The Thirth Game
Trò Chơi Thứ Ba: Cái bẫy Gai Góc
Ánh trăng trên cao đột bị che khuất bởi những đám mây mang đầy chướng khí làm cho bầu trời càng thêm âm u đáng sợ. Những con nhạn mài chiếc mỏ sắc nhọn của chúng lên mái nhà gây ra những tiếng xột xoẹt liên tục, âm khí nơi đây mỗi lúc một dâng cao.
Thanh âm văng vẳng của chiếc hộp âm nhạc vang lên réo rắt cuối căn phòng. Cứ như thế mà réo rắt trôi xa ra hàng vạn tiếng "ding ... dong" quỷ dị. Đó phải chăng là một khúc hát của tử thần.
Ánh đèn vàng mập mờ lóe lên làm Thiên Tỉ chói mắt không chịu được. Khẽ mở mí mắt nặng trĩu ra, có lẽ hơi lạnh đã làm anh choáng váng đôi chút. Chợt anh giật thót tim khi thấy ai đó đang ngồi loay hoay ờ một góc gần đó. Giọng anh khản đặc, mang trong giọng nói anh có đôi chút run sợ:
- Ai ... ai đó?
Nghe có giọng nói bóng đen kia liền quay lại. khập khiễng bước tới chỗ của Thiên Tỉ, trên tay hình như còn vác theo cái gì đó khá nặng nhọc.
Người Thiên Tỉ liền lạnh run đến tháo mồ hôi khi bóng đen kia ngày một lại gần. Anh sợ sệt lui lại, cổ họng không ngừng nuốt nước bọt.
Ánh đèn vàng kia một lần nữa lại hắt lên mạnh mẽ. Khi ánh đèn vàng vừa chiếu vào khuôn mặt nhem nhuốc của bóng đen thì cũng là lúc y cất tiếng nói:
- Là tôi! Vương Tuấn Khải!
Trong giây phút, tim Thiên Tỉ thoáng ngừng đập. Vừa thấy y, Thiên Tỉ thở phào ra nhẹ nhõm. Chỉ mới nảy thôi anh còn tưởng bản thân là mục tiêu tiếp theo rồi chứ.
Tuấn Khải thở dài một hơi mệt nhọc chìa ra sợi xích nặng trĩu đang bành trướng trên tay lên cho Thiên Tỉ xem:
- Chân tôi bị xích lại rồi! Cậu có bị xích không?
Bấy giờ Thiên tỉ mới để ý cái cổ chân của mình đang nằm gọn trong chiếc còng của sợi xích:
- Loại xích này ... không có chìa khóa thì không bao giờ mở được! Thế là có mơ cũng không thể trốn thoát khỏi cái chỗ quỷ ma này!
Đột nhiên nhắc tới quỷ, Tuấn Khải mới sực nhớ ra cái gì hấp tấp hỏi:
- Ủa? Cậu ở đây còn Vương Nguyên đâu rồi?
- Đây!
Nguyên lồm cồm bò dậy, tay cố ý giơ lên để mọi người có thể nhìn thấy. Thiên Tỉ cùng Tuấn Khải quay lại quả nhiên là Vương Nguyên vẫn đang nằm sõng soài ở phía bên kia căn phòng hẹp. Đằng sau lưng cậu, chiếc hộp âm nhạc tắt ngẩm thay vào đó là giọng cười man rợ
" Ahahaha! Các bạn đã sẵn sàng cho trò chơi tiếp theo của mình chưa? Trò chơi lần này rất đơn giản! Tuy nhiên ... tớ vẫn cần một người thua cuộc!"
Vương Nguyên đứng bật dậy hỏi vào không trung, coi sắc mặt xem chừng là nóng giận lắm:
- Ngươi đã làm gì với Kỳ Lâm hả?
" Huh? Đại thiếu gia như cậu cũng biết quan tâm đến người khác hay sao? Tôi nghĩ cậu suốt ngày chỉ biết dùng tiền để dẫm đạp lên người khác thôi chứ?"
Vương Nguyên chỉ cuối đầu im lặng. Có phải là do phần nào đó hắn nói cũng đúng.
" Tập trung vào trò chơi tiếp theo đi!"
Câu nói của hắn như mệnh lệnh. Vừa dứt lời, mặt đất tức hồi rung chuyển. Sàn nhà phía bên kia, nơi Thiên Tỉ và Tuấn Khải đang đứng đột nhiên nứt nẻ ra bắt đầu co rút lại. Vương Nguyên ở phía đối diện liền bị dọa cho một trận hoảng hốt, đứng bên kia hoảng loạn hét lên:
- Hãy làm gì đó cho nó dừng lại đi! Làm ơn!
Sàn nhà thôi chuyển động. Từ phía dưới cái hố nhô lên một bãi cọc nhọn hoắc, tưởng chừng như chẳng may rơi xuống đó thì cũng thịt nát xương tan chứ chẳng chơi.
" Vương Nguyên! Bây giờ là nhiệm vụ của bạn đó! Mau tìm chìa khóa đưa cho họ, trước khi ... họ rơi xuống bãi cọc kia! Nếu không thì cả hai sẽ là người thua cuộc."
May mà vẫn còn chút ánh đèn nếu không cậu cũng chẳng tài nào thấy được cái hộp gỗ màu mận chín kia đang phát ra những âm thanh rùng rợn mời gọi.
Sàn nhà phía bên kia tiếp tục rút lại. Thật đáng tiếc cho họ, sợi xích quá nặng làm họ không thể nhảy qua được.
Vương Nguyên run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh tuôn ra hai bên thái dương. Cậu nghĩ chắc cũng sẽ như lần trước, chìa khóa vẫn sẽ nằm trong chiếc hộp này. theo phán đoán cậu khẽ mở chiếc hộp ra, bên trong còn có một mẩu giấy:
" Khi thiên thần nhuốm đỏ đôi cánh của mình bằng máu cũng chính là lúc quỷ khát máu ra đời"
Đôi chân Vương Nguyên chịu phải một cỗ ám lực nặng nề ép bức cậu đến hai chân mềm nhũng. Câu nói này dường như cậu đã từng nghe qua.
Bên kia bãi cọc đang ngày càng rút lại, tâm trạng ai nấy cũng đang nóng như lửa đốt. Thiên Tỉ không ngừng hối thúc:
- Vương Nguyên! Nhanh lên! Chúng tôi sắp rơi rồi!
Vương Nguyên nuốt nước bọt nhét mẩu giấy vào túi, tiếp tục khám phá chiếc hộp bí ẩn. Bên trong hộp quả nhiên có chìa khóa. Nhưng làm sao lấy nó khi xung quanh bên trong chiếc hộp toàn là những cái kim sắc nhọn lỉa chỉa đủ chỗ?
Vương Nguyên thì đang rối trí không biết lấy chìa khóa ra bằng cách nào còn Tuấn Khải với Thiên Tỉ chỉ còn một mét sàn để đứng.
Vương Nguyên nhắm mắt cắn răng mà len lỏi những ngón tay mỏng manh vào đám kim sắc nhọn. Có lẽ từ nhỏ đến giờ tiểu thiếu gia như cậu chính là lần đầu phải chịu đau đớn như như thế này.
Chìa khóa ... lấy được rồi. Nhưng đút tay vào là một chuyện, rút tay ra được lại là một chuyện khác nữa.
Bên kia sàn, bàn chân của hai người họ đang dần lấn ra ngoài. Thời gian không còn nhiều nữa. Vương Tuấn Khải hay Dịch Dương Thien Tỉ, ai cũng sợ mình sẽ là người thua cuộc hết. Nhưng chìa khóa thì không thể nào tìm thấy được một cách đơn giản, tất nhiên ai cũng hiểu điều đó khi nhìn thấy nước mắt của Vương Nguyên không thể kiềm chế mà ứa ra nơi khóe mi, môi mím chặt kiềm lại tiếng la đau đớn.
Ngọn gió hững hờ đưa cái lạnh vào xâm chiếm căn phòng. Máu ở khóe miệng của Vương Nguyên đang chảy thành hàng dài khi cậu cố cắn chặt đôi môi anh đào để rút tay ra.
Thật nhanh, Nguyên mang tất thẩy sức lực ném chiếc chìa khóa sang bên kia nhưng ... thật đáng tiếc đó cũng là lúc bọn họ rơi xuống. Trong lòng Vương Nguyên ngập tràn hoảng sợ, cậu thất thanh thét lên:
- KHÔNG!!!!!!!!!!
Tiếng " leng keng " của sợi xích rắn chắt tạo ra, nếu không nhờ sợi xích chắc họ đã rơi xuống thật rồi. Mặt cả hai tái xanh, cắt không còn giọt máu. Với tư thế này nhìn cái hố đầy cọc nhọn còn đáng sợ hơn gấp mấy lần. Chúng cứ lỉa chỉa ngay đỉnh đầu, rơi xuống, chắc chắn với một từ " chết " thôi. Cảm giác gai lạnh chạy dọc sống lưng.
Vương Nguyên cũng sợ hãi không kém gì Thiên Tỉ và Tuấn Khải. Cả người cậu phục xuống sàn nhà lạnh ngắt bóc hơi mùi tử khí.
" Ahaha! Sao? Sợ quá hả? Tớ biết ngay là đại thiếu gia đây sẽ không làm được chuyện đâu! Nhưng ... vì cậu còn có cái gan dám đút tay vào cái hộp gai đó để lấy chìa khóa nên tớ sẽ rộng lượng cho cậu thêm một cơ hội! Trên cái bệ kia có một bức thư dành cho cậu đấy! Nhưng đọc xong thì im lặng nghe chưa! Ahaha!"
Nghe theo lời của hắn, Vương Nguyên run run đứng dậy, lau vệt nước mắt rồi cố làm ra vẻ bình tĩnh tiến lại cái bệ kia. Tuy không gian nơi đây có tối thật nhưng Vương Nguyên lúc đó vẫn nhớ rõ ràng, trước đó trên cái bệ ngoài hộp âm nhạc đâu còn thứ gì khác sao giờ lại xuất hiện thêm một bảng cảm ứng?
Nhưng thắc mắc gì chứ? Tính mạng hai người kia đang bị đe dọa nghiêm trọng cậu làm gì còn thời gian mà quan tâm đến những cái đó? Trên bảng vi tính hiện lên một cái mail. Vương Nguyên run rẩy nhấn nút mở mail ra.
" Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ, trong số hai người họ ai sẽ là người thua cuộc là do bạn quyết định. Bên dưới đây là bảng nhập tên. Nếu bạn chọn ai là người cùng bạn đi tiếp vào trò chơi tiếp theo hãy điền tên người đó vào bảng nhập tên bên dưới. "
Vừa đọc xong nước mắt của Vương Nguyên một lần nữa vô thức rơi xuống. Để lựa chọn một trong hai người đối với cậu thật sự rất khó khăn. Dịch Dương Thiên Tỉ như một người bạn, người anh thân thiết với cậu mười mấy năm trời, cậu không thể nào để anh chết được. Từ trước tới giờ chỉ toàn là Thiên Tỉ bảo vệ cậu thôi nên lần này cậu phải bảo vệ anh ấy.
Nhưng còn ... Tuấn Khải thì sao? Khi đến ngay giờ phút quan trọng này cậu lại nhận ra con người đó bất chấp tính mạng vì mình, cùng mình bên cạnh tiến bước, rằng mình thích Tuấn Khải rồi có phải không? Thế thì làm sao cậu chọn một trong hai được?
Vương Tuấn Khải? ... Dịch Dương Thiên TỈ? ... Vương Nguyên, cậu sẽ chọn ai đây?
____________________________________________
Ánh trăng vẫn lạnh lùng soi rọi trên cao. Cả không gian chùng xuống lắng động, âm khúc buồn bã vang vọng trong đáy lòng của mỗi con người.
Đã cho thêm một cơ hội thì nó chẳng bao giờ tốt đẹp cả.
Vương Nguyên, cậu sẽ chọn ai hả? Một trong hai ai cũng quan trọng với cậu cả.
Thiên Tỉ anh ta rất thông minh, tuy không biết chuyện gì sẽ xảy ra nhưng cảm giác bất an lại dâng lên không ngớt. Những cái cọc nhọn kia vẫn nằm dưới đỉnh đầu rõ ràng vẫn không biết lúc nào sẽ chết. Đột nhiên Tuấn khải quay sang lay tay Thiên Tỉ, môi mấp mấy gì đó.
Tinh thần của Vương Nguyên liên tục bị áp bức. Việc lựa chọn đối với cậu là quá khó khăn. Nếu có thêm một lựa chọn nữa chắc hẳn cậu sẽ chọn cả người cùng nhau vượt qua hoặc chỉ mình cậu thua cuộc là quá đủ rồi. nhưng sự thật vẫn là sự thật và cậu chỉ được chọn một người duy nhất.
Thời gian không còn nhiều nếu cứ để hai người họ trong trạng thái treo ngược như thế mãi thì cũng chẳng còn ai sống sót.
Vương Nguyên siết chặt nắm tay của mình thôi không suy nghĩ nữa mà quyết định ngay.
Cậu lau vệt nước mắt vương vẫn trên mi rồi đưa bàn tay yếu đuối của cậu ra. Những vết xước kia vẫn còn hiện rõ mồm một trên bàn tay mềm mại của cậu. Tay cậu run run chạm vào bàn phím ảo. Mỗi lần chạm vào giống như cậu đang lấy dao tự tay cắt đi trái tim mình vậy. Thắt nghẹn.
Hai sợi xích lại kêu lên ken két. Rõ ràng sợi xích làm bằng thép này rất rắn chắc nhưng khi không lại đứt ra mà người rơi lại là ... Vương Tuấn Khải. Có lẽ do biết rõ số phận mình đã định đoạt sẵn như vậy nên nó chỉ mỉm cười nhìn Vương Nguyên một cái trìu mến chứ cửa miệng không hề phát ra một tiếng la nào.
Dây xích của Thiên Tỉ sau đó được an toàn kéo lên, sàn nhà cũng được đóng lại. Vừa trải qua một phút sinh tử làm Thiên Tỉ không khỏi hoảng hồn. Phải mất đến hai ba phút sau Thiên Tỉ mới đứng dậy nổi với đôi chân còn run lẩy bẩy.
Nhẹ bước đến chỗ Vương Nguyên đang đứng, Thiên Tỉ ôm chặt lấy vai của cậu mà an ủi:
- Vương Nguyên! Tớ hiểu cậu phải lựa chọn giữa tớ và Tuấn Khải nhưng ... mọi chuyện cũng đã qua rồi không thể nào cứu vãn được nữa!
Nước mắt của Vương Nguyên lại ứa ra thành dòng, thấm vào khóe miệng, mặn đắng. Cả người của cậu chẳng còn tí sức lực nào, chỉ biết ngồi bệt ở đất mà khóc nấc lên :
- Hức ... tại sao? ... tại sao ... lại bắt tôi chọn chứ? Quả nhiên vấy bẩn đôi cánh bằng máu phải chịu một hậu quả khủng khiếp... huhu!
Thiên Tỉ bên trong lòng dâng lên một cỗ đau xót, dịu mắt nhìn Vương Nguyên:
- Vương Nguyên, cậu nghe tớ nói! Giống như Tuấn Khải đã định liệu từ trước vậy! Trước khi cậu quyết định ... cậu ta đã nhờ tớ chuyển lời tới cậu rằng:" Tôi tin tưởng cậu! "
Vừa nghe xong Vương Nguyên như khóc thét lên ghì chặt lấy Thiên Tỉ:
- Huhu! Tôi ghét con mọt sách nhà cậu. Phải chi cậu đừng nói sẽ tin tưởng thì tôi đã không đau khổ đến mức này ... Tôi xin lỗi, Tuấn Khải! Xin lỗi!
Vương Nguyên khóc đến mức vứt bỏ cả cổ họng, rơi vào con hoảng loạn cực độ. Giữa đêm mịt mù, tiếng ghào thét cứ liên tục vang lên.
Tình yêu.
Chia lìa.
Đó là một địa ngục trần gian đầy ải.
Trò Chơi Thứ Ba Kết Thúc
Tiếp theo ... sẽ là ai đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro