Chương 1
Đêm. Ai cũng ghét đêm. Vì nó chất chứa cô đơn, một sự cô đơn không thể tả...
Nhưng trong màn đêm ấy có một hình bóng bé nhỏ đang bước đi, bước đi nhưng không biết phải đi về đâu...
Có lẽ nỗi đau đã ghim sâu vào trong tim khiến cho một con người từ vui tươi trở thành một con người sợ hãi tất cả, sợ được hạnh phúc, sợ bị đau...
~~~~~~~~~~~
Flashback...
_Mân Thạc à, anh nghĩ chúng ta... chúng ta không hợp nhau... Cho nên...
_Lộc Hàm, anh đừng nói nữa... Em biết anh chỉ đùa thôi, đúng chứ? Hãy trả lời em đi- Cậu cố nén nước mắt lại vì cậu không muốn anh thấy cậu yếu đuối
_Mân Thạc, em cũng biết là người anh yêu là ai mà
Mân Thạc thấy tim thắt lại, nỗi đau thương cậu giấu kín lâu nay sao bỗng hóa thành nước mắt, chỉ chực chờ tuôn rơi.
Cậu là một kẻ quá đỗi bình thường. Thứ cậu có chỉ là tình yêu mãnh liệt dành cho Lộc Hàm. Nhưng bất luận thế nào, người Chanyeol yêu, mãi mãi chẳng thể nào là cậu.
Cậu chỉ là một thứ gì đó quá nhỏ bé, còn anh thì quá xa vời.Cậu chẳng thể với tới được anh, một chàng trai tuyệt vời đến hoàn ảo.
Thứ cậu có chỉ là sự can đảm ở đâu ra để tỏ tình với anh, để làm người yêu hờ của anh. Rồi, nhận đau thương từ anh.
Vẫn biết anh còn yêu cô gái tên Thiên Trang ấy, nhưng cậu cứ nghĩ rằng, sẽ có một ngày mình có thể cảm hóa được trái tim của anh
Nhưng cho đến tận bây giờ, Mân Thạc mới biết cậu nhầm, trái tim anh trao ai thì sẽ dành trọn vẹn cho người ấy. Trong khoảng tim kia, vốn dĩ chẳng có phần của cậu.
Dù một tháng hay ba tháng, dù một năm hay ba năm, tình yêu của anh dành cho cô gái kia vẫn không hề thay đổi cậu có chờ đợi cũng chỉ là chờ đợi vô ích...
_Cô ấy đã trở về?
_Đúng, anh xin lỗi
Anh xin lỗi
Anh xin lỗi
Anh đã cướp đi tin yêu trong cậu rồi bỏ lại cậu một câu xin lỗi.
Một con dao nhọn bỗng đâu cứa vào tim Mân Thạc đến ứa máu. Mối tình đầu đẹp lắm đắm lòng, cậu trân trọng, cậu nâng niu giữ gìn. Cuối cùng, lại tan thành hàng ngàn bọt nước li ti.
Cậu không đủ can đảm để nghe anh nói bất cứ một từ nào nữa, chỉ thấy hai tai lùng bùng. Một nỗi đau lan ra từ tim đến mọi giác quan khiến cho toàn thân cậu đông cứng.
Mân Thạc lấy toàn bộ sức lực cuối cùng, gạt bỏ đôi tay của anh, loạng choạng đứng dậy, rời khỏi quán café với đôi mắt bị làm nhòe đi bởi nước mắt.
Hàng ngàn yêu thương trong tim cậu vỡ vụn, tan nát. Những mảnh niềm tin đâm vào tim còn đau đớn hơn cả kim châm, nó tha hồ cấu xé, tung hoành, mặc cho cậu đau đớn đến nghẹt thở.
Chiều Bắc Kinh vẫn tấp nập và vồn vã như thường ngày. Những chiếc xe sang trọng lướt qua từng nỗi đau giằng xé.
Cậu vẫn cứ chạy, mặc cho mọi người nhìn cậu bằng ánh mắt kì lạ.
End flashback
Đau. Đau lắm. Trái tim của cậu đau lắm.
Những lời nói của anh vẫn vang trong tai của cậu khiến cho nước mắt của cậu chợt rơi xuống...
Một giọt...
Hai giọt...
Rồi rất nhiều, cậu đã cố gắng kìm nén lại vì cậu không muốn mình lại yếu đuối, yếu đuối vì một người không đáng...
Mối tình của tuổi mười tám đã kết thúc...
End chap 1
~~~~~~
Nhưng nó có thực sự kết thúc hay không? Hay đó lại là một bắt đầu mới?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro