Trở Về Bên Em
Anh hôm nay rất đẹp bên bộ lễ phục chú rể, nhưng anh lại chẳng có một nụ cười trên gương mặt. Đôi mắt tuyệt vọng nhìn mọi thứ xung quanh, một người máy chỉ biết vui vẻ cúi đầu chào, rồi lại lạnh như tiền nhìn về phía đường lộ tấp nập người qua. Hết hôm nay thì anh đã bị ràng buộc với người mà anh không yêu thương đến suốt đời. Nếu được anh chỉ muốn kết thúc cuộc đời này vì không có cậu thì anh cũng không còn thiết sống.Dừng lại trước cổng khách sạn, cậu như chết lặng khi nhìn thấy hình người cậu yêu thương bên ai đó được dựng ở cổng lớn. Cố bước từng bước nặng nề vào lễ đường đông đúc người, không khó để cậu nhìn thấy anh - người trong bộ lễ phục đang cười rất tươi bên cạnh người con gái xinh đẹp. Cậu bước đến thật gần để nhìn rõ anh, như cố ghi lại hình anh đẹp đẽ của anh trong đầu. Rồi ánh mắt của cả hai chạm vào nhau, anh như chết lặng khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng trước mặt mình. Đôi mắt cậu đỏ, hai tay nắm chặt người cậu đang run lên. Anh nhìn cậu rồi đưa mắt nhìn về phía ba mình, ông đang cười rất đắc ý khi thấy cảnh đang diễn ra - chính ông là người làm nên tất cả bi kịch.
"Dong Hoon à" mọi người giật mình khi nghe tiếng kêu của anh rồi người ta thấy anh chạy ra khỏi bục lễ đuổi theo người đàn ông kì lạ _ Con không được đi đâu hết! - ba anh nắm lấy tay anh
_ Buông ra, từ cái giây phút ba làm điều này thì ba đã không còn là ba của tôi nữa rồi. Tránh ra
Anh lao ra đường, tìm kiếm cậu. Rồi một cảnh tượng kinh khủng đến với anh, cậu đã nằm trên đường, cả người co giật, người bê bết máu. Mọi người xung quanh la hét, khách trong buổi tiệc cũng chạy ra đường sau anh và ai cũng hốt hoảng.
"Dong Hoon à, mở mắt ra nhìn anh đi đừng làm anh sợ. Anh van em, mở mắt ra nhìn anh đi" anh gào khóc, ôm lấy cơ thể yếu ớt của cậu
_ Anh đã quên em rồi. Nhớ không, lời hứa 8 năm trước, em sẽ chết nếu như anh quên em. Và ngày đó đến thật rồi - cậu nhìn anh, giọng yếu đi
_ Đừng, không phải mà. Anh chưa bao giờ quên em cả. Em là tất cả của anh, anh sai rồi, anh sai rồi, đừng bỏ anh đi. Không phải như em nghĩ đâu, xin em, đừng bỏ anh - anh ôm lấy gương mặt đầy máu và nước mắt của cậu - trời ơi tôi đã làm gì, sao lại là em ấy.
_ Có điều em cần nói cho anh biết dù anh có muốn nghe hay không. Em yêu anh, yêu từ cái nhìn đầu tiên khi em còn nhỏ. Có nhiều điều em muốn nói cho anh biết nhưng không cần nữa rồi. Hãy sống hạnh phúc anh nhé - cậu cười cố gắng nâng tay mình chạm lấy mặt anh
_ Không có em sao anh hạnh phúc được chứ. Anh yêu em, người mà trên đời này anh yêu chỉ có em thôi. Là em, Ha Dong Hoon, ngày xưa bây giờ và mãi mãi cũng vậy. Anh mãi mãi cũng chỉ dành cho em thôi. Nên xin em đừng ngủ, đừng bỏ anh lại trên cuộc đời này!
_ hì....muộn rồi anh à. Yoo Jae Suk của em, mãi mãi. Em muốn hôn lên đôi môi này - cậu chạm tay vào môi anh
Anh đặt lên môi cậu nụ hôn, đau khổ đầy nước mắt. Người anh run lên, ghì chặt lấy cơ thể đang dần lạnh đi của cậu. Đôi mắt nhắm lại khẽ nở nụ cười, đôi tay buông lỏng khỏi người anh."Dong Hoon đừng bỏ anh Dong Hoon à. Mở mắt ra nhìn anh đi, đừng ngủ, anh van em. Dậy mắng anh đi, đừng nằm như thế. Aaaaaaaaaaaaaaaa" anh gào thét trong vô vọng, người anh yêu đã rời bỏ anh mất rồi, cậu đã đi tới một nơi thật xa để theo dõi bảo vệ anh. Những người xung quanh cũng không thể cầm được nước mắt khi nhìn anh đau đớn........ Nước mắt anh lại rơi, mọi chuyện đã qua như một cơn ác mộng, đeo bám anh. Cậu đã mất được ba năm rồi nhưng nỗi đau còn lại trong anh vẫn rất lớn. Ôm tấm ảnh của cậu, anh hát những câu hát mà cậu thích nghe, nỗi đau từ khi mất cậu vẫn không thể xoá nhoà.
_ Con cầm cái này đến chỗ nó đi. Mấy hôm trước dọn phòng nó bác thấy, đáng ra bác nên đưa cho con sớm hơn nhưng từ khi nó mất thì hôm ấy là lần đầu tiên bác vào phòng nó - mẹ cậu nói trong nước mắt, đưa cho anh một chiếc hộp để tên anh
Ngồi lại ở phần mộ đầy những bông hoa và cỏ xanh, anh mỉm cười lau lấy những vết ố trên bức ảnh ở mộ bia. "Anh lại đến rồi. Anh có đem cái này cho em. Lẽ ra anh nên gửi lại nó ngay khi biết ba anh đã lấy chúng." Anh đọc "Nhóc à, mừng sinh nhật người anh yêu tròn 18t. Nhóc của anh đã lớn thêm rồi đấy. Mau thôi, anh mua nhà rồi này, nhà để bắt cóc em về ở với anh đó. Anh yêu em Ha Dong Hoon, HaHa ngốc","Anh nhớ em đến phát điên rồi HaHa à. Liệu em có giống anh không hay là nghĩ anh khùng rồi xa lánh anh. Em càng lớn anh càng sợ điều đó xảy ra. Nhưng không biết rồi, cuộc đời anh chỉ có 1 người mang tên HaHa thôi. Anh yêu em","Anh xin lỗi. Dù cho có bao nhiêu lâu, bao nhiêu kiếp thì anh vẫn yêu em thôi."
"Sao em lại ngốc đến mức đánh cược mạng sống của mình khi chưa đọc những điều này hả tên HaHa ngốc nghếch kia. Em có biết anh đã chờ đợi rất lâu để gặp và yêu em không. Chỉ em thôi đồ ngốc à. Tối ngày chỉ biết cười thôi. Em có biết nụ cười đó của em làm anh đau lắm em biết không" anh khóc như một đứa trẻ, nỗi đau có lẽ chưa bao giờ dứt trong tim anh.
Rồi anh mở chiếc hộp, bên trong là những tấm hình đã cũ khi xưa của anh và cậu. Sau lưng mỗi tấm hình đều có ghi "Em yêu anh Yoo Jae Suk". Anh cầm lấy cuốn sổ đã ố vàng. Mở ra đọc thì thấy là chữ của cậu, là nhật kí của cậu.
"HaHa 14t, HaHa nhớ Yoo JaeSuk, Yoo JaeSuk, Yoo JaeSuk. Mừng sinh nhật anh. Hãy sống thật tốt anh nhé","HaHa 16t đã gặp ác mộng, ác mộng về anh Jae Suk bỏ đi, thật kinh khủng. HaHa nhớ cái ôm của anh Jae Suk mỗi khi ngủ. HaHa nhớ anh đến phát điên mất rồi. Bao giờ thì HaHa gặp lại anh","HaHa 19t, HaHa đã từ chối nhiều cô gái, biết sao đây, HaHa chỉ nghĩ có một người, và trong lòng chỉ có người đó thôi, Yoo Jae Suk là anh đó. Em vẫn nhớ lời hứa, anh là của em. Em yêu anh"......"HaHa 20t , HaHa đang khóc vì Jae Suk quên HaHa mất rồi. HaHa đau lắm, anh Jae Suk chán ghét tiểu Roro rồi sao. Nhưng HaHa vẫn yêu anh"........
"Ừ đồ ngốc. Em và anh đều là kẻ ngốc mà. Anh xin lỗi. Anh đã để em phải vượt qua những khó khăn như vậy. Xin lỗi em. Anh nhớ em, nhớ phát điên rồi. Từ giờ anh sẽ không khiến em cô đơn nữa" anh ôm chiếc hộp gỗ vào lòng rồi chìm vào giấc ngủ bên cạnh người anh yêu......
_ Dae sao anh chẳng bao giờ nghe lời em vậy? - cậu cằn nhằn khi thấy anh lại gần cậu
_ Vì cuộc sống anh chỉ ý nghĩa khi có em thôi đồ ngốc - anh ôm lấy cậu
_ Dae em là ngốc thì anh là đại ngốc đó biết không!
_ Ừ anh biết mà. Trật tự đi nào - anh kéo cậu xuống chẳng hỏi chẳng rằng cứ cắn lấy cái môi đáng yêu của cậu - Anh yêu em đồ ngốc!
_ Rồi cũng trở về với em - cậu ôm lấy anh hạnh phúc
End...............
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro