Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

Jung Hoseok ngày càng tò mò về người đã tặng biết bao nhiêu thứ cho mình. Nét chữ mềm mại trên quyển sổ khiến anh càng muốn gặp người ấy hơn.

Anh thấy quà trong ngăn bàn lúc sáng vừa vào lớp, nghĩa là người đó không đến trường rất sớm thì là ở lại rất trễ.

Hôm nay J-Hope làm liều, quyết định trốn trong tủ đồ trong lớp đến tận 6 giờ tối. Nhưng mãi vẫn chẳng thấy bóng ai, bèn ảo não đi về.
Bà Jung hẳn rất bất ngờ khi thấy đứa con trai năng động của mình bỗng dưng im lặng ăn hết bữa cơm mà không nói tiếng nào.

"Ông ơi, thằng nhóc lạ quá."

"Chắc đang thích đứa nào đó mà. Kệ nó đi."

"Tôi lo quá ông."

Hai ông bà Jung bàn tán sôi nổi dưới tầng, còn Hoseok thì trầm lặng nằm trên giường, nhìn khung ảnh trên tay.

"Ước gì em là người ấy."

Anh đặt khung ảnh lên bàn rồi tắt đèn đi ngủ.
Ánh trăng soi sáng một người đang cười, để lộ hai đường chỉ đáng yêu sau lớp kính mỏng.

Sáng hôm sau, anh thức dậy từ sớm vì không ngủ được giấc sâu như mọi ngày. Anh lết đôi chân, bước đi như người vô hồn. Quầng thâm hiện rõ trên khuôn mặt mệt mỏi vì thiếu ngủ.
Tới trường, anh ngẩn ngơ nhìn nơi vắng vẻ không bóng người, lòng hơi sợ.

Hoseok vừa đến cửa lớp thì thoáng nghe thấy hơi thở đều đặn trên sự im lặng hãi hùng này. Anh khẽ chòm người qua khe cửa.

Mái tóc hạt dẻ bay trong gió. Một thiên thần nhỏ đang say giấc trên bàn anh.

Thường 45 phút nữa mình mới đi học, em ấy đến sớm vậy sao? À, em ấy tập nhảy. Trước đây em ấy nói với mình rồi mà.

Anh nhẹ nhàng bước tới bên bàn mình rồi dịu dàng chỉnh tóc cho cậu.

Mái tóc nâu khẽ dao động, đôi mắt từ từ mở ra. Cậu nắm lấy tay anh đặt dưới má, dụi vào tay anh, khẽ phát ra tiếng "hừ hừ" như chú mèo con đang làm nũng.

Khoan. Hình như có gì không đúng lắm?

Ngước lên, vừa trông thấy anh, cậu ngay lập tức bật dậy như vừa gặp ma.

"Jimin..."

"E-Em xin lỗi! Không phải như hyung nghĩ đâu! X-Xin lỗi!"

Chẳng biết đây là lần thứ bao nhiêu, cậu vắt chân lên cổ bỏ chạy. Tai cậu đã ửng hồng, người nóng ran.

J-Hope đứng trong lớp, ngẩn ngơ nhìn Jimin chạy ra khỏi lớp. Mất vài giây anh mới nhận thức được chuyện vừa xảy ra.

"Jimin, em..."

Anh ngại ngùng lấy tay che khuôn mặt đỏ hơn đèn giao thông của mình.

Hoseok hít sâu thở mạnh vài cái để lấy lại bình tĩnh rồi cúi người tìm món quà.

Anh lôi từ hộc bàn mình ra một lọ hạt giấy. Bóc con hạt trên cùng được đánh dấu số một trên thân, anh gỡ nó ra rồi đọc dòng chữ.

"Hyung, dạo này em bận một số chuyện, không tặng quà cho anh được. Mỗi ngày anh nhớ đọc một con hạc theo thứ tự nhé > <"

Anh cười nhẹ, xếp tờ giấy lại theo nếp gấp, tái tạo con hạc rồi bỏ nó vào túi.

Các bạn cùng lớp bước vào, thấy Hoseok với quầng thâm liền phát hoảng vì chưa bao giờ họ thấy anh như thế. Anh lấy cớ thức khuya xem phim, bảo họ không cần phải lo. Chỉ khi đó, bọn con gái mới chịu trở về chỗ.

Tiết học trôi qua một cách nhàm chán. Thật ra tiết đó như thế nào anh cũng không biết, vì bây giờ tâm trí anh chỉ toàn là người ấy.

"Hyung. Hobi hyung."

Anh giật mình ngước nhìn người trước mặt. Jimin đứng đấy với vẻ khó hiểu, lay lay vai anh.

Má cậu hơi ửng hồng.

"Đắp khăn ấm cho đỡ thâm."

Cậu đưa tay vuốt quầng thâm dưới mắt anh, lòng không khỏi xót xa. Nhưng cậu liền rụt tay lại, đắp chiếc khăn tay lên che mất tầm nhìn của anh.

"Anh làm gì đêm qua vậy? Trông mất hết cả vẻ đẹp trai!"

"Xem phim thôi mà." Anh để chiếc khăn trên mặt xuống bàn.

"Xạo! Em không tin đâu."

Jimin bĩu môi, vờ giận dỗi.

"Thật mà, tin anh đi."

Hoseok kéo cậu vào lòng, để cậu ngồi trên đùi mình như đang dỗ một cậu nhóc mười tuổi dễ thương.

"Đừng có thức khuya nữa nha? Anh phải giữ gìn sức khoẻ để nhảy nữa chứ."

Cậu xoay người lại đối diện với anh.

"Ừm, nhớ rồi."

Anh tựa đầu lên ngực cậu, tay thì vòng qua sau eo. Jimin không thấy khó chịu khi gần gũi quá mức như vậy mà ngược lại, cậu còn ôm lại anh, nhẹ nhàng hít mùi hương vương vấn trên tóc.

Cả lớp nhìn cảnh tượng ngọt ngào đó mà chỉ muốn đập đầu vào gối tự tử.

Hai người là muốn trêu ngươi tụi FA bọn tôi đấy à!?

Một lần nữa, lớp 12A đã tìm được tiếng nói chung của mình.

Reng reng reng. Tiếng chung báo hiệu giờ ra chơi khắp kết thúc. Jimin lật đật chạy về lớp, nơm nớp lo sợ lỡ mất hồi chuông thứ hai.
Toàn bộ trai gái trong lớp 12A thở phào, thầm cảm ơn trời đã chấm dứt màn tra tấn mắt đầy đau khổ.

=======

Mặc dù người ấy chỉ dặn đọc lời nhắn mỗi ngày, nhưng Hoseok chính là bóc lấy con hạc ngay khi vừa mở mắt.

"Ngày mới tốt lành ^^ Bắt đầu đếm ngược nhé *~* D19"

"Countdown? 19 ngày nữa là ngày gì?" J-Hope không hiểu ý người ấy.

Đoán mò không xong, anh lôi quyển lịch ra lật xem, nhưng hôm ấy chỉ là ngày thứ 6 bình thường, không hề có bất cứ ghi chú nào.

Tận khi đã đến trường, anh vẫn hoàn toàn mù tịt về ngày ấy.

"Nè, chuẩn bị xong chưa?"

"Từ từ! Sao hối hoài vậy?"

"19 ngày nữa là đến rồi, phải nhanh lên chứ!"

Hoseok bấy giờ mới sựt tỉnh.

Anh tiến đến nơi các bạn nữ đang trang trí mấy cái banner.

"19 ngày nữa có sự kiện gì à?" Anh khom người hỏi Eunrim.

Cô đưa cho anh tấm banner và cây quạt tay.

"Ừ, bữa đó sẽ có văn nghệ. Cậu nhìn xem, có đẹp không?" Cô hào hứng khoe sản phẩm mà bạn mình cực khổ làm.

"Oh? Jimin cũng tham gia sao?" Anh không quan tâm tới cô, chỉ để ý đến cái tên trên mảnh vải.

"Đúng rồi! Nghe nói em ấy sẽ nhảy đó! Bởi vậy tớ mới toàn tâm toàn ý làm cái này nè!" Cô bạn khác chen vào cuộc nói chuyện của hai người khiến Eunrim mặt mày đỏ tía.

"Vậy à... Cảm ơn nhé!" Hoseok mỉm cười rồi trở về chỗ mình.

Sao lại trùng hợp đến thế? Đầu tiên là lá thư, rồi đến việc em ấy biết rất nhiều về người ấy, bây giờ là cả hai đều bận trong 19 ngày tới. Chẳng lẽ...

"Cất mấy thứ kia ngay cho tôi! Về chỗ mau!" Bà cô giáo môn Tiếng Anh nổi tiếng nóng tính quát lớn, cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.

J-Hope giỏi ngoại ngữ từ nhỏ, anh không cần phải chú ý trong môn này, mà anh vốn dĩ đâu có ưa bà cô. Thế là anh quyết định đánh một giấc thật ngon để dành sức giúp trang trí banner sau.

HẾT CHAP 3

- By Ariez -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro