When you come
Cô-Park Chaeyoung hay tên gọi khác Roseanne Park và Lalisa Manoban đã chính thức chia tay sau 2 năm hẹn hò. Cô lang thang trên đường phố seoul một mình, buổi chiều tháng mười hai này thật lạnh lẽo, trời bắt đầu đã chuyển đồng rồi. Đài báo hôm nay sẽ có tuyết rơi, có lẽ năm nay cô sẽ phải ngắm tuyết rơi đầu mùa một mình rồi. Ngồi tạm xuống một chiếc ghế ở khu sân chơi cho lũ trẻ con, nhìn dòng người thật đông tay trong tay, cô thở dài. Tâm trạng cô lúc này thật sự tệ, chia tay chỉ là kết thúc của một mối quan hệ thôi, tại sao lại khiến cô buồn đến vậy? Chắc vì sau này sẽ không còn ai bên cạnh quan tâm cô nữa. Cô lấy đôi tai nghe trong túi ra, cắm vào chiếc điện thoại đang cầm trên tay, bật một bản nhạc thật buồn. Có quá mệt mỏi nên cô đã ngủ thiếp đi trên chiếc ghế đó. 1 2 tiếng cô tỉnh dậy, là tuyết rơi thật này, cô rùng mình vì cơn gió lạnh vừa thổi qua. Chìa tay ra đón lấy chúng những bông tuyết đầu mùa, tiện thể vặn vẹo người cho bớt đau vì đã phải ngồi 1 tư thế quá lâu. Chợt cô nhận ra đúng là tuyết đang rơi nhưng sao cô không ướt, bên cạnh cô là chiếc ô đen đã bật sẵn ra để dựa trên ghế che cho cô và còn cái khăn quàng cổ to sụ này nữa của ai đây? Cô nhớ trước khi đến đây cô đâu có mang nó? Bỗng một giọng nói khiến cô giật mình
"Ahh không ngờ đài báo thật chính xác, tuyết rơi rất nhiều đúng không?"
Đó không phải là Jennie Kim sao? Cậu ta là bạn học cũ cùng lớp với cô, mặt mũi luôn khó ở, có chút tính cách bất cần và luôn cúp học, cô có vài lần tiếp xúc với cậu ta, nhưng chỉ là vài câu xã giao điều đó đã làm Lalisa ghen đến muốn nổ đầu. Cô mỉm cười, rồi lại lắc đầu xua tan đi ý nghĩ ấy, lại là Lisa luôn xuất trong đầu cô mỗi lúc có thể. Jennie ngồi đó, đôi mắt sâu có chút tia ấm áp nhìn cô
" Đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy, chỉ là tôi vô tình đi ngang qua và thấy cậu ngủ gục ở đây thôi, tôi không thể để cậu một mình ở đây được". Dường như bị cậu bắt thóp khiến trái tim cô đập thình thịch, cô đang đỏ mặt sao ? Rất may vì Jennie đã quay mặt đi chỗ khác rồi nên không thể nhìn thấy cô lúc này.
Khoảng lặng kéo dài, cô thẫn thờ nhìn lên chiếc ô vài phút rồi chìm vào dòng suy nghĩ của bản thân thật lâu, chợt nhận ra mình đúng là kẻ thật vô tâm mà, cô vội vàng cầm chiếc ô chìa sang chỗ cậu.
"Jennie này, chiếc ô không phải của cậu sao, cậu đã ngồi ngoài đó bao lâu rồi ?" Gương mặt cô lộ vẻ lo lắng thấy rõ
" Bao lâu ? À từ lúc tôi đến đây và để nó cho cậu, có lẽ nên về thôi, chúng ta sẽ chết lạnh nếu ngồi đây mãi " Jennie liếc nhìn chiếc ô
Nói xong cậu đứng dậy cầm chiếc ô lên, lấy tay phủi đi những bông tuyết còn sót trên mái tóc của cậu, nhìn cô với ý muốn chờ đợi. Ngầm hiểu ra ý định đó, cô đứng dậy theo ngay sau cậu.
" Còn chiếc khăn này nữa, cậu đã ngồi dưới tuyết rất lâu đấy" cô vòng tay lên cổ với mục đích tháo nó ra trả lại cho chủ nhân đích thực của nó nhưng ngay lúc đó cậu đưa tay lên cản hành động của cô lại.
" Không cần, tôi mặc ấm lắm rồi". Nhiệt độ seoul lúc này chắc phải giảm đến 10 độ C, cậu đang nói dối sao, đừng tưởng cô không biết, với một chiếc áo len cao cổ và một chiếc áo khoác da ? Cậu còn vừa run lên vì một cơn gió thổi qua nữa. Cô tháo chiếc khăn to sụ đó ra, quàng qua cổ cậu rồi quàng lại cổ của chính mình, khoảng cách của cả hai đang dần được thu hẹp
"Được rồi vì cậu đã nhất quyết và tôi cũng không muốn sáng mai cậu bị cảm lạnh chút nào nên làm thế này cả tôi và cậu sẽ cùng ấm". Gương mặt cậu thoáng lên chút bất ngờ, ở khoảng cách mặt đối mặt với cô thế này, cô thật sự rất xinh đẹp, nhịp của tim ngày càng đập mạnh hơn, đến nỗi cậu có thể tự nghe thấy chính nó vậy. Khẽ lắc đầu, cậu nhanh chóng suy tan ý nghĩ đó, quay người cùng cô bước đi, hai người 1 cùng đứng dưới một chiếc ô, cùng quàng chung một chiếc khăn, giữa cô và cậu bây giờ đang là sự ngại ngùng. Rảo bước trên con phố, cô là người chủ động lên tiếng phá vỡ đi sự im lặng đến đáng sợ này.
" Này Jennie, cảm ơn cậu."
" Cảm ơn?"
" Ừ là cảm ơn, vì đã đón tuyết đầu mùa cùng tôi, tôi cứ nghĩ năm nay tôi sẽ lại cô đơn một mình cơ"
Cậu mỉm cười nhẹ, không quay sang cô ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, lời nói của cậu nhẹ nhàng tưởng trừng một cơn gió ngang qua là có thể cuốn đi.
"Bất cứ lúc nào cậu cần, tôi đều có thể đến bên cậu"
Nhưng vẫn đủ để cô có thể nghe thấy nó, trong lòng cô thoáng dâng lên một chút cảm giác ấm áp, người như cậu có thể nói ra những lời như vậy sao ?
"Cũng muộn rồi để tôi đưa cậu về." Cậu lên tiếng đề nghị
Nhắc đến thời gian, đúng là rất muộn rồi, vì chú ý đến cậu nên cô đã hoàn toàn quên mất khái niệm thời gian. Chẳng mấy chốc đã đến khu chung cư nhà cô, chào qua lại nhau vài tiếng, khi cậu toan quay bước đi, trong đầu cô nảy lên vài ý tưởng điên rồ. Cô gọi cậu thật to, chạy đến chỗ cậu, chỉ cần nhìn ánh mắt và cử chỉ của cô, cậu biết rằng lúc này cô đang thật sự rất bối rối
" Như cậu đã nói đấy, bây giờ rất muộn rồi và tuyết rơi cũng ngày càng nhiều, cậu muốn lên nhà cùng tôi không ?"
Nhìn vào đôi mắt sâu của cậu, cô có chút thất vọng chắc rằng cậu sẽ không đồng ý đâu, dù sao cô khá lo lắng cho cậu vào giờ này nếu vẫn lang thang ở ngoài kia. Trái ngược với suy nghĩ của cô, cậu im lặng một chút rồi cũng gật cái rụp.
---------------------------------------------
Căn hộ của cô không to, nhưng rất sạch sẽ thoang thoảng chút mùi hương hoa hồng nữa, cô rất thích nó cái mùi đó làm cô thấy bình yên và kể từ ngày Lisa dọn đi, căn hộ đã trống vắng và yên lặng hơn nhiều. Cô thở dài, dẫn Jennie vào phòng khách bảo cậu hãy ngồi im đó, cô bước vào phòng ngủ, thay qua bộ quần áo khác và bước ra cùng một chiếc khăn lau đầu màu hồng, cô thích màu hồng vô cùng nếu không muốn nói là cuồng, tự cười vào sở thích của chính mình.
Cậu vẫn ngồi đó, ngước ánh nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp khi thấy cô bước ra cùng với khăn lau đầu màu hồng cho cậu:
" Tôi từng nghe người ta nói, nếu để đầu trần đi dưới tuyết sẽ nhanh dẫn đến bệnh hói đầu" cô cười thật to, thuận theo cô đột nhiên cậu cũng nở một nụ cười tươi rói. Đây là lần đầu cô nhìn thấy cậu cười như vậy, mặc dù trước đây học cùng lớp nhưng cô chưa bao giờ để ý và cậu đúng là rất khó gần, từ gương mặt, đến ánh mắt đều rất sắc lạnh. Còn cậu của bây giờ, giống như gì nhỉ? Cô tự nghĩ một đứa trẻ con được cho kẹo sao? còn má của cậu nữa nó phúng phính như 2 cục bánh bao vậy. Bất giác cô muốn chạm đến nó nhưng rồi lại thụt tay lại.
Từ đầu đến cuối, cô hành động thật lạ cứ mỉm cười tủm tỉm, thò tay ra rồi thụt tay lại khiến cậu phải bật tiếng trêu chọc:
" Nè có phải được lau đầu cho người đẹp như tôi làm cậu hạnh phúc lắm không ? "
Tiêu rồi, cậu nhìn thấy rồi sao, cô thoáng đỏ mặt, trong đầu cô đang hoạt động hết công sức, cô cố tìm kiếm một vấn khác rồi nhanh chóng lảng tránh sang nó, để chiếc khăn lau đầu cho cậu xuống cô lên tiếng hỏi
" Cậu có muốn uống chút gì ấm nóng không? Tôi sẽ đi pha cho cậu" Nhưng chỉ nhận lại một cái lắc đầu từ phía cậu
" Vậy cậu vào giường tôi ngủ đi, để tôi ngủ ở đây" Cô đưa ngón tay ra trước mặt cậu chỉ về hướng căn phòng ngủ của cô
" Tôi là khách, để tôi ở đây cậu ngủ trong đó đi" Cậu đáp lại
Đúng một khi cậu đã quyết gì có trời thay đổi được, cô vào trong phòng lấy chăn và gối cho cậu rồi bước vào phòng một lần nữa. Nằm trên chiếc giường ấm áp quen thuộc cô suy nghĩ, ngày hôm nay đúng là lạ lùng, có phải vì ông trời thương cô nên để Jennie Kim đến với cô và rồi thay đổi tính nết trở nên hiền lành không? Lại còn rủ cậu ta về nhà nữa. Trong đầu cô chỉ toàn suy nghĩ về cậu, bỗng nhiên cô cảm thấy thắc mắc không biết giờ này cậu đã ngủ chưa ? Cô mở cửa phòng ngủ bước ra, ngoài phòng khách rất im lặng cô đoán cậu đã ngủ rồi. Cô bước lại gần chiếc ghế sopha nơi cậu đang nằm, tướng ngủ của cậu xấu thật, hai tay để lên đầu chăn đạp tứ tung. Khẽ khúc khích mỉm cười nhẹ, cô đưa tay với lấy chiếc chăn đắp lại gọn gàng lên người cậu. Chẳng hiệu tự dưng xuất hiện động lực nào khiến cô ngồi bệt xuống nền đất ngắm nhìn cậu thật lâu, trông cậu như một con mèo nhỏ đang mơ ác mộng vậy, hàng lông mày của cậu cứ nhíu chặt vào nhau, cô đánh liều lấy ngón tay xoa vào chỗ đó, chúng liền tự động tách ra rồi hạ xuống, khẽ đánh mắt xuống chiếc má phúng phính của cậu, lần này cô không thể cản mình chạm vào nó được nữa, cô thoáng đỏ mặt, có lẽ cô thích cậu ? Lắc đầu xua tan đi suy nghĩ đó, cô dụt tay lại đi thật nhanh về phòng ngủ của mình. Còn về phần của cậu, khi cảm giác thấy gì đó ấm áp chạm vào má mình cậu đã sớm tỉnh giấc. Cậu khẽ mở mắt là cô đang đứng trước mặt cậu, thấy cô cứ lắc đầu lẩm nhẩm điều gì đó mãi, điệu bộ ấy làm cậu không khỏi buồn cười nhưng cậu phải cố gắng lắm để nó không ra thành tiếng. Đột nhiên sau vài phút tự kỉ một mình, cô đứng thẳng dậy đi một mạch vào phòng ngủ. Cậu đánh mắt theo bóng lưng ấy đến khi cánh cửa phòng ngủ được đóng lại, mắt cậu nhíu chặt vào giờ đây cơn buồn ngủ khiến cậu chẳng suy nghĩ gì được thêm nữa, cậu nằm gục xuống cố gắng tiếp tục giấc ngủ đang dở dang của mình.
Sáng hôm sau, cậu mở to mắt hoảng hốt ngồi dậy khi nhìn ra gương mặt của cô đang được phóng đại gấp mười lần trước mắt cậu, cậu đưa tay lên vỗ vào ngực vài cái xém chút nữa cậu đã truỵ tim vì cô rồi. Thấy thái độ của cậu không bình thường như vậy, cô bối rối với gương mặt đỏ ửng lắp bắp:
"Buổi.. Buổi sáng tốt lành, tôi.. tôi chỉ định hỏi cậu có muốn ở lại dùng bữa sáng với tôi không? Cậu không sao chứ.. Jennie ? Bộ dạng lóng ngóng của cô lúc này thật khiến cậu muốn ôm vào lòng, mà cậu đang suy nghĩ cái gì vậy ?
" Vậy để tôi giúp cậu" Cậu khẽ nhíu mày
2 trứng ốp, 2 bánh mì áp chảo, 2 cốc sữa khẩu vị của cô cũng khá đơn giản. Cô và cậu cùng ngồi ăn sáng, ánh mắt cô mông lung nhìn lên bầu trời vì bàn ăn của cô được sắp xếp ở gần cửa kính và căn hộ của cô ở tầng 51 khung cảnh buổi sáng đúng là tuyệt vời, lâu lắm rồi mới có một người ngồi ăn sáng cùng cô, kể từ lúc chia tay lisa đến giờ, chết tiệt cô lại nhớ nữa rồi.
" Jennie này.. cậu đã từng hẹn hò chưa ?" Cô hỏi vu vơ, trong thoáng chốc mắt cậu mở to rồi lại trở về với trạng thái ban đầu, cô đã từng khen mắt cậu đẹp chưa nhỉ, rất đẹp nhưng luôn hiện hữu vẻ cô đơn và lạnh lẽo.
Cậu đáp lại bằng chất giọng u buồn:" Lằng nhằng thì nhiều nhưng thật lòng chỉ có một, mặt dù nó là một cuộc tình đơn phương, chị ấy hơn tôi hai khoá, là người có nhân phẩm tốt, rất xinh đẹp, luôn la mắng mỗi khi tôi dính vào chuyện gì đó tồi tệ, tôi đã nghĩ có thể chị ấy sẽ đáp lại tình cảm của mình, nhưng không.. Chị ấy đã từ chối và nói xin lỗi tôi rất nhiều, từ lâu chị ấy đã để mắt đến người khác rồi và cậu biết đó là ai không ? Là tên hội trưởng hội học sinh đó, đúng là vài lần chị ấy đỏ mặt khi nhìn cậu ta mà tôi lại không hề nhận ra, dù sao cũng rất đau lòng, chị ấy có thể coi như là tình đầu của tôi" Cô thầm nghĩ hội trường hội học sinh ngày ấy là Myoui Mina vậy người cậu thích là tiền bối hoa khôi khoá trên Im Nayeon sao ? Họ đúng là cặp song sắc vẹn toàn, hồi hai người họ công khai hẹn hò là một quả bom sốc đối với cả trường, đó là lý do vì sao cậu luôn rất cô đơn như vậy:
"Thật tiếc cho cậu Jennie à".
" Vậy còn cậu, chia tay Lalisa rồi sao?" Cậu lên tiếng thắc mắc hỏi. Nhắc đến Lisa, ánh mắt cô trùng xuống.
" Đúng là chia tay rồi, chia tay thật rồi".
" Chúng ta thật giống như những người cô đơn tìm đến với nhau, liệu tôi có cơ hội nào với cậu không, Chaeyoung ?" Cậu lên tiếng hỏi với giọng điệu chân thành nhất
Cô quay qua nhìn cậu nhưng không nói thêm gì nữa. Cô và cậu cứ im lặng cho đến một lúc như thế, đột nhiên cậu đứng dậy bê hai chiếc đĩa ở trên bàn đã ăn xong đến bồn rửa, úp vào vị trí ban đầu của nó, rồi tiến ra cửa:
" Cảm ơn vì đêm qua đã cho tôi ở lại và bữa ăn sáng nay.
---------------------------------------------
Cậu đi rồi, cô vẫn ngồi đó, lời nói vừa rồi của cậu làm cô phải suy nghĩ khá nhiều? Cho cậu cơ hội? Không phải cô không muốn, đúng cô có chút thích cậu nhưng cô vừa trải qua một cuộc tình tan vỡ, và cô cũng chỉ vừa mới gặp lại cậu thôi, cô không chắc mình sẵn sàng để yêu thêm nữa. Mở chiếc điện thoải ra, vẫn là hình ảnh của cô và Lisa khi còn hạnh phúc, lý do chia tay vì gì ? Lisa đã chán ngán cô? Là do cô với tính cách chiếm hữu quá đáng khiến Lisa mệt mỏi?. Liệu nếu cho cậu cơ hội, cậu có bỏ rơi cô như thế nữa không? Lý trí không cho phép cô, nhưng ngay lúc này đây, trái tim cô muốn cậu. Ấn vào mục danh bạ, cô nheo mắt tìm một cái tên, đây rồi rất may là hồi đó cô có lưu số cả lớp phòng trường hợp cần thiết, đầu dây bên ấy cũng bắt máy rồi:
" Alo?..".
" Kim Jennie tôi muốn gặp cậu ".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro