Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1. Rời bỏ


Phác Xán Liệt ôm đầu mệt nhọc ngồi dậy, màu mắt đen sâu thẳm nhìn bao quát thư phòng trống rỗng. Hắn cố gắng đứng dậy, đầu bỗng nhiên kéo đến một trận đau buốt khiến hắn không nhịn được rên rỉ trong họng một tiếng. 

Không gian tĩnh mịch đến đáng sợ, hầu như có thể nghe được tiếng tí tách của giọt sương rơi muộn trên đất. 

Xán Liệt nhìn lại y phục trên người. Đều đã rách nát, nhưng hắn lại cảm thấy rất kì diệu.Chẳng phải là hắn đã rơi xuống vực Trụy Ma hay sao? Điều gì đã làm hắn bình an vô sự mà nằm ở đây ngủ ngon đến thế chứ? Còn đám binh lính của lão thừa tướng kia, là ai đã dẹp gọn để không đuổi cùng truy tận hắn? Xán Liệt càng nghĩ càng khó hiểu. 

Cạch. 

Tiếng mở cửa rất nhẹ nhưng đủ để hắn giật mình. Mọi giác quan sắc bén của một vị tướng tài ba đều đẩy lên đầy cảnh giác. 

Nữ nhân gương mặt xinh đẹp vẫn còn rất trẻ, bộ y phục có phần kì quái của dân tộcphương Bắc khiến nàng càng tỏa ra thứ bá khí ngang ngược. Nữ nhân vội vàng chạy đến Xán Liệt, lo lắng. 

"Chàng không sao chứ? Có cảm thấy đã khá lên không?" 

"Là nàng sao, Na Nhi?" 

Hắn thở phào một tiếng, mọi cảnh giác được xoa dịu. Nữ nhân vội đỡ hắn ngồi xuống, lấy từ trong túi ít dược đan đưa cho hắn nuốt khô. 

"Thật may là chàng không sao." Na Nhi thở ra thật dài "Cũng may là Bạch Hiền nhanh trí, cho bố trận địa cứu sống chàng, không thì..." 

Xán Liệt nuốt hết đống đan dược, liền quay người nhìn nàng, ánh mắt hiện lên một nét lạnh lùng. 

"Bạch Hiền... là ai?" 

Na Nhi kinh ngạc. 

"Chàng... không nhớ sao?" 

"Cái tên hoàn toàn xa lạ." Hắn lắc đầu "Người đó, là ai?" 

Na Nhi thoáng nhớ đến vẻ mặt của nam nhân bạch y ấy sau khi vận công trị thương cho

2 / 39

Xán Liệt, nàng liền hiểu chuyện gì xảy ra. Mà sao đó, cũng không ai thấy y đâu nữa. Nàng biết mình phải làm gì. 

Na Nhi lắc đầu. 

"Hắn cũng chẳng quan trọng gì... Chàng mau nghỉ ngơi, đây là thư phòng bí mật của Tuấn Miên, tuyệt đối an toàn. Mau, mau mà dưỡng thương, để còn ra giúp binh sĩ tăng nghĩa khí." 

"Ừ..." 

Xán Liệt gật đầu, tự mình kê mấy cuốn kinh thư làm gối nằm, trùm lên người tấm vải mà Na Nhi mang đến, cũng tự ru mình vào giấc mộng ngọt. 

Mà, hắn cũng không hiểu, cái tên Bạch Hiền ấy, nghe sao mà quen thuộc đến thế? 

... 

Biện Bạch Hiên nhìn lại y phục trắng đã lấm lem dính bẩn. Tự mình cười mình. Y gắnggượng bước đến gốc Tử Đinh trước mặt, gương mặt thanh tú tầng tầng lớp lớp mồ hôi trắng bệt tựa như không huyết sắc. Làm phàm nhân đúng là mệt thật, chẳng trách khi xưa sư phụ thà để gia tộc chìm trong bể máu, còn hơn hạ mình xuống làm phàm nhân. 

Nắng gắt chiếu vào làn da trắng nõn, tựa hồ còn có phần trong suốt. Tán cây nhỏ không thể hạ đi nhiệt lượng đang tăng cao trong cơ thể mảnh khảnh đó, nhưng chí ít cũng khiến y cảm thấy dễ chịu phần nào. 

Nghỉ ngơi đủ rồi, Bạch Hiền khó khăn đứng dậy, tiếp tục con đường lên núi trùng trùng đó. Rời bỏ hắn rồi, y có thể yên tâm không làm phiền đến đôi phu thê bọn hắn. Cũng có thể yên tâm đem tình cảm này chôn chặt trong tâm can. 

Về chốn hoang vắng, phải chuyên tâm tu luyện lại từ đầu mới được. 

Biện Bạch Hiền thầm nhủ mình như thế. 
... 

Kim Tuấn Miên khẽ kéo mấy cuốn sách, mật thất liền mở ra. Hắn đưa tay vén mấy mạng nhện, bệnh khiết phích bỗng dưng bộc phát khiến hắn chỉ muốn đem cả mật thất lau dọn một lượt cho thỏa lòng. 

Phác Xán Liệt an tĩnh ngồi một góc đọc kinh thư, nhát thấy Tuấn Miên liền cười tươi chào hỏi bằng hữu lâu năm. 

3 / 39

"Chào, cuối cùng cũng gặp mặt nhỉ?" 

"Tự mình lo dưỡng thương, ta lo đám thuộc hạ của lão thừa tưởng còn chưa đủ mệt haysao mà còn phải chứa chấp cả ngươi hả Phác Xán Liệt?" 

Tuấn Miên lười nhát than thở, nhịn không được khi gặp gương mặt tỉnh như sáo kia liền cho hắn một cước. Xán Liệt nhanh nhẹn né đòn, xem ra đống dược liệu của Na Nhi rất có tác dụng. 

Chợt nhớ đến một chuyện, Tuấn Miên khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt thường gặp, vô cùng nghiêm túc hỏi hắn dưới tư cách là phó tướng. 

"Phác tướng quân, ngài không nhớ quân sư của chúng ta sao?" 

"Chẳng phải là quân sư Nghệ Hưng của ngươi?" Phác Xán Liệt ngây ngốc hỏi lại. 

"Không, là quân sư, của ngài." 

"Trước giờ ta làm gì có quân sư?" 

Xán Liệt khó chịu hỏi vặn. 

Kim Tuấn Miên mặt thêm phần nghiêm trọng. 

"Vậy trận ở Đồng Trác, là do ai bày kế mượn gió đẩy giặc?" 

"Là quân sư Nghệ Hưng chứ còn ai?" 

Phác Xán Liệt khó hiểu. 

"Các người đều hỏi ta mấy câu như thế là có ý gì?" 

Kim Tuấn Miên âm trầm thở dài, khoát tay. 

"Ngài lo mà dưỡng thương đi, chuyện đó để sau." 

Nói xong, hắn nhanh chóng rời khỏi mật thất, ánh mắt khẽ lướt qua một tia buồn bã. 

Bạch Hiền, ngươi đang làm quái gì vậy? 

.
.
.

MelOn năm ngoái =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro