Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5

Sáng sớm , khi cậu thức dậy thì anh đã đi làm. Bước vào nhà vệ sinh , cậu chợt thấy bụng mình có cảm giác đau , nhưng một chút rồi hết . Cậu bước xuống nhà thì thấy quản gia đứng đó , ông nói << mời cậu dùng bữa >> , nhìn vào các món ăn trên bàn, chúng thậm chí không làm cho cậu đói mà làm cho cậu thấy ngán , nên cậu nói với quản gia cậu không ăn .

Ở căn nhà rộng lớn mà chỉ có mình cậu , chán nản cậu đi lên phòng . Mới vừa bước vào phòng , cảm giác đau ở bụng lại nhói lên , không như hồi sáng mà nó còn đau quặn khiến cậu khó chịu , định lên tiếng gọi quản gia nhưng vì càng lúc càng đau nên cậu ngất đi.

Khi vào buổi trưa , anh về nhà theo lời của mẹ , bà gọi điện bắt anh phải về nhà ăn cơm với cậu. Tuy không muốn anh cũng nghe lời . Vào nhà anh thấy quản gia cứ đứng nhìn anh như có gì muốn nói , anh hỏi << ông có việc gì cần nói đúng không ?>> như chờ đợi câu hỏi của anh , ông lập tức trả lời << cậu có thể giúp tôi nói cậu Nguyên xuông ăn trưa không ? Tại buổi sáng cậu ấy không có ăn , tôi sợ cậu ấy bị lên cơn đau dạ dày >> . Nghe câu nói của quản gia , anh ngạc nhiên vì tối qua về nhà anh không thấy cậu ăn cơm mà bước thẳng lên phòng ngủ . Có cảm giác chẳng lành , anh đi lên phòng , thì thấy cậu nằm ngất dưới sàn. Anh hoảng hốt kêu quản gia gọi bác sĩ , rồi anh bế cậu lên giường nằm.

Khoảng năm phút sau , bác sĩ của gia đình anh đến và đi vào phòng khám cho cậu , còn anh thì ở ngoài lo lắng . Dù không có thích cậu nhưng dù gì cậu cũng là vợ anh . Bác sĩ bước ra , anh đi lại hỏi << Thế nào rồi ?>> , bác sĩ vội trả lời << Cậu ấy bây giờ không sao rồi thưa cậu chủ . Do không ăn uống và uống thuôc đầy đủ nên cậu ấy bị đau dạ dày thôi ạ ! Đợi cậu ấy tỉnh lại cho cậu ấy ăn và uống thuốc là ổn.>> trả lời anh xong bác sĩ ra về nhưng anh kịp dặn một câu << đừng cho ba mẹ hai bên biết chuyện này>> , như đã hiểu bác sĩ quay đầu lại và cúi chào rồi bước ra cổng .

Sau khi bác sĩ về , anh bước vào phòng thấy cậu đang nằm trên giường , bước lại gần nhìn cậu lòng anh bỗng nhói lên . Khuôn mặt cậu bây giờ trắng bệch , hai hàng lông mày đôi khi nhíu lại vì đau . Thấy cậu chầm chậm mở mắt , anh ngồi xuông bên giường và hỏi << Thấy hết đau chưa?>> , cậu gật đầu , anh đỡ cậu ngồi lên lấy gối đỡ lưng cho cậu dựa vào. Cậu thấy anh quan tâm cậu như vậy cậu vui lắm , nhưng niềm vui chợt tắt khi anh quay lưng bước đi , cậu nắm tay anh níu lại , anh quay lại làm cậu hơi sợ nhưng quyết không buông cậu sợ hãi nói << anh đừng đi có đươc không ?>> , anh nhìn cậu không những không cảm thấy ghét cậu mà thấy cậu rất đáng yêu .

Anh bỏ tay cậu ra mà nói << Buông ra , tôi đi lấy cháo cho cậu ăn >> , nghe vậy cậu yên tâm bỏ ra nhưng cậu hỏi anh << Phải ăn sao , em không muốn ăn >> , nghe cậu nói vậy anh trừng mắt nói lại << không muốn cũng phải ăn , không thì đừng nói chuyện với tôi >> . Câu nói đó của anh khiến cậu không muốn cũng phải ăn , anh ra phòng thì thấy quản gia đứng trước cửa cầm một tô cháo đưa cho anh , anh cầm và nhìn vào tô cháo và nhíu mày hỏi << Sao lại nấu cháo trắng , kêu người làm lại tô cháo khác bỏ thịt vào >> , quản gia nhanh nhẹn trả lời << cậu Nguyên có chứng biến ăn nên khi ăn cháo trắng sẽ không bị ngấy ạ >> , nói xong quản gia đi xuống nhà.

Khi quản gia đi anh nghĩ [ cậu nhóc này sao mà yếu như vậy ] ( dấu [] là suy nghĩ của nhân vật nha ) . Anh đem tô cháo vào phòng cho cậu , đặt lên bàn và dìu cậu tới ăn. Anh ngồi ngay giường nhìn cậu ăn , còn cậu thì ăn chưa được 1/3 tô cháo đã ngán , quay qua nhìn anh . Thấy cậu nhìn mình anh cũng đoán ra << Cậu ngán rồi hả >> , nhận được cái gật đầu từ cậu , anh cũng không ép cậu ăn hết mà đi lấy thuốc cho cậu uống . Sau khi uống thuốc xong cậu cảm thấy buồn cậu , anh thấy mắt cậu như muốn nhíu lại liền bảo cậu ngủ đi . Cậu ngoan ngoãn nghe theo nhắm mắt lại ngủ. Còn anh đợi cậu ngủ rồi tới gần xoa nhẹ đầu cậu , rồi đi ra ngoài , nhưng anh nào biết cậu chưa đi sâu vào giấc ngủ nên cảm nhận được anh xoa đầu làm cho cậu rất hạnh phúc .

Sau một ngày chăm sóc cậu , anh chợt nhớ tới ả nên cầm điện thoại , thì thấy 32 cuộc gọi nhỡ từ ả ( chém thôi ) . Anh gọi điện cho ả nghe thấy giọng ả mè nheo << Sao cả ngày hôm nay anh không gọi cho em ?>> , anh trả lời một cách chán nản << hôm nay công ty có việc , thôi bây giờ anh mệt rồi , anh cúp máy đây >> , không đợi ả trả lời anh cúp máy . Sau đó ăn xuống nhà ăn cơm rồi đi ngủ . Có lẽ hôm nay là một ngày dài với anh nhưng lại là một ngày hạnh phúc đối với cậu.

Hôm nay vậy được chưa ? Khải sắp ngán bánh bèo rồi ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: