là một bức ảnh. Một bức ảnh của một cô gái nào đó...
Nhận ra cô đang bước tới, Kim Namjoon đưa tay gập ví cất vào túi áo trong, nhanh chóng thu lại nét mặt mà mình vừa mới thất thố. Tất cả mọi thứ diễn ra nhanh đến nỗi Sooyoung đã nghĩ rằng mình đã nhìn nhầm.
"Biết anh thích ăn đồ ngọt nên em đã mua thử cho anh chút điểm tâm ăn thử." Cô vừa nói vừa xúc một miếng xôi kề đến tận miệng anh, khuôn mặt vô cùng háo hức như thể một chú cún nhỏ mong chờ một lời khen ngợi từ chủ nhân của mình.
Trông thấy cô vui vẻ như vậy, Kim Namjoon cũng chiều theo ý cô mà cúi xuống ăn một miếng nhỏ. Hương vị ngọt đậm của xoài kết hợp với mùi xôi nếp thơm thơm và nước cốt dừa beo béo như hoà tan trong miệng, đánh động từng giác quan trên đầu lưỡi. Anh không kìm được mà ăn thêm vài miếng nữa. Sooyoung nhìn anh đang ngồi bắt chéo đôi chân dài của mình một cách quý tộc trên băng ghế dài ở phòng chờ Vip, an tĩnh ăn xôi xoài mà bật cười thích thú. Một Kim tổng cao lãnh lạnh lùng lại có phút giây đời thường thế này, liệu ai ngoài cô có thể nhìn thấy điều này cơ chứ ? Kim Namjoon cũng không buồn so đo với cô mà chỉ yên lặng nhìn cô tự mình vui vẻ bằng ánh mắt thập phần nuông chiều.
Trong suốt chuyến bay kế tiếp, cả hai cũng không trò chuyện gì nhiều, mỗi người đều tự chìm vào thế giới riêng của bản thân mình. Sooyoung sau khi gọi một phần điểm tâm thì vừa ăn vừa xem một bộ phim tình cảm. Kim Namjoon ở bên cạnh thì chăm chú xem xét bảng công việc tuần tới. Những lúc như thế này, Sooyoung mới thầm cảm thán. Hóa ra trở thành tổng tài cũng không phải là một việc tốt lành khi mà ngay cả trong kỳ nghỉ thì vẫn có cả một núi công việc đang chờ bạn giải quyết. Đáp xuống sân bay Male thì trời đã sẩm tối. Để di chuyển đến Velaa Private Island - khu resort cao cấp mà Kim Namjoon đã đặt trước, phải tiếp tục ngồi thủy phi cơ thêm nửa giờ đồng hồ.
Quốc đảo Maldives là một quốc gia được tạo thành từ hơn một nghìn đảo san hô nhỏ. Ngồi từ trên cao nhìn xuống, giữa mặt biển tối đen như mực là những ốc đảo với ánh đèn tỏa sáng lấp lánh tựa như những đốm lửa nhỏ thắp sáng cả một vùng. Vất vả cả một ngày cuối cùng cũng đến nơi.
Quản lý resort dường như rất vui mừng khi nhìn thấy Kim Namjoon, thái độ phục vụ vì thế mà cũng trở nên niềm nở và nhiệt tình hơn rất nhiều. Ông ta thậm chí còn đích thân dẫn cả hai ra biệt thự nổi. Đây đều là những căn nhà được thiết kế trên mặt biển mênh mông, chỉ có một cây cầu gỗ nhỏ dẫn nối từ đất liền. Căn mà Kim Namjoon thuê là một trong những căn biệt thự độc lập, tách biệt hoàn toàn với những khu khác để đảm bảo tuyệt đối sự riêng tư cho khách.
Sooyoung lần đầu phải đi xa như vậy tuy tinh thần vô cùng hào hứng nhưng cơ thể lại không kịp thích nghi. Cô chỉ mới lờ mờ nghe được quản lý của resort tên là Peter thì Kim Namjoon đã nhanh chóng xoay người đi mất. Lóng ngóng chạy theo sải chân của anh, cô không muốn thừa nhận rằng, việc đi như chạy trên cây cầu gỗ lênh đênh giữa biển này khiến cô cảm thấy có chút sợ hãi. Cơn chóng mặt đã khiến cho chân cô run lên. Bàn tay đang chơi vơi lại rơi vào một cảm giác ấm ấp quen thuộc. Namjoon đứng trước mặt cô tự bao giờ. Đôi tay to lớn của anh nắm chặt lấy tay cô, vừa như che chở lại vừa như dỗ dành.
"Em mệt à ?"
Sooyoung cắn môi gật đầu. Vốn dĩ cô không hề muốn trở thành một cô gái ngay cả việc đi chơi cũng trở nên yếu đuối. Nhưng quả thực là việc bôn ba trên máy bay gần mười lăm tiếng đồng hồ đã khiến cho toàn thân cô rã rời. Vừa nhận được đáp án từ cô, Namjoon không nói không rằng, kéo cô về phía mình. Sooyoung thấy thân mình như được nhấc bổng lên không trung. Một giây sau cô đã nằm yên vị trên lưng anh. Kim Namjoon cứ thế bước từng bước vững chãi.
Áp mặt vào tấm lưng cao ráo của anh, hương thơm dìu dìu những cũng hết sức đàn ông toát ra từ anh như một bàn tay vô hình vỗ về lấy cô. Bên cạnh là Kim Namjoon đang dùng tiếng anh để trò chuyện với người quản lý. Giọng nói trầm khàn của anh kết hợp với những âm uốn lưỡi của tiếng anh tạo thành một thứ âm thanh vô cùng quyến rũ. Sooyoung cứ mải mê nghe rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Đêm đầu tiên của kỳ nghỉ, Sooyoung vì quá mệt mỏi mà ngủ lì bì. Lúc mở mắt dậy thì đã là quá trưa ngày hôm sau. Ánh nắng ở Ấn Độ Dương mang theo hơi nóng từ Xích đạo rải khắp biển khơi khiến mặt nước trong và xanh như một miếng kính khổng lồ. Bốn bề đều là sóng gợn lăn tăn. Xa xa mơ hồ vọng lại tiếng từng đóa bọt sóng xô nhau vỗ dào dạt. Sooyoung khẽ cựa mình tỉnh giấc, vén chăn rón rén bước ra ngoài. Bàn chân trần trắng hồng bước từng từng bước nhỏ ra phía ngoài ban công.
Kim Namjoon đang cởi trần nằm trên ghế dài tắm nắng. Làn da màu lúa mạch khỏe khắn cùng với bờ vai rộng, eo thon khiến anh trở nên vô cùng thu hút. Sooyoung bỗng nổi hứng muốn trêu chọc anh một chút liền vòng tay từ phía sau ôm lấy cổ anh, áp má vào khuôn mặt nóng bỏng của anh, cười khúc khích :
"Đoán xem em là ai ?"
Có lẽ bị sự tinh nghịch hiếm khi xuất hiện ở Sooyoung làm cho bất ngờ, anh liền ngẩn người, một lát sau mới nắm lấy bàn tay cô, nói với giọng chiều chuộng :
"Đừng nghịch." Nói rồi anh liền đưa tay kéo cô vào lòng, thuận thế đặt lên mái tóc mềm mượt của cô một nụ hôn. "Em ăn một chút gì đó đi. Lát chúng ta cùng đi lặn. Em rất thích lặn biển đúng không ?"
Nụ cười trên môi Sooyoung chợt cứng lại. Cô nhớ, cô đã từng nói với anh rằng cô rất sợ nước. Do một lần suýt chết đuối nên cô đã hình thành một chướng ngại tâm lý, không muốn tham gia bất cứ hoạt động nào dưới nước. Nhìn vẻ mặt hào hứng của Namjoon khi nói về kế hoạch sắp tới khiến cho Sooyoung có chút phiền lòng. Dường như trong đáy mắt đang hiện hữu niềm vui của anh có một chút gì đó xa lạ. Cô cúi đầu không đáp. Nhận ra mình đã lỡ lời, Namjoon chỉ thở dài một tiếng, ánh mắt như tối đi. Không khí bỗng nhiên chùng xuống.
Sau khi gọi bữa trưa phục vụ tận phòng cho cô, Namjoon tiếp tục kế hoạch lặn biển của mình để lại Sooyoung ở phòng. Cô cũng rất ngoan ngoãn, ăn trưa xong thì lôi máy ảnh ra bên ngoài chụp phong cảnh. Vẻ đẹp có một không hai này đâu phải dễ dàng gặp được. Mải mê chụp hình một lúc lâu, cuối cùng cô lại quyết định đi tắm.
Phòng tắm ở đây được lát bằng đá cẩm thạch chống trơn, lắp cửa kính siêu rộng, có thể nhìn ra bên ngoài đón ánh nắng tự nhiên. Bồn tắm rộng đến mức bốn người vẫn có để ngồi vừa. Sooyoung vừa xả nước vào bồn bừa thầm cảm thán sự xa hoa của nó. Nhẹ nhàng cởi bỏ đống trang phục nặng nề, từ từ ngâm mình vào bên trong làn nước mát dịu thơm mùi của cánh hoa hồng tươi, cô lim dim mắt, thả lỏng cơ thể. Dường như toàn bộ mệt mỏi và phiền não của cô đều theo đó mà tan đi hết.
Một tiếng động nhỏ vang lên, Sooyoung giật mình, lúc quay đầu lại thì Kim Namjoon đã ở phía sau từ lúc nào. Anh tựa lưng vào cửa, trên tay là chai vang Pháp đã cạn một nửa, mái tóc vẫn còn ướt sũng, nhìn cô chăm chú. Tuy hai người đã sống chung và cũng không phải là lần đầu làm chuyện đó nhưng khi đối diện với ánh mắt nóng bỏng này của anh vẫn khiến cho cô cảm thấy bối rối, vội vã tìm khăn tắm. Khuôn mặt trắng trẻo trong chốc lát đã đỏ ửng. Trái với sự hoảng hốt đó, Kim Namjoon lại vô cùng bình tĩnh mà bước từng bước về phía cô. Khoảng cách giữa cả hai càng lúc càng bị thu hẹp. Anh khom người, đưa tay nhặt cánh hoa hồng còn vương trên mái tóc ướt đẫm nước của cô.
Khoảnh khắc những đầu ngón tay mang theo hơi nóng chạm vào làn da trơn mát như thạch của cô đã thổi bùng lên dục vọng trong anh. Kim Namjoon cúi đầu ngậm lấy cánh môi mềm mại đang hé mở kia. Hai tay như hai gọng kìm ôm chặt lấy Sooyoung, kéo cô ra khỏi mặt nước. Những đường cong mềm mại hiện lên rõ ràng. Vài cánh hồng còn đọng lại trên làn da trắng sứ càng khiến cô trở nên kiều mị. Cảnh xuân như nở rộ ngay trước mắt.
Sooyoung bị anh hôn đến nỗi thần hồn điên đảo, không biết được mình đã nằm trên giường từ khi nào. Khuôn mặt với những đường nét nam tính rõ ràng của anh gần sát. Hơi thở nóng bỏng mang theo hương rượu vang còn sót lại phả vào cơ thể trần trụi của Sooyoung khiến cô cũng như muốn say theo. Sự bạo dạn cũng vì thế mà tăng lên. Bàn tay mang theo ý thăm dò của cô rụt rè cởi nút thắt chiếc áo choàng tắm trên người Kim Namjoon. Khi cô chạm vào làn da màu lúa mạch kia bàn tay cô như run lên. Những nụ hôn tới tấp rơi xuống.
Cơn đau đột ngột ập tới khiến Sooyoung không kịp phòng bị mà hét lên một tiếng. Mười đầu ngón tay trắng ngần bám chặt vào bờ vai Kim Namjoon. Khi nỗi đau qua đi khoái cảm ập tới, cô vòng tay, dùng toàn bộ sinh lực ôm lấy người đàn ông trước mặt. Khoảng khắc đó, cô cảm thấy bản thân mình đã có được toàn bộ thế giới, mãn nguyện vô cùng. Nhìn lên trần nhà treo chiếc đèn chùm lộng lẫy, mắt Sooyoung như nhòa đi. Cô tựa như một đóa hoa xinh đẹp sau nhiều năm chờ đợi cuối cùng cũng có thể tỏa hương.
Chút men rượu còn sót lại khiến cho Kim Namjoon cảm thấy choáng váng. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, anh cúi đầu nhìn khuôn mặt người con gái nhỏ nhắn đang nằm bên dưới thân hình mình, bàn tay vô thức chạm tới đôi mắt xinh đẹp như đang phủ một tầng sương mỏng, chạm vào hàng mi cong dày tựa như hàng liễu xanh. Giọng nói mang theo dục vọng nóng bỏng nhưng vẫn dịu dàng và mềm mại tựa nước chảy mây trôi của anh vang lên. Sooyoung đang bị nhấn chìm trong hoan ái chỉ có thể lờ mờ nghe thấy những âm thanh ấy giữa những tiếng rên rỉ của chính mình.
Hình như, anh gọi tên Jiwoo...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro