Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[shortfic][fanfic bigbang] Lies - by Sora Yun

Shortfic: Lies

Author: Sora aka Jae Yun Park

Category: Angst

Disclaimers: Vô sản chân chính

Rating: M

Pairing: Maybe G-Ri is just fanservice. Nothing anymore. But I DO believe that Kwon Ji Yong x Lee Seung Hyun is REAL.

Note:

1, OOC (U've been warned), strong languague, rape + sex scenes

2, It's not good for fangirls

3, Honestly I wrote this fic after having watched a ton of KHR doujinshis. I really love Jewels*well will give the link if u wanna see kukuku* (8059 couple) so this story has something like this, haha trust me, I'm not 1 FICTIONERS lol, plz forgive me and if u can, plz enjoy this sex and shit hahaha.

----o0o----

I,

- Mày lại muốn bày trò gì? Cút khỏi cái máy tính của tao ngay!

G-Dragon trừng mắt đi tới, đưa tay tắt phụt công tắc điện nguồn trong phòng. Bóng tối dường như chỉ chờ có vậy, lập tức chen vào khoảng trống giữa anh và người đang ngồi bên bàn máy tính.

- Sao thế? Muốn tôi dừng lại thì cứ việc cho tôi ba đập như sáng qua anh làm thôi mà?

Chỉ nghe tiếng GD hừ khẽ, rồi tiếng thả người đầy bất cẩn xuống cái giường gần đó. Anh lăn lại gần người kia, rồi ngồi bật dậy:

- Mày nghĩ tao ngu thế à? Coi xem lũ netizens đang nói gì! Như một lũ gà mái mẹ!

Anh đập một xấp giấy vào vai người kia, nhưng rõ ràng không có ý muốn người đó cầm lấy, khiến những tờ giấy chao liệng xuống dưới sàn. Bóng đêm lập tức bị cắt ra bởi những lưỡi dao trắng. Không để người kia có phản ứng, anh tiếp tục đả kích:

- Biết đâu chẳng có cái máy quay hay ghi âm gì đó quanh đây ? Tao không để mày cười vào mũi tao lần nữa đâu Seung Ri!

Seung Ri, nãy giờ vẫn ngồi quay lưng lại với GD, nên anh không rõ biểu hiện gương mặt cậu lúc này ra sao. Mà, việc quái gì anh phải quan tâm chứ. Sau tất cả những gì cậu đối xử với anh, sao anh vẫn phải quan tâm tới cậu chứ.

Nhưng khi thấy đôi vai nhỏ kia rung lên bần bật, anh không thể không để lạc chút âm điệu lo lắng khi tiếp tục buông lời nhiếc móc:

- Ê, đồ gà con! Đừng có nhè ướt ra đây! Lũ gà mái mẹ của mày có thể động lòng chứ tao thì không đâu!

GD cố kìm không xoay phắt cậu lại để xem rút cuộc Seung Ri đang bị gì. Thói quen, phải tất cả là ám ảnh chết tiệt của quá khứ.

- Ha ha ha! Anh vẫn là đồ ngu, GD! Anh nghĩ để bẫy anh tôi sẽ dùng loại cổ lỗ sĩ dây nhợ lằng nhằng đó à?

GD hơi kinh ngạc trước phản ứng của Seung Ri. Anh hơi bối rối, tự hỏi giọng cười dễ thương với âm điệu Gwangju ko thể lẫn của Seung Ri mà anh vẫn quen thuộc nay đã đi đâu rồi. Còn chưa hết ngạc nhiên, Seung Ri đã tiếp tục

- Tôi chỉ đang dọn dẹp đống rác anh bầy ra thôi!

Dọn dẹp? Seung Ri còn muốn đẩy chuyện này tới đâu nữa?

- Mày muốn gì? Chằng phải YG đã đăng tin đính chính, rồi cả cái ảnh me2day ngu ngốc kia cũng được đăng lên rồi sao?

Seung Ri cười khẩy. Cậu từ từ xoay lưng lại, mặt đối mặt với GD. Dù ngồi, nhưng GD vẫn nhận ra, Seung Ri quả thực sắp cao lớn hơn anh rồi.

- Hừ, anh có biết netizens đang nói YG đang bao che cho GD không? GD coi thường công chúng, coi thường Seung Ri, không thèm nửa lời xin lỗi mà đăng cái ảnh như trò đùa lên để che mắt... Sự việc không đơn giản như anh nghĩ đâu.

- Thì sao chứ? Hừ, bọn chúng còn không biết đến 1/10 chuyện giữa tao và mày kia. Nếu biết tao đã chơi mày từ năm mày 16 tuổi chắc tao sẽ bị treo cổ chăng?

Dù không nhìn thấy rõ, nhưng GD vẫn cảm giác Seung Ri đang đỏ bừng mặt tức giận. Nhưng không hiểu sao, giọng cậu nói ra vẫn bình thản đến vậy

- Tôi đã đăng một tin nhắn lên fancafe...

Không để Seung Ri nói hết, GD đã chặn lời. Sự dịu dàng, nét mặt ân cần này làm anh không chịu nổi...

- Mày nghĩ sẽ có hiệu quả chắc? Rồi bọn họ sẽ lại nói đó là fanservice, rồi mày giả nhân giả nghĩa, nhân cơ hội đạp tao xuống để mày được lên. Không khéo rồi mày cũng bị ghét lây...

Giờ thì GD không chịu nổi chính bản thân mình. Tại sao lại có cái giọng điệu lo lắng thái quá đó chứ?

- Tôi biết. Nhưng... lỗi cũng không hoàn toàn ở anh mà. Tôi... bị ghét cũng đáng. - Seung Ri quay mặt đi, hối hận vì đã hơi nhiều lời.

- Tao cóc cần sự thương hại của mày!

Sự bình thản của Seung Ri tiêu tan, cậu hét lên

- Vậy thì làm những điều anh nói đi! Không cần có tôi anh vẫn sống tốt!

----Flashback at the next chapter----

Well, so now r u in the killer's mood ? Haha, don't ask me why my characters' personality is like shit in this fic. I wrote it when I was so confused abt my J. I even thought I was just a brainless fangirl when I added romance at the following chapters but thanks God, you guys, specially Gentle G proved me that I was right :> So keep reading till the end and decide kill me or not hahaha.

*Quệt mồ hôi* Viết ya G-Ri chưa bao giờ là thoải mái và sung sướng cả :|

Warning: Yaoi

----o0o----

3 năm trước.

II,

"Seung Ri, em có yêu hyung không?"

"Không!!! Lần thứ 2014 K.H.Ô.N.G!!!!!!"

"Em có đếm à? Vậy là có để tâm đến lời anh nói đúng không?"

"Anh..."

Seung Ri không nói thêm được gì nữa, giận dữ đẩy Ji Yong sang bên để bước ra ngoài. Nhưng chỉ nghe cổ tay hơi nhói lên, rồi một chuỗi hành động diễn ra giữa những tiếng rơi đổ loảng xoảng của tách chén trên bàn. Seung Ri lặng người đi vì kinh sợ khi Ji Yong thô bạo xé toạc cái áo trên người cậu, lật sấp cậu xuống mặt bàn còn loang vết cà phê nâu sậm. Ngực trần bị đè xuống tấm kính lạnh và ẩm ướt, cảm giác như cá bị quăng lên bờ, cậu há miệng cố hớp lấy chút không khí. Nhưng ngay lập tức, khuôn miệng trống rỗng của cậu lập tức bị lấp đầy bởi chính những ngón tay của Ji Yong. Cắn mạnh lên vành tai cậu, anh gầm gừ đe dọa, ép cậu phải mút lấy những ngón tay của anh ta. Cổ họng khô khốc, Seung Ri yếu ớt ngậm lấy ba ngón tay kia, cảm giác sắp ngạt thở. Không hề báo trước, Ji Yong rút tay ra, chiếm hữu lấy cậu bằng đôi môi của mình.

Lật ngửa cậu lại, anh tiện tay lột phăng cái quần ra khỏi người cậu. Lần đầu tiên lõa thể trước mặt người khác, theo phản xạ, Seung Ri co rúm người lại và khép chặt hai đùi đang run lên vì sợ hãi. Ji Yong không nói lời nào, đúng hơn là không thể nói, hai đầu nhũ có vị cà phê ngọt đắng của Seung Ri khiến anh không tài nào dứt ra nổi.

Vẫn giữ nguyên nhịp điệu, anh luồn hai tay xuống, tách hai đùi cậu ra. Rất tự nhiên, khi cặp đùi non của Seung Ri mở rộng, đầu của Ji Yong cũng tuột dần xuống, đầu lưỡi của anh vẽ nên một đường dài ẩm ướt từ ngực xuống dưới rốn. Seung Ri vặn vẹo người, khó chịu vì cảm giác nhột nhạt và ướt át mà anh đang mang lại. Cái lưỡi thô nhám của Ji Yong, mỗi nơi đi qua đều khiến da có cảm giác rát và rộp lên như bị bỏng.

"Ư... Ji... Ji..."

Cậu gọi tên anh, tiếng được tiếng mất, nửa như van xin, nửa như thúc giục.

"YONGIE!!!"

Tiếng nói thoát ra khỏi cổ như bị bẻ gẫy khi cậu cảm giác một ngón tay lạnh và ướt đang xâm nhập vào bên trong mình. Nỗi sợ hãi và đau đớn như muốn xé rách thân thể non nớt của cậu ra làm đôi. Điều này... không hề giống với mọi loại tạp chí, phim ảnh, hay là cả những giấc mơ điên rồ khủng khiếp nhất của cậu...

Nước mắt ứa ra, cậu thều thào

"Không... Dừng đi..."

Cậu vốn không nghĩ những lời này sẽ lọt vào tai anh ta. Nhưng ngón tay đang cào xé bên trong cậu lập tức biến mất. Từ từ ngước mắt lên nhìn cậu, Ji Yong nhếch mép

"Trừ khi em nói yêu anh."

Seung Ri lặng người đi. Nghiêng mặt sang một bên thở dốc, cậu lắp bắp

"Cái... Cái... Arghhhhhhh!!!"

Lần này không phải một mà là hai ngón tay. Không phải chỉ nước mắt mà máu cũng ứa ra theo. Seung Ri vùng dậy, nắm lấy tóc Ji Yong hét lên

"Khốn kiếp!! TÔI NÓI DỪNG LẠI!!!"

"Đau đấy, Seung Ri." - Ji Yong hơi rên lên, đẩy mạnh thêm một ngón tay nữa. Dừng như anh đã chạm được vào điểm nào đó bên trong cậu, toàn thân Seung Ri run lên, những ngón tay đang nắm chặt tóc Ji Yong dần lơi lỏng. Ngay lập tức, anh ta chồm tới, hơi thở nóng giãy như lửa táp vào mặt cậu

"Em có yêu anh không?"

Seung Ri cắn chặt môi, chỉ muốn đấm vào gương mặt trước mắt mình lúc này. Tại sao, tại sao cả khi cưỡng bức người ta, đôi mắt đó vẫn dịu dàng mà buồn đau đến thế?

"Không..."

Âm thanh trong cổ họng bị tắc nghẹn. Ji Yong đã thay thế những ngón tay bằng một thứ khác. Cảm giác cái của anh đã cứng ngắc bên trong cậu, vừa dễ chịu lại vừa không dễ chịu. Nâng hai đùi cậu lên vai, anh điên cuồng đưa đẩy theo một nhịp điệu hoang dã và xa xưa. Và trí óc của Seung Ri hoàn toàn trắng xóa. Cậu gần như rơi vào trạng thái hôn mê, miệng không ngừng cầu khẩn trong cơn mê sảng

"Không... Không... KHÔNG!!!"

----o0o----

Seung Ri không nhớ mình đã được mang về giường như thế nào. Nhưng những hình ảnh trước đó cứ nhưng những mảnh gương vỡ găm sâu vào trong đầu cậu. Loang loáng vụt qua như những thước phim đứt đoạn. Cậu rùng mình nhìn những dấu hôn sở hữu chạy khắp từ cổ đến bên trong hai đùi. Từ từ tụt người xuống, cậu giấu mình dưới lớp ra giường trắng nhàu nhĩ. Hông vẫn còn đau nhừ, cậu phải gượng xoay người nằm nghiêng lại, và chạm vào gương mặt Ji Yong đang say ngủ. Khoảng cách gần tới nỗi, cậu trông rõ một sợi lông mi rất mảnh rơi trên cánh mũi phập phồng của anh. Seung Ri bất giác đưa tay lên vuốt nhẹ gương mặt bầu bĩnh của anh, chỉ muốn hôn lên đôi mắt đang khép hờ trong giấc mộng kia.

Thốt nhiên, cậu lắc mạnh đầu, vùng dậy lao vào nhà tắm. Xả mạnh vòi nước, cậu từ từ để thân mình trôi xuống sàn đá lạnh. Những giọt nước không ngừng tuôn rơi, chan hòa trên gương mặt cậu. Soi mình trong tấm gương mờ đối diện, cậu điên cuồng kì cọ đến tróc da, bật máu những nơi Ji Yong đã hôn lên, ngây thơ nghĩ rằng có thể xóa sạch được ánh mắt ấy, khuôn mặt ấy khỏi tâm trí. Đập tay lên tấm kính, cậu trừng trừng nhìn vào gương mặt méo mó theo từng đường rạn, bật khóc.

TBC./

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: