Lạc Mất
Cầm những lá thư không được gửi anh đau đớn, nỗi đau như giết lấy anh. 8 năm, anh đã cố gắng và sống vì điều gì cơ chứ, chẳng phải là để được gặp lại người anh yêu nhất sao. 8 năm, anh đã chờ 8 năm để có 1 sự nghiệp ổn định, một ngôi nhà của riêng anh và cậu, một tình yêu 14 năm.....tất cả giờ chỉ còn là vô nghĩa thôi sao."Nếu anh nói điều này ra em có chấp nhận không HaHa ngốc, có chán ghét và ghê tởm anh không. Anh yêu em nhóc à. Anh vẫn giữ đúng lời hứa, mãi mãi là của em, không bao giờ quên em. Anh vẫn nhớ và ngày ngày yêu em HaHa à"........anh cười bản thân mình, những điều này mãi mãi cậu sẽ không bao giờ biết được. Mãi mãi không....
"Không được, tuyệt đối không" anh lao ra đi hỏi nhà, phóng xe đi về nơi có cậu. Anh dường như đã quên mất đi lời của ba minh đã nói. Đầu óc anh bây giờ chỉ có mình cậu mà thôi......
_ HaHa à, em là HaHa đúng không? - mất nửa ngày đi đường anh trở về lại nơi mang những thứ tên là hạnh phúc, và gặp lại người anh yêu sau 8 năm xa cách. Cậu bây giờ đã cao hơn, trưởng thành hơn nhưng cái dáng tròn tròn trẻ con vẫn không mất đi sau bao nhiêu năm
_ Anh Jae Suk, là anh thật sao??? - cậu thẫn người nhìn người đàn ông trước mặt mình
_ Ừ anh đây! Anh về rồi - anh nhìn cậu ánh mắt đầy yêu thương
_ Anh về rồi. 8 năm, anh xấu lắm, sao anh có thể bỏ em mà đi lâu như thế chứ - cậu oà khóc như đứa con nít chạy tới ôm lấy anh Anh ôm lấy cậu, siết thật chặt như thể nếu buông tay cậu sẽ vụt khỏi anh mà biến mất mãi mãi. Anh cảm nhận mùi hương trên cơ thể cậu, lau đi những giọt nước mắt của cậu
_ Đồ ngốc, sao lúc nào em cũng khóc thế hả. Đã 20 rồi mà sao vẫn trẻ con như thế chứ - anh cười, hai tay đặt lên gương mặt tròn trĩnh đáng yêu ấy
_ Vì anh đấy. Vì anh mà em lại trẻ con, vì anh mà em lại khóc như 1 đứa con nít. Anh có biết bao năm qua em nhớ anh thế nào không. Sao anh vẫn ốm thế kia cơ chứ, vẫn gương mặt đáng ghét ấy thôi - rồi cậu lại khóc
_ Ừ anh đáng ghét lắm. Anh chỉ cần HaHa của anh đáng yêu thôi - rồi anh hôn lấy những giọt nước mắt của cậu, chần chừ đặt lên môi cậu nụ hôn thật sâu, như sự dồn nén bao nhiêu năm của mình, anh ghì cậu thật chặt
_ "khụ khụ" anh làm cái gì vậy??? Sao anh lại.....anh thật đáng ghét - cậu hoảng hốt đẩy anh ra khỏi mình
_ Anh.....anh xin lỗi. Chỉ vì anh.....- anh lo sợ cậu sẽ tránh xa anh vì điều ngu ngốc anh vừa làm
_ hahahaha cuối cùng em cũng trêu được anh rồi đấy. Trông anh kìa, tức cười quá - cậu bật cười nham hiểm, trong lòng không khỏi hạnh phúc
_ Em thật là, làm anh sợ chết được - anh thở phào nhưng lòng nặng những lo âu
_ hahaha....nhưng đền đi, anh lấy mất nụ hôn đầu của em rồi. Nụ hôn của người ta phải dành cho người con gái người ta yêu mà, em của anh được rất nhiều người thích đó biết không - cậu nói đùa nhưng câu nói đã vô tình làm trái tim ai tan nát _ Vậy anh cũng cần đền nhỉ, anh cũng bị cướp đi nụ hôn đầu
_ Kệ anh, em không biết đâu! Rồi cậu chạy đi khỏi anh, trêu đùa anh. Anh chạy theo cậu đến đường lớn thì anh hét toát lên tên cậu chạy như bay tới chỗ cậu khi nhìn thấy chiếc xe đang chạy về phía cậu "Dong Hoon coi chừng". Nhanh chóng cậu nằm ngã ra đến đường, một tiếng thắng xe thật gấp, cậu chưa kịp định hình chỉ thấy anh đang ngồi trước chiếc xe, đôi mắt anh giận dữ nhìn vào chiếc xe đen kì lạ. Chiếc xe lùi lại rồi lao đi mất nhưng thật không khó để anh có thể nhận ra đó là ba mình. Anh nhìn cậu, gương mặt hoảng hốt của cậu làm anh nhớ đến câu nói của ba mình. Trong một phút anh đã quên mất ba anh là một người như thế nào và anh đã đẩy người anh yêu vào nguy hiểm. Anh đến bên cậu, người cậu run lên từng đợt, đôi mắt nhìn anh đầy nước mắt. "Không sao đâu, anh đây rồi. Anh không để ai làm hại em đâu" anh ôm lấy cậu. "Anh Jae Suk, em sợ lắm, chiếc xe lao tới, em tưởng anh lại bỏ em mà đi" cậu ôm lấy anh, ôm thật chặt. Anh đưa cậu về nhà, chờ cậu ngủ rồi lặng ngắm nhìn cậu. Bất giác nước mắt anh rơi, anh giận bản thân mình không thể bảo vệ được cậu, giận người cha mà anh kính trọng. Ôm lấy cậu trong tay, hôn lên mái tóc mượt rồi chìm vào giấc ngủ. "Anh yêu em Ha Dong Hoon"
Khi cậu tỉnh dậy anh đã đi khỏi, không một lời nhắn hay bất cứ gì. Anh biến mất không để lại gì, thứ duy nhất để lại là nỗi đau cho cậu. Cậu đã chờ đợi chừng ấy năm để gặp lại anh rồi anh lại biến mất không một lời. Anh cứ biến cậu thành thằng ngốc vậy. "Nhưng đêm qua anh ấy bảo yêu mình ư? Mình có nghe nhầm không"......cậu không đơn phương sao? Người cậu yêu bao nhiêu năm qua nói yêu cậu sao?? Cậu không tin vào những gì đang diễn ra với cậu. Cậu phải gặp anh, cậu không muốn giữ lấy tình cảm này nữa, nhưng làm sao để gặp đây, cậu đâu biết anh ở đâu.....Và có lẽ mãi mãi cậu cũng không thể nói được điều ấy, rằng cậu yêu anh.....
_ Tại sao? Ba giết con đi, giết đứa con trai của ba này, đừng hại em ấy, em ấy vô tội. - anh quỳ xuống trước mặt ba mình - Sao ba không đâm vào con đi? Không phải em ấy thì con sống còn ý nghĩa gì!
_ Nếu con còn cố chấp thì lần sau nó không được may như vậy đâu. Và con cũng không thể bảo vệ được nó. Nếu con muốn làm theo cách của con thì cứ làm nhưng cũng chẳng thể thay đổi được gì! Con nên biết rõ điều đó!
_ Con sẽ kết hôn. Bất cứ việc gì. Xin ba, đừng làm hại em ấy
_ Tất nhiên nếu con nghe lời như thế! Anh chết rồi, tất cả mọi thứ đều không còn ý nghĩa gì nữa. Anh không thể để cậu chịu bất cứ tổn thương nào, thà anh nhận lấy tất cả chúng, tất cả nỗi đau để cậu hạnh phúc. "HaHa à, hãy sống thật tốt và tìm một cô gái yêu mình nhé. Em bảo mình có nhiều cô theo lắm mà, hãy yêu và hạnh phúc nhé". Mọi thứ tối dần đi, chỉ còn lại nước mất, nỗi đau mình anh...
"Anh Jae Suk, anh đừng đi mà. Đừng bỏ em Jae Suk à. Ở đây tối lắm em sợ, đừng bỏ em. Jae Suk à" cậu giật mình tỉnh giấc, người lấm tấm mồ hôi. Một cơn ác mộng kinh khủng, giấc mơ cậu đã mơ về nó rất lâu và gần đây lại mơ trở lại. Giấc mơ về sự bỏ đi của anh, mặc cho cậu gọi thế nào, anh vẫn đi và biến mất để mình cậu với bóng tối bao trùm. Cậu thấy lòng mình bất an, thao thức đến gần sáng mới có thể chợp mắt. Rồi tiếng người kêu cửa, cậu giật mình chạy ra đầu óc mơ màng. Một người đưa thư chuyển cho cậu một gói quà nhỏ. Nhận đấy gói quà đầu óc cậu quay cuồng, gói quà gửi từ Yoo Jae Suk. Cậu vội mở gói quà thì thấy một tấm thiệp hồng để hình uyên ương. Tay cậu run run cầm lấy tấm thiệp đôi mắt mở to như không còn tin vào mắt mình nữa. Trong thiệp là tên người cậu yêu, rất quen thuộc đến nỗi đau lòng bật khóc và tên người con gái xa lạ. Cậu ngã khuỵ xuống nhà, đôi chân tê cứng, cảm thấy lồng ngực như thắt lại. "Không thể được! Sao có thể như vậy? Nói dối, không phải mà. Không phải đâu, anh ấy không phải người như vậy. Aaaaaaaaaaaaaa lừa gạt, lừa gạt" cậu hét lên. Thay đồ cậu phóng xe đi đến nơi ghi trong thiệp, trong đầu không ngừng lặp lại những câu vô nghĩa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro