Chương 3
Trước khi gặp lại Lộc Hàm, Mân Thạc tuy làm việc thâu đêm, nhưng vẫn lo cho sức khỏe và luôn vui vẻ với mọi người
Nhưng... Kể từ khi gặp lại anh, thì cậu làm việc đến quên ăn, quên ngủ và còn trở nên lạnh lùng hơn với mọi người, điều đó khiến cho Tú Tinh cảm thấy đau lòng và tức giận
Và cứ như thế đến gần một tháng sau thì Tú Tinh đã hết chịu nổi với cậu em kết nghĩa kiêm giám đốc của mình, cô đã đem khuôn mặt hầm hầm đến phòng của cậu với một túi to đùng và đạp cửa khiến cho các nhân viên xung quanh tò mò lén đi theo
_Kim Mân Thạc, nếu cậu còn xem tôi là một người thư kí kiêm chị em thân thiết thì cậu hãy dừng ngay công việc và ăn hết đống đồ ăn này ngay cho tôi- Cô hét lên khiến cho những người đứng bên ngoài một phen run người
_Tú Tinh à, chị để đó đi, em còn nhiều việc lắm. Không có thời gian đâu
_Cậu đừng lừa gạt chị,đừng quên là chị nắm rõ công việc của cậu như lòng bàn tay đấy. Cậu chỉ có công việc là hoàn thành bản kế hoạch cho dự án hợp tác với công ti đối tác thôi, cái đó thì một tháng sau mới nộp, cậu còn nhiều thời gian lắm đấy
_Em...
_Không nói nhiều, nếu như cậu không ăn thì tôi sẽ sang chi nhánh của công ti đó gặp mặt cái tên khốn kiếp ấy, bắt nó qua đây ép cậu ăn, sau đó tôi sẽ xin nghỉ việc và đi khỏi đây
_Đừng... Em sẽ tự nguyện, ngoan ngoãn ăn hết. Không được để anh ấy phải bỏ công việc mà sang đây, em biết hiện tại anh ấy rất bận rộn cho việc hợp tác này. Với lại... tụi em đã không còn là gì của nhau nữa rồi, em không muốn làm phiền anh ấy. Và... Chị là chỗ dựa duy nhất của em bên đây, nếu chị đi thì em biết sống sao- Cậu nghe cô nói thì nhảy dựng lên, giựt lấy đống đồ ăn trên tay của cô và nói
_Biết thế thì tốt. Nếu chị biết em bỏ bữa thì biết tay chị đấy *cười gian manh*. À, ăn xong thì đi ngủ ngay cho chị, đúng 3 giờ, chị sẽ gọi em dậy- Cô nhẹ nhàng vuốt tóc cậu và nói ( kíppi: Cô nàng này dễ sợ thật)
_Vâng, tuân lệnh. Cơ mà chị coi em là heo hay sao mà mua cả đống như thế này?- Nhìn đống đồ ăn bên trong khiến cậu hốt hoảng
_Thế mà nhiều, có ba phần Vịt quay , năm cái bánh bao, năm cái bánh quẩy, năm cái bánh kẹp, bảy cái bánh rán đường, hai phần cơm chiên và hai hộp mì đen Hàn Quốc thôi mà-cô nhìn vào cái "nồi cám heo" mà nói
_Thế mà ít á?- cậu há hốc mồm mà thốt lên
_Ừ, bình thường tôi ăn gấp đôi như thế đấy- Cô nói như thể đấy là chuyện thường tình
_Chị... Chị là... Heo. Áá, đau...
Vừa nói xong thì cậu bị cô cốc vào đầu một cái mạnh
_À, còn nữa. Chị mà còn thấy em còn lạnh lùng với mọi người thì biết tay chị rõ chưa, chẳng lẽ vì cái tên khốn đó mà em đánh mất đi nụ cười xinh đẹp. Rõ chưa?
_Thôi được rồi, em sẽ cố gắng. Thưa... Hợi sư tỉ...
_Hử... Nói gì đấy hả?- Cô giơ nắm đấm chuẩn bị đánh cậu thì
_Đừng đánh em, em báo cảnh sát bắt chị tội đánh người vô tội đấy nhé- Cậu ôm đầu nói
_Thế à? Em quên anh yêu của chị là luật sư nổi tiếng thành phố Bắc Kinh này à?
Sau đó là những tiếng cười đùa của hai người. Còn bên ngoài, các "bà tám" đang vừa giận, vừa vui. Giận vì vị giám đốc của họ bị tên khốn nào đó ở bên công ti đối tác làm cho đau lòng đến mức khi gặp lại hắn thì cậu biến thành một con rô bốt làm việc, còn vui vì Tú Tinh, cô đã khiến cho Mân Thạc mỉm cười trở lại.
Và những ngày sau đó, mặc dù độ lạnh lùng đã giảm bớt nhưng cậu vẫn không thể cười nhiều như trước khi gặp lại Lộc Hàm, cậu không còn bỏ bữa vì lời hăm dọa đáng sợ của Tú Tinh. Đúng như lời đồn thổi của toàn thể nhân viên trong công ti: Giám đốc điều hành Kim Mân Thạc không sợ trời, không sợ đất, không sợ chết, không sợ bệnh nhưng chỉ sợ... người chị kết nghĩa và cũng là thư kí riêng-Trịnh Tú Tinh của cậu
.
Quán cà phê Thanh Bình...
_Xin chào, cô có phải là Tú Tinh? Tôi tên là Lộc Hàm- một người đàn ông với vẻ ngoài hoàn mĩ khiến cho những cô gái xung quanh phải mê mệt tiến về phía cô
_Đúng. tôi là Tú Tinh- cô nói với giọng lạnh tanh
_Có chuyện gì không vậy?
_Anh cứ ngồi xuống đi, anh uống gì?- cô bình tĩnh nói
_Không cần đâu.
_Được, vậy vào vấn đề luôn. Tại sao ngày đó anh lại chia tay Mân Thạc rồi sau đó lại qua nhà em ấy mà xin gặp lại em ấy?
_Tôi... Tôi... Thật ra tôi nhận ra người tôi yêu chính là em ấy, nếu như tôi nhận ra sớm hơn thì có lẽ em ấy không phải đau khổ như thế
_Vậy, tại sao anh vẫn ở bên cô ấy trong khi anh vẫn nhớ đến Mân Thạc? Anh không thấy như thế là có lỗi với cả hai người sao? Đã vậy, cô ta còn có thai với anh nữa- cô cố kiềm nén cảm xúc mà bình tĩnh nói
_Thật ra... Thiên Trang không có bầu, tôi cũng chưa bao giờ đụng chạm cô ấy và chưa bao giờ chung nhà với cô ấy. Là tôi nói dối Mân Thạc, tôi cảm thấy sợ hãi, sợ em ấy không thể tiếp nhận tôi, cũng sợ Thiên Trang đau lòng vì tôi vẫn giả vờ yêu em ấy
_Anh có cảm thấy mình quá ích kỉ hay không? Chỉ vì nỗi sợ của anh mà khiến cho một người đau khổ và một người ảo tưởng về hạnh phúc của chính bản thân?
_Tôi...
_Thôi được rồi, anh đừng nói gì nữa, chuyện của anh thì tôi không quan tâm... Còn về Mân Thạc, anh hãy tránh xa em ấy ra và nhanh chóng hoàn thành việc hợp tác của hai bên công ti đi, mặc dù tôi không là gì của cậu ấy nhưng tôi xem em ấy là người em ruột của mình, vì thế nên tôi không muốn Mân Thạc phải đau khổ, rồi thời gian cũng sẽ khiến cả hai quên nhau thôi.
_Được, nhưng... Cô có thể cho tôi biết em ấy suốt bốn năm nay em ấy sống như thế nào không?
_Tôi không muốn làm kẻ nhiều chuyện nên anh hãy tự tìm hiểu nhé. À còn chuyện này, em ấy đã nhịn ăn, nhịn uống vaà không ngủ để cố gắng hoàn thành công việc đấy. Chuyện ngày hôm nay, tôi mong anh giữ bí mật giúp tôi. Tôi có việc rồi, chào anh
Sau khi cô đi thì anh cảm thấy tim mình trống trải, cả thân người nặng trĩu đi. Bỗng một hàng nước mắt chảy xuống khóe mắt anh... Anh tự suy nghĩ 'Mình... Thật là tệ hại... Mân Thạc à, anh xin lỗi em nhiều lắm..."
Còn về phía cô thì chỉ có một suy nghĩ: "Bác Kim à, con cảm thấy mình đã làm sai, như thế có thật tốt cho Mân Thạc không?"
End chap 3
~~~~~~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro