The Second Game
Trò Chơi Thứ Hai: Mật Mã Thiên Thần
Thiên Tỉ giật mình tỉnh lại đầu óc vẫn còn mơ mơ hồ hồ khẽ nhìn vào vết thương đã từ lâu khô máu rồi đánh mắt quanh khắp căn phòng.
Trong căn phòng nhỏ tăm tối này không chỉ có mình anh mà còn có cả ba người còn lại. Nhìn họ bất động anh có chút hốt hoảng vội vã lay gọi mong sao bọn họ trả lời:
- Kỳ Lâm! Vương Nguyên! Hai người mau tỉnh dậy đi!
Trong cơn mê mang nghe có tiếng gọi loáng thoáng Kỳ Lâm dần mở mắt, nơi cơ bụng cơ hồ vẫn quặn đau:
- Đây ... là chỗ quỷ nào vậy?
Sau ánh đèn mập mờ Vương Nguyên cũng gượng dậy cố xoa dịu dư âm của trò chơi vừa rồi:
- Mọi người ... còn sống cả chứ?
Thấy Vương Tuấn Khải một bên nằm lăn lóc cậu vươn tay liền lay vai y như lần trước y đã làm với cậu:
- Vương Tuấn Khải! Mọt sách, tỉnh dậy đi chứ?
Nghe tiếng gọi, tâm trí y cũng dần dần hồi tỉnh chỉ là luôn im lặng không nói lời nào.
" Xem ra các bạn của tớ đã tỉnh hết rồi nhỉ?"
Giọng nói lại âm vọng lên từ phía địa ngục sâu thẫm. Đèn trong phòng không ngừng chớp tắt liên tục khi giọng nói phát ra. Miệng Tuấn Khải mấp mấy vô tình thốt lên:
- Anh ... Tử?
" Bi đoán trúng rồi! Giỏi lắm mọt sách"
Thiên Tỉ cùng với Kỳ Lâm nhìn y với ánh mắt kì lạ. Cả Vương Nguyên cũng không ngoại lệ nhưng không hiểu sao trực giác cho thấy cậu không thể nào nghi ngờ gì Tuấn Khải được.
" Chúc mừng các bạn đã vượt qua trò chơi đầu tiên"
- Khoan đã! Ngươi đã đem Chí Hoành đi đâu hả? - Thiên Tỉ hỏi, trong giọng nói kiềm chế lại sức bực tức muốn đánh người.
" Lớp trưởng Dịch quan tâm hắn nhỉ? Thua rồi! Hắn bị trừng phạt cho nên không cùng ở đây với các cậu được. Thế nào có muốn chơi nữa không?"
- Không biết tại sao bạn lại biết chuyện bí mật của chúng tôi nhưng hù doạ như thế này thật đủ lắm rồi! - Kỳ Lâm nói khuôn mặt ánh lên vẻ tức giận.
- Phải đó! Rốt cuộc cậu muốn gì ở chúng tôi? - Vương Nguyên nói, trong lòng uất ức không thôi.
" Tớ chỉ muốn các cậu nhớ lại những gì mà các cậu gây ra với tớ! Nỗi uất ức này sao tớ có thể gánh một mình chứ? Bây giờ thì thế nào? Hối hận chưa? Tôi sẽ không bao giờ quên việc xảy ra vào hôm đó!..."
- Nói dối!
Tuấn Khải nói, giọng phản phất sự sợ hãi.
" Trò chơi thứ hai bắt đầu! Một tiếng nữa nhé! Các bạn hãy nhanh tìm ra mật mã mà tôi cố tình để lại nếu không nhanh lên tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đâu! Ahahaha"
Giọng nói vừa ngưng lại Kỳ Lâm đã quay sang đánh bốp vào mặt Tuấn Khải làm y văng ra xa đến vài thước chứ chằng ít gì. Kỳ Lâm hùng hổ quát:
- Mày! Rốt cuộc mày biết những gì?
Vương Nguyên hoảng hốt chạy lại đỡ Tuấn Khải dậy:
- Mọt sách, cậu không sao chứ?
- Cậu đừng có mà binh vực nó! Tránh ra mau, Vương Nguyên!
- Cậu điên rồi! Ngưng cái trò hồ đồ của cậu lại đi! - Vương Nguyên quay sang quát nạt lại Kỳ Lâm
Thiên Tỉ lia ánh mắt sắc bén nhìn sang Tuấn Khải:
- Đáng lí ra từ đầu tôi nên biết lí do tại sao cậu có mặt ở đây! Vương Tuấn Khải
Y đưa tay lau vệt máu ở miệng cố che giấu ánh mắt của mình. Còn Thiên Tỉ chỉ tiếp tục buộc tội nó:
- Cậu chính là người mà chúng tôi nên loại bỏ ngay từ đầu! Cậu chính là người đã chứng kiến tất cả!
Kỳ Lâm bỗng chốc thất thần đến mức buông thỏng hai tay xuống:
- Vậy là ngay từ lúc đó mọi chuyện đã không còn là bí mật nữa! Vậy thì mày càng đáng phải chết hơn
Kỳ Lâm vung tay lên cao, thật nhanh lao vào y. Còn Vương Nguyên thì vừa ôm chặt lấy y vừa thét lên:
- Dừng lại! Cậu ấy có lỗi gì chứ? Lỗi là của tụi mình đã ức hiếp Anh Tử!
Thiên Tỉ không muốn nội bộ hiện tại đang lâm cảnh nguy kịch mà còn chiến tranh với nên nên dứt khoát kéo kéo Kỳ Lâm lại:
- Vương Nguyên nói phải đó! Bây giờ không phải là lúc xào xáo nội bộ! Trò chơi chính thức bắt đầu rồi đấy!
Lời nói của Thiên Tỉ có vẻ rất có trọng lượng đối với một tên hữu dũng vô mưu như Kỳ Lâm.
Thời gian thì không còn nhiều mà phải tìm ra mật mã thật sự rất khó khăn. Căn phòng rõ không hề rộng rãi thật chí khá chật hẹp cho bốn người nhưng nếu cứ vô tri đi tìm mà không cần suy nghĩ chắc cũng chỉ làm mất thêm thời gian thôi.
Đôt ngột Tuấn Khải đứng dậy sờ soạn khắp người như đang tìm kiếm một thứ gì đó. Kỳ Lâm quác đôi mắt dữ dằn lên nhìn y trừng trừng:
- Mày còn định làm phiền mọi người tới lúc nào nữa hả?
Vương Nguyên đối với thái độ hành xử này có vẻ khó chịu:
- Cậu không thể thôi đối xử với cậu ấy như người ngoài à? Thật quá đáng
Ngược lại, Vương Tuấn Khải chỉ rụt rè nhìn Kỳ Lâm, đôi mắt khi không còn bị che lấp bởi cặp kính dàu lại trở nên tạng rỡ lạ thường.
- Xin ... xin lỗi! Tôi không cố ý làm phiền mọi người tìm kiếm mật mã. Tôi ... tôi chỉ...
- Cậu cứ nói không cần sợ hãi! - Thiên Tỉ bình tĩnh hơn trấn an đáp
- Tôi chỉ nhớ ra rằng lúc tìm kiếm chìa khoá thì tôi có nhận được một mảnh giấy nhỏ!
Vương Tuấn Khải nói rồi chuyền mẫu giấy mà y vừa lôi trong túi ra đưa cho Thiên Tỉ xem xét. Nhưng cũng nhờ phát hiện của Tuấn Khải, Thiên Tỉ mới nhớ ra chính mình cũng có một mẫu. Nhận lấy mẫu giấy từ tay Tuấn Khải, Thiên Tỉ cố ghép nó lại:
- Xem nào! ... ừm ... " địa ngục đầy ải" và " đôi cánh trắng " à? Các cậu cũng có chứ?
- Có! Của tớ là "sẽ bị vấy bẩn" - Kỳ Lâm đáp
- Còn của tớ là " khi thiên thần sa đoạ rơi xuống địa ngục" ! - Vương Nguyên đưa mảnh giấy lại cho Thiên Tỉ
Thế là cả bọn lại hì hục cùng nhau tìm ra đáp án.
Bên ngoài mặt trời đã xuống núi. Bày nhạn cũng thôi rít lên mà tụ tập lại một cành bàn khô gần đó tìm nơi trú ngụ. Làn sương xám lan toả khắp nền đất lạnh băng. Màu ánh trăng hắt vào cửa sổ ánh lên sắt đỏ nhợt nhạt như hoà quyện với máu tươi.
Đúng như dự đoán, Thiên Tỉ đã nhanh chóng ghép được manh mối kia. Anh nhanh chóng đọc lên rành rọt:
- " Khi thiên thần sa đoạ rơi xuống địa ngục đầy ải, đôi cánh trắng sẽ bị vấy bẩn"
Kỳ Lâm không phải là người giỏi suy nghĩ nên cứ vò đầu bức tóc:
- Cái gì mà thiên thần? Cái gì mà địa ngục chứ?
Vương Nguyên run run nhắc lại:
- "Thiên thần"? "Thiên thần"? Chẳng lã là ám chỉ bọn mình? Lúc trước nhóm học tập chúng ta chẳng phải mang tên "Angel" sao?
Tuấn Khải liền tiếp lời Vương Nguyên:
- Còn " sa đoạ rơi xuống địa ngục" có phải là nhắc đến chuyện các người đã ức hiếp Anh Tử không?
Nghe đến đây, Kỳ Lâm lập tức nổi nóng:
- Mày nói cái gì hả?
Thiên Tỉ không kiềm được nữa giận dữ quát lên:
- Thôi đi! Kỳ Lâm! Cậu ta nói đúng! " The fallen angels falling to hell exile, telescopic wings soiled..."(câu mật mã phía trên)
Kỳ Lâm hơi thở phả đều thẫn thờ nói theo:
- "... from which will become Hells Angel!" (từ đó sẽ trở thành thiên thần địa ngục)
Câu nói vừa dứt căn phòng lại rung chuyển dữ dội tựa hồ như đến mặt đất cũng nức nẻ. Vương Nguyên theo phản xạ lại bám vào người Tuấn Khải mà không ngừng hét lên:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Ánh đèn duy nhất vụt tắt, không gian đứng lại. Nhịp tim đập thật chậm, hơi thở đứt quãng. Mọi người đứng bất động trong bóng tối mịt mù.
" Các bạn của tớ quả thật tài giỏi! Chẳng mấy chốc đã giải được mật mã. Nhưng trò chơi này chưa kết thúc đâu! Hẳn lớp trưởng thông minh như vậy chắc chắn sẽ biết rõ ô xi đang ngày càng ít dần. Hãy cố vượt qua thử thách của mình. Nên nhớ không được quá hấp tấp đấy nhé! Ahahaha"
Hắn kết thúc bằng một giọng cười ngạo nghễ chắc hẳn là hắn đang toan tính gì đó.
Đèn sáng trở lại nhưng chỉ là một ngọn đèn bé xíu.
------------------
Dưới ánh đèn lập lờ một khối đá xuất hiện. Có vẻ như đây mới là mật mã thật sự.
Chờ cho lớp khói mịt mù kia tan hết, Thiên Tỉ cùng với cả bọn mới được dịp nhìn rõ hình dạng của khối đá.
Khối đá bị lõm vào ba chỗ, theo đường nét điêu khắc có lẽ là hình dạng chiếc chìa khóa. Giờ dây những chiếc chìa khóa kia mới phát huy tác dụng. Nhưng sao lại chỉ có ba cái?
Chân mày Thiên Tỉ nhíu lại nhìn mọi người rồi nói:
- Trò chơi này ... phải có một người hy sinh!
Bốn người họ nhìn nhau ái ngại. Không ai muốn chết cả, điều đó là tất nhiên.
Kỳ Lâm liếc mắt nhìn Tuấn Khải mà cười khẩy:
- Đồ vô dụng! Cậu ở lại đi!
Kỳ Lâm xô Tuấn Khải sang một bên đích thân mình đứng lên phiến đá lớn.
Tiếng gió bên ngoài lại rít lên những tiếng ỉ ôi. Lũ quạ chăm chỉ kêu lên hòa nhịp. Bóng trăng vẫn in hằng dưới nền sương xám ngày càng dày đặt.
Tim Kỳ Lâm đánh trống âm ĩ. Hơi thở bỗng trở nặng nhọc. Cậu run run cầm chiếc chìa khóa đặt vào chỗ lõm trên tảng đá.
" Cạnh"
Chiếc chia khóa vừa khích với chỗ lõm trên tảng đá. Nụ cười của Kỳ Lâm vừa vui tươi cất lên thì cái nút đỏ sáng đèn chói mắt:
" Bạn đã bị loại! Bạn đã bị loại!"
Nụ cười tắt ngẩm, phiến đá biến mất. Ra ý nghĩa của "không nên hấp tấp" mà hắn nói là đây.
Làn khói trắng tỏa ra từ nóc nhà phà xuống lạnh ngắt.
Tuấn Khải ho khù khụ la lên
- Khí lạnh!
Thiên Tỉ dang tay đỡ lấy Vương Nguyên ôm vào lòng. Căn phòng nhanh chóng tràn ngập khí lạnh trắng xóa.
Kỳ Lâm rơi thẳng từ phiến đá xuống "địa ngục". Giọng nói kia lại văng vẳng vang lên:
" Lại một thiên thần rơi xuống địa ngục nữa sao? Ahahaha"
Hoàng Kỳ Lâm vẫn im lặng nằm đó. Có lẽ đã bất tỉnh mất rồi.
Vẫn là hắn với cái áo choàng đen phất phơ lướt theo tiếng gió rít. Hắn lê cây gậy đánh gold trên nền đất băng giá
Một tràng cười độc ác khoái trá vang lên. Hắn điên cuồng quốc gậy xuống thân thể của Kỳ Lâm.
Dưới ánh trăng sáng tỏa một góc trời. Màu vàng nhuộm đỏ bởi màu của máu.
Thứ dung dịch đỏ đó không ngừng, không ngừng lan ra thấm đẫm thật sâu xuống nền đất hoang vắng
Trò Chơi Thứ Hai Kết Thúc
Đoán thử xem ... ai sẽ là người tiếp theo thua cuộc?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro