Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 2 : Nai bông, Rùa bông

Chapter 2 : Nai bông, rùa bông

Ánh nắng dìu dịu chiếu phủ xuống từng ngóc ngách của thành phố Seoul. Những cơn gió nhè nhẹ vi vu trên từng phiến lá. Mùa thu đã chạm đến nửa tháng 9 rồi. Cái thời tiết se lạnh cũng một lúc một dày hơn.

Cả lớp im phăng phắc. Trên bục giảng, cô Kim đang thao thao bất tuyệt về những lỗi sai mà lớp đã gây ra trong tuần qua. Đến cuối cùng, bà dùng cây thước gõ mạnh xuống bàn.

- Kỉ luật đi xuống thấy rõ. Để giờ tôi xem học tập của lớp thế nào ?

Không khí mỗi lúc một căng thẳng hơn. Như những sợi dây đàn, một cái chạm nhẹ cũng có thể đứt ra. Ánh mắt quét cẩn thận trên từng tờ giấy kiểm tra.

- Trò Seohyun ! Đứng dậy ! - Bà ta đẩy nhẹ gọng kính

Cô có chút lo lắng đứng thẳng người đối diện.

- Đề nghị các em cho Seohyun một tràng pháo tay, bài kiểm tra lần này em ấy đạt 100 điểm cao nhất trường.

Cả lớp như trút được gánh nặng, vui mừng vỗ tay thật to.

" Reng...Reng... " - Tiếng chuông tựa như vị cứu tinh. Tất cả học sinh đứng nghiêm chào giáo viên rồi bước ra ngoài. Seohyun cẩn thận dọn sách vở vào balô rồi cũng bước ra. Cô buông lõng hai tay, thong dong bước đi trên hành lang vắng. Miệng vẫn còn lẩm bẩm vài câu hát.

- Seohyun ! - Một tiếng gọi từ phía sau. Cô quay người lại nhìn. Luhan từ sau chạy đến đứng bên cạnh. Gương mặt vẫn không thay đổi. Vẫn giữ vững độ sát gái.

- Sao vậy, Luhan ?

- Không có gì. Tớ thấy cậu nên gọi đi chung.

- Vậy à !

Cả hai cùng nhau bước đi. Cậu tíu tít kể hết chuyện này đến chuyện khác. Seohyun chỉ phụ họa vài câu, còn lại là những nụ cười.

Bước đến cổng trường. Một người một lối. Nhưng Luhan vẫn đi theo Seohyun.

- Nhà cậu ở hướng kia mà ! - Cô đưa tay chỉ về hướng ngược lại.

- Tớ phải chắc chắn rằng cậu được về nhà an toàn ! - Cậu quả quyết. Seohyun bật cười. Luhan thật sự rất đáng yêu.

Cô và cậu tiếp tục đi về hướng nhà Seohyun.

- Luhan này ! - Cô khẽ gọi

- Gì vậy ?

- Cậu rảnh không ?

- Chi vậy ?

- Đi chơi với tớ. Tớ chưa muốn về nhà ngay.

Cậu nghe nói vậy. Hai mắt sáng rỡ như vì sao.

- Để xem, tớ rất bận nha ! - Cậu xoa cằm nói

- Vậy à ? Vậy tớ không làm phiền cậu ? - Seohyun có chút không vui

- Ớ ớ... Tớ chưa nói hết mà. Tớ rất bận nhưng người mời là cậu thì tơa nhất định sẽ đi.

- Thật à ? - Cô mỉm cười thật tươi nhìn cậu. Ánh mắt cô vô tình làm trái tim cậu lệch nhịp.

1, 2, 3, 5 ... tim anh vì em mà mất một nhịp.

Gương mặt nhất thời đỏ ứng. Cậu bước nhanh về phía trước để cô không nhìn thấy.

- Đi thôi !

Seohyun chạy đuổi theo cậu. Cậu bước, cô chạy. Mất một lúc sau, cô mới đuổi kịp.

Seohyun dừng lại, hai tay chống gối, thở phì phò.

- Cậu làm gì mà đi nhanh như ma đuổi vậy ?

- Tại cậu chậm chạp thôi Rùa Bông ! - Cậu đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cô.

- Sao lại gọi tớ là Rùa Bông ?

Luhan không đáp, chỉ nhún vai cười. Seohyun nhất thời không để tâm.

Cô chủ động đưa tay nắm lấy tay cậu kéo đi về phía trước.

Seohyun, em có biết em đang làm anh loạn nhịp.

Bước chân mỗi lúc một chậm lại. Cô và cậu dừng lại ở một quán kem được trang trí rất bắt mắt. Không gian được bao trùm bởi màu vàng ấm. Phong cách thiết kế trông dễ thương và năng động.

- Tớ bao kem - Cô mỉm cười kéo cậu vào trong.

Luhan và cô ở một chiếc bàn nằm ở góc phòng.

- Hai em muốn dùng gì ? - Chị phục vụ cười xả giao.

- Cậu dùng gì, Seohyun ? - Luhan hỏi

- À, hôm nay có chương trình kem cuople. Nếu hai em dùng một phần kem tình nhân thì sẽ được tặng một cặp thú nhồi bông.

- Vậy lấy em phần kem cặp caramel.

- Được ! - Chị phục vụ rời đi.

Seohyun nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này cũng đã hơn 6 giờ.

- Sao lại muốn ăn kem cặp ? - Luhan lên tiếng

- Tớ muốn vậy !

Luhan cũng chẳng hỏi thêm. Lời nói ấy khiến cậu có chút vui lòng.

- Mà sao lúc nãy cậu không muốn về nhà ? - Cậu chợt nhớ ra

- Ba mẹ tớ đều đi công tác cả. Về nhà cũng chỉ mình tớ và người giúp việc. - Tâm trạng cô trùng xuống.

- Khi nào buồn hãy đến tìm tớ, hoặc chỉ cần gọi điện thoại tớ sẽ có mặt ngay. - Luhan mỉm cười đưa cho Seohyun tờ giấy có một dãy số rất đẹp.

- Là cậu nói nha ! Lúc đó đừng trách tớ phiền.

- Sẽ không.

Vừa lúc chị phục vụ mang kem ra. Cả hai nhận lấy rồi ăn một cách im lặng. Ai nấy cũng chất chứa một tâm tư riêng.

Cuộc sống thật lắm chữ "ngờ". Mới hôm qua chúng ta là người xa lạ. Nhưng hôm nay đã là bạn. Vậy mai sau sẽ là gì ?

________

Luhan và Seohyun đứng ở quầy tính tiền.

- Tổng cộng là 200 won !

Luhan đưa thẻ cho cô thu ngân thanh toán. Cô ta mỉm cười kiểm tra.

- Tớ nói là tớ bao mà - Seohyun dẩu môi

- Chẳng lẽ ngày đầu đi chơi với cậu, tớ lại để cậu trả tiền ?

- Thì có sao đâu ?

- Rùa Bông, giờ tớ mới hiểu cậu không những chậm chạp mà còn ngốc nữa.

- Nè Xi Luhan, ai cho cậu kêu tớ là Rùa ? - Cô hét lên. Mọi người xung quanh quay sang nhìn cả hai. Seohyun xấu hổ đỏ mặt im ru. Cậu được nước đưa tay choàng cổ cô.

- Không gọi cậu là Rùa Bông chẳng lẽ gọi cậu là Seo Nhi à?

- Tớ không phải con nít ! - Cô buồn bực

- Thẻ của em ! Hai em muốn chọn thú bông nào ? - Chị thu ngân cười nói

- Em muốn lấy nai bông và rùa bông.

Chị thu ngân gật đầu đi vào trong và lấy ra hai con thú nhồi bông như ý cậu.

Luhan nhận lấy. Mỉm cười đưa cho cô con nai bông. Seohyun thích thú ôm nó vào lòng.

- Nhưng tớ thích ếch Keroro hơn

- Nai dễ thương hơn. Nghe tớ đi.

Cô gật đầu cười.

- Hai em đẹp đôi lắm đó. - Chị thu ngân nói. Seohyun mặt đỏ lên vì ngượng ú ớ muốn giải thích.

- Cảm ơn chị ! - Cậu cắt ngang lời cô. Seohyun nhận thấy ánh mắt từ mọi người. Ngựơng càng thêm ngựơng. Cô vô thức nép vào sau lưng cậu.

Hạnh phúc nhỏ nhoi của một buổi chiều !

End chapter 2

_____________________

12 votes for new chapter !

Thân !

Po !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro