Chap 5
Bom buông thõng 2 tay, đôi mắt ngây dại nhìn cô gái xinh xắn ngồi bên chiếc bàn cafe nhỏ. Toàn thân nó tê liệt hoàn toàn. Các nơron thần kinh như vừa bị 1 luồng shock điện chạy qua làm cho tê dại, không còn chút cảm giác.
Chuyện gì đang diễn ra?!
.
.
.
Dara đang ngồi đó!
.
''Dara là MỐI TÌNH ĐẦU của cậu?!'' Trong vô thức, Bom khẽ nói. Giọng nó run run, không chút xúc cảm. Nó cố nhấn mạnh từ MỐI TÌNH ĐẦU.
''Có lẽ vậy, tôi cảm nhận thấy thế!'' Đáy mắt hắn toát lên tia hạnh phúc. Hắn nở nụ cười hiền.
Lúc này hắn mới để ý đến đứa bạn của mình. Quay sang Bom, hắn suýt ngã ngửa bởi hình ảnh bơ phờ của nó hiện tai. Một Lee Park bom vô hồn, không cảm xúc, ánh mắt trống rỗng, ráo hoảnh khác hẳn với Bommie nhí nhố, to mồm cách đây chưa đầy 15 phút. Nó bị sao vậy?
''Bà sao thế? Ốm à?'' SeungHyun tái mặt.
.
.
.
''Tôi về đây! Tôi mệt rồi!'' Bom nhắm mắt che đi cảm xúc thực tại. Nó không muốn khóc trước mắt hắn! Nó cần nghỉ ngơi!
''Để tôi đưa bà về!'' SeungHyun kéo tay Bom. Hắn lo cho nó sao?!
''Còn Dara thì sao? Dara đang đợi cậu đấy!'' Nó vung mạnh tay, gạt SeungHyun ra rồi quay đi. Nó bước đi mà như chạy.
''Nếu Dara buồn, tôi sẽ tính sổ cậu! CHOI SEUNG HYUN!''
''...''
***
''Ya! Anh! Sao trên áo anh lại có dấu son? LEE SEUNG RI!'' ChaeRin nạt.
''Ơ hơ hơ~ Dấu son gì chứ! Chắc là do mấy nhân viên ở cơ quan vô ý chạm vào anh thôi!'' SeungRi chối bay chối biến.
''Lý do lý trấu! Tôi mà bắt được lần nữa là anh ra đường ở cho tôi!''
''Thôi mà bà xã! Anh nói thật đấy! Anh chỉ yêu mỗi mình em thôi mà Rinnie!'' SeungRi ôm vợ vào lòng, bắt đầu bản tình ca sến súa. ChaeRin mà nổi điên lên thì đến 10 tên Lee SeungRi cứng đầu cũng phải bó tay.
''Này! Tuổi nào rồi mà còn như thế! Thật là!'' ChaeRin cốc nhẹ vào đầu chồng.
.
''Con về rồi đây!'' Bom đóng mạnh cánh cửa gỗ ra vào, thất thiểu bước từng bước lên phòng.
"Con sao thé Bommie? Con ốm à? Hay đau ở đâu?'' ChaeRin vội chạy đến sờ trán con. Nó không sốt cũng không bị thương gì!
"Con mệt thôi! Con muốn ngủ!" Bom gạt tay mẹ khỏi trán.
"Cứ để con nghỉ đi em!'' SeungRi khuyên vợ. " Nếu con cần gì cứ bảo bố mẹ, nghỉ ngơi đi!'' Anh xoa đầu con gái.
"Nae"
***
Nói là ngủ, nói là mệt đấy nhưng tại sao lúc này nó vẫn không thể nhắm được mắt lại.
Gió bên ngoài thổi hun hút, vờn qua từng kẽ lá, gió cũng không ngủ. Trong màn đêm ngoài kia, chỉ có tiếng gió, gió cứ thổi mãi, luồn lách khắp nơi như đang tìm kiếm điều gì, tìm kiếm ai đó. Nhưng cuối cùng, khi đã tìm thấy, trong âm thanh tĩnh lặng, vẫn chỉ có mỗi tiếng của gió thôi.
'' Xuân đến! Xuân đến!
Tôi đang đứng nơi đây
Dưới bóng cây hoa mùa xuân
Trông cô đơn lắm sao?
Không, tôi không thấy vậy
Bởi tôi biết bạn đang tìm tôi
Ở một nơi nào đó!
Tôi sẽ đợi, sẽ đợi...
Tôi biết mình không cô đơn...
Bởi tôi tin bạn luôn ở bên cạnh tôi! Mãi mãi...''
Âm vang bài hát tự nhiên vang bên tai Bom. Những mảnh kí ức rời rạc theo bài hát tràn về làm tâm trí nó đau buốt.
"Chắc quên rồi! Người đó làm sao là tên Người ngoài hành tinh đó được!" Bom tự nhủ, nước ở khóe mắt lại tràn ra, mặn chát. Kể cả nó có tìm được người đó thì cũng được gì khi hôn ước đã được định, còn hắn cứ dần xa nó.
"Sống tốt vào Bommie! Mày làm được mà! Mày phải quên đi, quên hết đi!" Lau dòng nước ở khóe mắt, Bom lẩm bẩm tự khuyên mình. Nó là ai chứ, LEE PARK BOM- con gái của Lee SeungRi và Lee ChaeRin bản lĩnh thiên hạ cơ mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro