Chương 4
Ca phẫu thuật của Kwon Soohyun hết mười tiếng đồng hồ, trong thời gian đó, Kwon Sooyoung nhất quyết ngồi đợi nên Kim Namjoon cũng không còn cách nào khác ngoài sai người mang quần áo và đồ ăn đến cho cô. Kwon Sooyoung cũng rất ngoan ngoãn, ăn xong rồi đi thay đồ. Khi cô quay lại vẫn thấy anh đang ngồi bắt chéo chân, thong thả bỏ một miếng há cảo nhân tôm vào miệng nhai chầm chậm phong thái hết sức tao nhã, làm cô không khỏi liên tưởng đến một vị quý tộc thời xưa. Phải công nhận rằng từng cử chỉ của anh đều rất thu hút, khiến cô không thể nào rời mắt. Nhận ra anh đã phát hiện ra mình đang ngắm anh, Sooyoung vội vàng tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi :
"Anh không phải đi làm sao ?"
"Hôm nay là chủ nhật, tôi không phải đi làm. Tôi ở lại đợi cùng em."
Kwon Sooyoung cũng cảm thấy ngại, sợ làm phiền ngày nghỉ của Kim Namjoon liền đáp :
"Rất cảm ơn anh nhưng anh không cần phải ở lại đâu. Một mình tôi là đủ rồi. Còn số tiền... Tôi sẽ cố gắng trả lại anh sớm nhất có thể."
Kim Namjoon nhướng mày nhìn Kwon Sooyoung, cất giọng hỏi :
"Em định đuổi tôi ?"
"Không phải, không phải." Kwon Sooyoung vội vàng xua tay. "Ý tôi không phải thế. Tôi sợ làm phiền tới anh thôi."
"Vậy nếu đã phiền rồi thì thêm một chút cũng không sao. Chỉ cần là việc của em, tôi không sợ phiền."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kwon Sooyoung đỏ bừng sau khi nghe câu nói đó của Kim Namjoon. Cô chợt nhận ra, từ sau khi chia tay với Choi Seungcheol bản thân cô đã không còn cảm thấy tin tưởng và quan tâm đến những lời nói hoa mỹ đến sáo rỗng kia, nhưng với người đàn ông này, cô luôn có một cảm giác yêu thích và tin tưởng đến lạ kì. Cảm giác đó khiến cô nghĩ rằng anh giống như là liều thuốc phiện cực phẩm. Còn cô lại là con nghiện của anh.
Kim Namjoon kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, đưa tay ôm gọn lấy cô. Không hiểu do cô quá mệt mỏi hay vì sao nữa mà Sooyoung vừa ngồi xuống đã dựa sát vào vai anh ngủ ngon lành. Đến khi cô tỉnh lại đã là buổi chiều, trời sâm sẩm tối. Lúc tỉnh dậy cô thấy anh vẫn ngồi y nguyên như lúc sáng, lấy tay và vai làm gối cho cô. Thấy vậy, Sooyoung áy náy lên tiếng :
"Xin lỗi tôi đã ngủ quên mất. Anh có mỏi lắm không ?"
"Không sao." Kim Namjoon đáp rồi chỉnh lại tư thế.
"Ca phẫu thuật sao rồi ạ ?"
"Có lẽ là sắp xong rồi. Em ngồi xuống chờ đi."
Sooyoung ngoan ngoãn gật đầu. Ở bên cạnh anh cô giống như một con mèo trắng nhỏ khép nép bên cạnh chủ nhân. Đúng lúc đó, ca mổ của Kwon Soohyun cũng hoàn thành. Kwon Sooyoung và Kim Namjoon cùng đi trao đổi tình hình sức khỏe rồi đi thăm Kwon Soohyun. Kwon Sooyoung muốn ở lại cho đến khi em trai tỉnh lại nhưng vì Kim Namjoon ép cô phải về nghỉ và sai y tá đặc biệt chăm sóc Kwon Soohyun nên cô mới miễn cưỡng đi về cùng anh.
Ra khỏi bệnh viện cũng đã là hơn sáu giờ tối. Trời tối, chỉ còn vài tia sáng màu cam nhạt lơ thơ trên bầu trời xám xịt. Kim Namjoon lái chiếc BMW màu đen sang trọng của mình, chở Kwon Sooyoung ra khỏi bệnh viện.
"Em có đói không ? Tôi đưa em đi ăn."
Kwon Sooyoung lơ đễnh nhìn ra cửa sổ, tần ngần đáp :
"Có thể ăn ở nhà không ? Tôi muốn nấu một nồi lẩu."
"Được. Tôi đưa em đi mua đồ."
Nói rồi, anh liền đánh tay lái, quay đầu xe, không quên liếc nhìn khuôn mặt xinh xắn đang ửng đỏ của Sooyoung, trên môi thấp thoáng nụ cười.
***
Nhà của Kwon Sooyoung nằm ở tầng 7 của một khu chung cư khá cũ kĩ. Sau khi mua đồ ở một siêu thị gần đó thì cả hai về nhà cô làm lẩu. Đây là căn nhà mà Sooyoung mua sau khi phải bán căn nhà cũ. Căn nhà tuy nhỏ nhưng tiện nghi và ấm cúng. Nó được sơn màu kem trắng trông khá trang nhã. Đồ đạc đều được sắp xếp ngăn nắp và chăm chút cẩn thận. Hẳn là chủ của nó đã tốn nhiều công sức cho việc bài trí căn nhà. Điều mà Kwon Sooyoung thích nhất ở căn nhà là phòng ngủ và phòng khách đều được lắp cửa kính nhìn được rõ khung cảnh của thành phố. Kim Namjoon vốn cao lớn nên trông giống như một người khổng lồ khi bước vào bên trong.
"Nhà hơi chật, anh thông cảm."
"Không sao. Nhà rất đẹp, rất ấm cúng."
Sooyoung mỉm cười, cô đi tắm rửa qua rồi thay quần áo. Khi cô đi ra thì thấy Kim Namjoon đang ngồi gác chân lên bàn, rất tự nhiên xem bóng đá trên ti vi.
"Anh chờ một lát, xong ngay đây."
Nói rồi cô bắt tay làm ngay. Trong lúc cô làm, Kim Namjoon không hề động đậy tay chân, chỉ ngồi nhìn cô, thi thoảng nhếch môi cười như thể anh đang ở nhà của mình. Kwon Sooyoung loay hoay trong căn bếp nhỏ, hì hục nấu nướng. Ba mươi phút sau, một nồi lẩu cay Tứ Xuyên thơm ngon được bày ra trên bàn ăn. Cô còn chưa kịp lên tiếng thì anh đã thản nhiên ngồi xuống bàn. Kwon Sooyoung cũng không cũng không nhiều lời, ngồi xuống theo. Bữa ăn diễn ra trong im lặng. Mùi vị cay nóng của lẩu giúp xua tan đi phần nào cái lạnh giá của mùa đông.
"Cảm ơn anh... vì số tiền. Tôi sẽ trả lại anh sớm nhất có thể."
Kim Namjoon uống một chút nước, rồi đáp :
"Em trai em cũng như em trai tôi. Em không cần phải trả."
Kwon Sooyoung cúi đầu nhìn chăm chăm vào bát của mình hỏi một cách vô thức :
"Vì sao ?"
"Vì tôi thích em." Anh trả lời ngay lập tức.
Giọng nói của Kim Namjoon không to nhưng rất kiên định và rõ ràng, đủ khiến cho Kwon Sooyoung bối rối. Cô rất băn khoăn trước câu trả lời của anh. Một người đàn ông hoàn hảo, hội tụ đủ ưu điểm mà tất cả các cô gái đều mơ ước như anh lại thích một cô gái diện mạo hết sức tầm thường, gia cảnh thì bần hàn như cô. Kwon Sooyoung cầm cốc nước, uống một ngụm lớn. Dòng nước mát chảy xuống cổ họng đang khô ran của cô giúp nó dịu đi đôi chút. Cô ngẩng đầu nhìn anh đang chầm chậm nhai miếng thịt bò một cách tao nhã, hít một hơi thật sâu rồi, khẽ nói :
"Kim Namjoon..."
Anh liền ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt ánh lên tia dịu dàng như muốn ra hiệu cho cô nói tiếp. Kwon Sooyoung, buông bát xuống, nói tiếp :
"Dù biết đàn ông rất ghét khi bị hỏi câu này nhưng... Vì sao anh lại thích tôi ?" Ánh mắt cô kiên định nhìn thẳng vào anh.
Bàn tay đang nhúng thịt của anh chợt khựng lại trong giây lát. Kim Namjoon ngẩng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt đang hết sức mong chờ của cô. Không khí trong phòng như chùng xuống, hết sức nặng nề. Rất lâu sau anh anh mới thở dài, vừa lắc đầu vừa cười nhạt. Sooyoung không hiểu phản ứng của anh như vậy là có ý gì nhưng trong lòng cô cảm thấy vô cùng bất an. Với tính cách bướng bỉnh, cô đang định hỏi thêm lần nữa thì Kim Namjoon đã gắp miếng thịt bò thơm ngon đặt vào bát cô, dịu dàng nói :
"Ăn đi, đồ ngốc."
Kwon Sooyoung ngẩn người nhìn anh. Kim Namjoon thuận tay, véo chóp mũi đang đỏ hồng của cô một cái, mắng khẽ :
"Còn ngồi đấy làm gì ? Không mau ăn đi."
"A..."
Kwon Sooyoung gật đầu, gắp miếng thịt bỏ vào miệng. Vị cay của ớt, vị ngọt của xương hầm, vị nồng của nấm, thịt bò mềm ngọt, thêm một chút nước chấm xì dầu, tất cả như hòa quyện, đọng lại và tan ra nơi đầu lưỡi như giúp xua tan giá lạnh của mùa đông. Đột nhiên cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, nở một nụ cười. Đôi mắt cười và chiếc má lúm đồng tiền bên trái hiện ra giống như tia nắng của mặt trời bừng sáng sưởi ấm cái lạnh lẽo và cô độc trong anh. Trước vẻ mặt xinh đẹp của Sooyoung, Kim Namjoon không thể kìm lòng, đột nhiên đứng dậy, nhổm người về phía cô. Đôi môi dày quyến rũ của anh tựa như một cơn gió lạnh thổi qua đôi môi đỏ hồng của cô trong chốc lát. Kwon Sooyoung cứng người. Chỗ môi anh và cô chạm nhau như có một luồng điện mạnh chạy qua cơ thể khiến từng tế bào trong đó ngơ ngẩn. Đến lúc cô bình tĩnh lại thì anh đã ngồi yên vị trên ghế đối diện từ khi nào không hay. Ánh mắt sắc nhọn của anh không ngần ngại chĩa thẳng về phía cô khiến Sooyoung không khỏi đỏ mặt. Lúc anh không chú ý, cô khẽ đưa tay lên chạm vào môi, khóe miệng mỉm cười ngốc nghếch.
"Chúng ta hẹn hò được không ?" Giọng nói trầm khàn của anh lại vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.
Đột nhiên trong đầu Kwon Sooyoung hiện ra vô vàn suy nghĩ những ý nghĩ duy nhất đọng lại trong cô lúc này là câu : "Được. Tất nhiên là được."
***
Sau gần hai tháng hẹn hò chóng vánh, Kim Namjoon và Kwon Sooyoung đưa ra thông báo : hai người sẽ đính hôn và dọn về sống chung. Ngày diễn ra lễ đính hôn là ngày mười sáu tháng này. Thông tin động trời này khiến cho toàn bộ giới truyền thông một phen náo động. Ai cũng biết xưa nay Kim tổng luôn là người không gần nữ sắc, nay đùng một cái thông báo đính hôn với một cô gái rất đỗi bình thường hay nói đúng ra là tầm thường thật khiến con người ta náo loạn.
Trước ngày diễn ra lễ đính hôn, Kim Namjoon mời mấy người bạn thân thiết của mình đến tụ tập một buổi. Kwon Sooyoung cũng phải chuẩn bị từ sớm để đi theo anh. Hôm nay cô mặc một chiếc váy ngắn dáng xuông bằng ren màu tím nhạt, hai lớp. Ống tay lửng làm bằng voan mỏng điệu đà. Cô trang điểm nhẹ theo tông màu tự nhiên. Trông Kwon Sooyoung giống như một cô búp bê hết sức xinh đẹp đến Kim Namjooncòn phải ngẩn người nhìn cô. Anh hôm nay cũng cực kì tuấn tú và lịch lãm trong bộ vest màu ghi được cắt may riêng tôn lên dáng người cao ráo của anh.
Bình thường Kim Namjoon không thích khoe mẽ nên anh chỉ đi duy nhất chiếc BMW 528i màu đen của mình. Nhưng không hiểu sao hôm nay khi đi gặp mặt anh lại dùng chiếc Audi R8 Limited Edition xám. Khi nghe Kwon Sooyoung hỏi, anh liền véo mũi cô, đáp :
"Lần đầu dẫn em đi ra mắt với mấy tên đó, anh không thể làm em mất mặt được."
Kwon Sooyoung lúc đầu chỉ cười cười nhưng lúc cô đến điểm hẹn mới hiểu ra lý do vì sao. Trong bãi đỗ xe là một dàn siêu xe hoành tráng : Một chiếc Porsche 911 GT3 RS màu cam, một chiếc BMW i8 màu đen bóng, một chiếc Mercedes Maybach S600 xám và cuối cùng là chiếc xe của Kim Namjoon. Độ xa xỉ của chúng khiến cho Kwon Sooyoung phải choáng váng. Kim Namjoon ôm eo cô thong thả đi vào bên trong.
Bên trong được thiết kế theo phong cách châu Âu hết sức sang trọng, tất cả các chi tiết đều được chăm chút kĩ lưỡng. Nhân viên phục vụ vừa nhìn thấy Kim Namjoon thì lập tức cúi đầu chào :
"Kim tiên sinh, Jung tiên sinh đang chờ ngài ở trong phòng VIP số 2."
(Tbc)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro