Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[shortfic][fanfic bigbang] Avalanche - by Sora Yun

[one-shot] Avalanche (Trận tuyết lở)

Author: fluffyyaoi@gdheartri

Paring: RiYong

Genre: Seriously dunno, but since it's me, let's say fluff

Rating: M, smut

Disclaimers: They're not mine

A/N: I was already under covers, listening to my gackt sleeping playlist, when the song Rain started and words just started to from in my head. I had the notebook switched on before the first chorus. I just HAD to..

Translator: Sora

Do not take it out without my permission.

Anh nghĩ mình khó có thể tin được điều này.

Nhưng mặt khác... anh biết là có thể. Cậu ấy có thể làm, và sẽ làm vì anh.

Ở ngoài kia, dưới trận mưa đêm, có một bóng người vẫn đứng đó.

Chờ đợi.

Cậu không gọi anh, nhưng bằng cách nào đó, anh có thể cảm nhận cậu đang ở đây. JiYong nằm dài trên giường suy ngẫm, và càng cảm thấy ủ rũ hơn, làm thế nào mà mọi việc gần đây lại trở nên tồi tệ như thế. Nhưng ánh sáng của một điều kì diệu đã bất ngờ ló ra nơi cuối con đường. Đó hẳn phải là một phép lạ. Anh chắc chắn như vậy, anh chỉ cần biết là cậu ấy ở ngoài kia, đang đứng dưới cơn mưa và chờ đợi.

Anh đã mong đợi người đó. Anh chưa bao giờ nói ra, chưa bao giờ bị điều khiển bởi nó. Nhưng sự chịu đựng của con người là có giới hạn.

Sức mạnh đó cũng đã khiến cậu ấy dầm mưa và đến đây đêm nay, khiến anh không thể làm gì hơn là đứng lặng nhìn cậu qua cửa sổ.

Dù cho anh biết cậu sẽ ở đây, anh vẫn thấy kinh ngạc, hai đầu gối bỗng chốc mềm nhũn khiến anh phải tựa vào lớp kính lạnh ngắt. Tất cả những gì anh có thể làm là dõi đôi mắt theo cậu.

Cậu đang ở đây.

Ướt đẫm và rét run.

Chờ đợi anh.

Đó là sự trông ngóng đến mòn mỏi mà Seung Ri phải chịu đựng. Anh cũng đã chờ đợi và phải kìm nén, phải trốn chạy trong suốt hơn 2 năm qua.

Và cuối cùng thì, bằng cách nào đó, cơn mưa đêm nay đã quyết định điều gì sẽ phải đến.

Ji Yong dần mềm lòng khi hơi lạnh từ bên ngoài luồn vào trong phòng và gặm nhấm da thịt anh. Đúng, ra ngoài ngay, phải kéo Seung Ri ra khỏi cơn mưa này.

Từng bước đi run rẩy, anh mặc mớ đồ dầy cộm như của người Eskimo vào và chậm chạp thắt dây giày.

Anh chạy ào ra ngoài, đạp lên những vũng nước trên cỏ khiến chúng bắn tung tóe. Chỉ mất gần 10 giây đồng hồ để đến chỗ Seung Ri, nhưng với anh nó như kéo dài hàng triệu năm ánh sáng.

Cho dù con thú đói mồi trong anh đang ngày càng trở nên hung bạo, anh vẫn cố dừng lại cách cậu 2 mét.

"Hi." Seung Ri run run, gắng nở một nụ cười với má lúm đáng yêu, nụ cười chỉ dành cho JiYong.

Ji Yong lặng đi, trong một khoảnh khắc, thời gian như ngừng trôi và hình ảnh của Seung Ri được đóng khung trong anh. Dòng nước nhỏ trôi xuống gò má và cằm, từng giọt nhỏ lấp lánh đọng trên mi mắt của cậu. Cái áo phông ướt nước mưa dính chặt lấy thân thể cường tráng của Seung Ri, khiến cậu không thể hít thở dễ dàng được. Hai tay cậu dường như bị chôn vùi trong túi áo, bàn tay nắm chặt lại.

Seung Ri muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Ji Yong nhanh chóng tiến lại gần, dịu dàng đặt một ngón tay lên đôi môi mềm và lạnh giá của cậu. Seung Ri hiểu, và tiếp tục giữ im lặng. Ji Yong cầm lấy bàn tay nắm chặt cứng của Seung Ri, và kéo cậu đi.

Seung Ri ngoan ngoãn như một chú cún con, để Ji Yong dắt cậu theo. Cả hai im lặng nhưng trong lòng đều thấy khó chịu. Khi Ji Yong sập cánh cửa sau lưng lại, nụ cười của anh và cậu bỗng chốc làm tan đi giá lạnh. Đá văng đôi giày ra, anh và cậu đi vào phòng, tay trong tay.

Trong một phút, cả hai đã ở trong nhà tắm gần phòng của Ji Yong, và lặng nhìn người kia. Một vũng bùn đang dần lớn lên dưới chân họ, nhưng ai mà quan tâm chứ. Ji Yong đưa tay lên, chạm vào gò má lạnh ngắt của Seung Ri. Nó mềm mại và lạnh như băng, đường nét thanh tú với gò má cao. Một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo.

Seung Ri nhắm mắt lại, tận hưởng sự ve vuốt của anh. Hơi thở ấm nóng của cậu phả lên mặt anh, có mùi thơm thanh khiết của bạc hà.

Những ngón tay của anh lần lên mái tóc của cậu, và sau khi miết tay qua mái tóc đen ướt sũng ấy, Ji Yong chợt nhớ ra bị nhiễm lạnh thì nguy hiểm thế nào. Chăm sóc người khác chưa bao giờ là điểm mạnh của Ji Yong, nhưng bây giờ có điều gì đó thúc giục anh phải làm điều đó ngay. Trong một phút giây, anh muốn chăm sóc, muốn nuông chiều cậu bé này, như gà mẹ ủ ấp gà con. Xét cho cùng, anh vẫn là hyung của Seung Ri cơ mà.

Nhưng Seung Ri đã kéo giật cổ tay anh lại, trước khi anh đi tìm khăn để lau khô cho cậu, rụt rè đặt lên bàn tay anh một nụ hôn mềm mại. Trái tim anh dường như bị kích động mạnh, cảm giác có một dòng điện chạy dần dật qua da thịt, một cử chỉ thật ngọt ngào biết bao.

Anh nhẹ nhàng thả lỏng mình và đẩy Seung Ri ngồi xuống cạnh bồn tắm. Không cần một lời thốt ra, Seung Ri tự động dang rộng người để anh ngồi lên đùi, trong khi Ji Yong vần vò mái tóc cậu bằng cái khăn mềm mại nhất anh có thể kiếm được. Mặc dù hơi ngượng ngùng, nhưng những cái vuốt khẽ dọc theo chân của Seung Ri khiến anh rùng mình vì khoái cảm. Cơ thể anh đang phản ứng với cậu, và bởi vì sự đáp trả này có thể dễ dàng nhận thấy được qua đôi mắt Seung Ri, Ji Yong trở dậy, ném cái khăn tắm vô dụng sang một bên.

Sau đó, anh đứng thẳng dậy và lột cái áo phông của cậu ra. Seung Ri nở một nụ cười dễ thương chết người khi cậu giơ tay lên và để anh cởi bỏ cái áo ướt sũng ra. Anh có thể ngửi thấy mùi hương đàn ông từ da thịt cậu thấm đẫm với nước mưa.

Cậu cũng lặp lại mọi hành động của anh, bắt đầu cởi bỏ quần áo Ji Yong ra. Cảm ơn trí tuệ của những nhà thiết kế thời trang, quần áo trên người anh mới hầm bà lằng làm sao, nhưng đôi tay của Seung Ri vẫn rất kiên nhẫn. Khi bàn tay cậu kéo khóa áo của anh xuống, Ji Yong có thể thấy cánh mũi Seung Ri mở rộng, phập phồng theo bản năng tự nhiên. Cậu lướt đầu ngón tay qua vòng eo thon nhỏ, gần như bị thôi miên bởi làn da trắng mịn như sữa của Ji Yong.

Sau tất cả những rắc rối, cảm giác đầy phức tạp mà Ji Yong đang có đơn giản chỉ là vì một cái ve vuốt khẽ. Nó thật sự đơn giản, nhưng quả thực cũng rất phức tạp. Những cái va chạm làm cơ thể anh nóng lên và làm anh choáng váng. Hơi ấm của cậu ru anh ngủ yên bình, đồng thời cũng đánh thức những nỗi sợ hãi kinh khủng trong anh. Nó khiến anh bị kích thích, anh có thể cảm thấy từng ngón chân mình như đang đứng trên lửa, trong khi từng giọt mồ hôi lạnh vẫn đang rịn ra trên gáy anh.

Trong một giây, có điều gì đó bỗng vỡ òa trong Ji Yong và anh đơn giản buông mình vào cánh tay Seung Ri. Ji Yong biết mình có thể trượt ngã, có thể bị thương, thậm chí là gãy chân. Nhưng Ji Yong tin, Ji Yong biết, Ji Yong cảm nhận được, Seung Ri sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra. Cảm giác được che chở càng lớn dần lên khi Ji Yong an toàn trong vòng tay Seung Ri, cậu vòng tay và lặng lẽ ôm ghì lấy anh. Đôi môi mềm mại trượt lên bờ vai trần của anh, chu du lên cái cổ cao gầy. Những ngón tay của cậu vuốt ve mái tóc vàng kim của anh, theo cách chỉ của riêng Seung Ri. Khi Ji Yong đặt mình trong hơi ấm của Seung Ri, bàn tay cậu bắt đầu chu du, những ngón tay e dè khám phá.

Thoải mái tựa mái đầu lên bờ vai mạnh mẽ của cậu, tất cả những gì anh có thể nhìn thấy là một góc nhà tắm, lạnh lẽo và trống trơn. Bởi vì những cái va chạm của cậu đã lấy đi của anh mọi nguồn sinh lực, anh phải vùi mặt vào cổ cậu để có thêm sức mạnh. Âm thanh mà anh phát ra không phải một tiếng rên mà giống như tiếng kêu đầy thỏa mãn của một chú mèo nhỏ khi được vuốt ve.

Để lấy lại ý chí của mình, với một kế hoạch nhỏ trong đầu, anh bước một bước lên phía trước, và Seung Ri cũng bước theo. Với một số cử chỉ không dứt khoát và những bước di chuyển vụng về khác, anh đẩy cậu dựa vào tường và bật vòi nước ấm lên. Mặc kệ việc cả hai vẫn đang mang trên mình một chiếc quần jeans.

Dưới cơn mưa này, một lần nữa anh đã nắm chặt tay.

Seung Ri nhích người để có thể thoải mái dựa vào tường, trong khi vòng tay cậu vẫn giữ anh rất chặt. Gò má anh đang tì sát vào ngực cậu, nhịp tim đập dưới khuôn ngực mạnh mẽ này khiến Ji Yong thấy mắt díp lại và hoàn toàn thỏa mãn, trong khi những cái ve vuốt không ngừng của Seung Ri lại đang khiến cơ thể anh xóc nảy lên và nổ tung như pháo hoa mừng năm mới.

Ji Yong lấy một hơi thở sâu, anh nhìn chằm chằm đôi môi căng mọng và quyến rũ đến tội lỗi kia. Và anh đặt lên đó một nụ hôn.

Chỉ như vậy thôi, không cần một lời hứa hẹn ngu ngốc nào về sự mãi mãi và vĩnh cửu, nụ hôn ngọt ngào, ướt át và ấm áp. Dòng nước ấm gột rửa tấm thân cả hai khiến nó trở nên thanh khiết đến kì lạ. Ji Yong chưa bao giờ biết đến khái niệm nụ hôn thanh khiết cả. Ý nghĩ về điều đó khiến anh phải cố nén một tiếng cười trong cổ họng.

Cho đi và nhận lại.

Một nụ cười cũng đang dần đầy trong đôi mắt Seung Ri, làm bừng sáng cả gương mặt. Nếu Páp lốp có nhiều thời gian hơn, có lẽ ông ấy nên nghiên cứu về phản xạ theo bản năng khi bạn nhận được một nụ cười. Nụ cười luôn là sự cho đi và nhận lại. Nó vừa là thứ vô dụng nhất, vừa là bản năng đẹp đẽ nhất mà Mẹ Tự nhiên đã trao tặng cho loài người.

Bị mê hoặc bởi nụ cười của Seung Ri, Ji Yong vô thức đưa bàn tay lên vò rối tung mái tóc ướt của cậu, uốn cong người để nép vào gần cậu hơn. Đôi tay Seung Ri tự nhiên duỗi thẳng xuống, giữ chặt lấy thắt lưng của anh. Làm anh mất trí với nhiều thật nhiều nụ hôn ngọt ngào và ấm ướt, cậu bất ngờ kéo mạnh cái quần Jeans ướt sũng của anh xuống.

Tâm trí của Ji Yong bị lu mờ khi Seung Ri quỳ một đầu gối xuống ngay trước mặt để giúp anh thoát ra khỏi cái quần.

Níu lấy vai cậu, Ji Yong nhích lại và cắn chặt đôi môi khi anh nhận ra tư thế của cậu và cơ thể trần trụi của mình.

Anh không phải là kẻ ngốc nghếch, anh biết điều mà cậu sắp sửa làm. Có vẻ chính cơ thể anh còn nhận biết điều đó tốt hơn, khi anh cương lên ngay trước mắt cậu. Gò má cậu càng hồng hơn, khi bàn tay cậu xoa nắn mông của anh chuẩn bị cho hành động tiếp theo của cậu, và không hề có một sự ngập ngừng nào, cậu ngậm lấy cái ấy của anh.

Không gì có thể so sánh với những gì anh đang cảm nhận trong khoảnh khắc khi đôi môi Seung Ri miết chặt quanh anh. Không giống những quyển sách rẻ tiền, Internet bẩn, những video đen dưới gấm giường của Ji Yong. Cảm giác ẩm ướt, trơn tuột, hơi nóng bức bối, và hàm răng sắc đang chà lên xuống suốt chiều dài của Ji Yong, rút cạn chút không khí còn lại trong buồng phổi của anh. Với cái liếm đầu tiên, Ji Yong ngã gục xuống với một tiếng rên khẽ.

Seung Ri nuốt lấy. Trước sự kinh ngạc vô hạn của Ji Yong, Seung Ri nuốt lấy tất cả, không hề nôn mửa, gương mặt cũng không có chút ghê tởm nào hết. Chỉ liếm sạch đôi môi mình khi cậu đứng dậy, và để những ngón tay run rẩy của Ji Yong nới lỏng thắt lưng của cậu.

Ji Yong không thể thở được, anh cảm thấy tim mình đập điên cuồng khi cái quần jeans của Seung Ri rơi xuống sàn nhà tắm. Cậu ấy đẹp quá, vẻ đẹp ấy như đang bóp nghẹt trái tim anh. Chưa bao giờ anh nói anh bị kích thích bởi vẻ đẹp của một người con trai khác. Nhưng lúc này, anh biết đơn giản chỉ vì đó là cậu ấy. Cậu ấy chứ không phải ai khác, đang đứng ở đây, cậu và anh như khi mới được sinh ra, sẵn sàng trao cho anh tất cả, cũng như đón nhận mọi thứ anh mang lại.

Chuyện gì đến sẽ phải đến. Anh, cậu, sự khám phá đầy mới mẻ của anh, cơ thể trần trụi của anh, cậu dịu dàng xóa sạch mọi dấu vết của ngày hôm nay trên cơ thể cả hai, rồi bế anh vào phòng ngủ khô ráo và ấm áp. Ji Yong cảm thấy mình đang bay, tầng mây thứ 9 chưa bao giờ lại gần như thế này.

"Ri." Anh bất ngờ thốt lên, phá vỡ sự im lặng.

Bàn tay cậu ngừng lau khô mái tóc anh, đôi mắt cậu tìm kiếm anh.

"Anh yêu em."

Câu nói của anh khiến gương mặt Seung Ri bừng sáng như ánh mặt trời, đôi mắt của cậu lấp lánh 2 đốm lửa.

"Nhưng chỉ để mình em biết thôi". Anh thu nhỏ mình lại, chưa bao giờ thấy xấu hổ như thế này. Cậu cười ngặt nghẽo trước cử chỉ dễ thương hết sức của anh, xốc anh chặt hơn trong tay và bế anh vào trong chăn.

Khi cậu đặt anh xuống, hơi ấm của cậu phủ trùm lấy anh, Ji Yong chợt nhận ra Seung Ri là tất cả những gì anh đang thấy. Tất cả những gì anh đã thấy. Thế giới của anh, thánh đường của anh, ốc đảo yên bình của anh.

"Nói gì đi." Anh thất vọng huých vào người cậu, khi ánh sáng trong đôi mắt cậu không hề thay đổi, và nụ cười của cậu không hề khép lại chút nào.

"Em đang nói đây... Anh phải nghe cho thật cẩn thận đấy nhé." Nụ cười của Seung Ri chưa bao giờ mở lớn như thế, mặc dù Ji Yong đã nghĩ điều đó là không thể, cậu tiếp tục sự âu yếm của mình, mơn trớn, và chậm rãi đặt từng nụ hôn lên thân thể anh.

Thoạt đầu Ji Yong cảm thấy không thể chịu đựng được sự im lặng của Seung Ri, anh giận dỗi vùi đầu vào gối, tạo sao chứ, anh đã nói lời yêu cậu rồi cơ mà.

Nhưng bây giờ, anh đã nhận ra lời thì thầm trong từng cái chạm khẽ và giai điệu trong những nụ hôn của Seung Ri. Tiến vào bên trong anh, từng cú thúc nhịp nhàng cuả cậu cuốn anh vào bản đàn tình ái bất tận.

Mỗi lúc một mạnh mẽ, càng lúc càng cuồng nhiệt, trong từng cú thúc, từng vết liếm ướt át. Ji Yong rên rỉ và hét lên những âm thanh không rõ, tất cả những cảm nhận có trong anh lúc này. Nó thực sự khác biệt, anh không thể nào nắm bắt, không thể điều khiển, giống như một lớp sương mù. Những ca từ không rõ nghĩa, nhưng anh lại cảm thấy chúng rõ ràng hơn bất cứ điều gì anh từng nghe trong đời.

Và khi hai cơ thể hoàn toàn hợp làm một, tiếng gào thét của tình yêu cậu dành cho anh khiến anh ngã gục, anh bị cuốn vào một giai điệu ngày một lớn hơn, ngày một gần hơn. Dòng máu nóng sôi sục trong từng gân mạch như là dòng suối tan băng đang cuộn chảy xuống núi vào mùa xuân.

Sau cùng, anh hét lên một tiếng, mọi thứ đột nhiên trở nên trắng xóa và thế giới xung quanh hoàn toàn chìm vào yên lặng.

***

Mặt trời đã lên cao, Ji Yong có thể cảm thấy những tia nắng ấm đang nhảy múa trên tấm lưng trần của mình. Có cái gì đó cọ vào mũi anh khiến anh phải vùi mặt vào gối để trốn tránh, cố lấy tay quệt nó đi. Nhưng vật ấm nóng và cứng cáp ấy lại cọ vào anh một lần nữa. Khi mở mắt ra, anh chỉ thấy xung quanh là bóng tối, và một gương mặt kề sát mình, với một nụ cười hoàn toàn thỏa mãn. Cái mà anh tưởng là những tia nắng, hóa ra là những ngón tay nghịch ngợm đang vuốt ve tấm lưng trần của anh, dọc theo vai và xương sống. Khi chạm tới mông, những ngón tay dừng lại làm nóng bừng lên khoảng da thịt và khiến gương mặt anh ửng đỏ.

Anh muốn nói điều gì đó. Bất cứ điều gì có thể khiến khoảnh khắc này kéo dài vĩnh viễn. Anh muốn cậu ở lại đây, bởi vì anh biết mình không thể nào yên giấc nếu không có cậu ở bên. Nhưng khi anh mở miệng, những từ ngữ trong đầu lại chẳng ăn nhập gì với những câu nói tuôn ra từ miệng anh cả. Chúng cứ thể trôi biến đi trước mắt anh, cười nhạo anh, phớt lờ ý muốn của anh.

Chóp mũi của cậu lại cọ khẽ khiến anh bừng tỉnh.Khóa chặt ánh nhìn của mình vào đôi mắt đen ấy, và anh đã hiểu.

Anh hiểu, chẳng cần phải nói gì nữa. Seung Ri đã biết cả rồi.

End./

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: