√ Chap 2 √
RENG RENG RENG!
-Ah… cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, thực mệt!- Chân Vinh ngồi trong lớp vươn vai ngáp dài.
Ban sáng vì tên Gia Nhĩ ngủ dậy muộn mà Nghi Ân không kịp ăn sáng đành đem theo đồ ăn. Bụng réo cả nửa ngày chỉ chờ đến giờ ra chơi để được ăn.
-Nghi Ân! Kimbap ở đâu mà nhìn ngon vậy?- Chân Vinh quay xuống chỉ vào hộp kimbap của Nghi Ân.
-Là em làm! Anh có muốn ăn không?
-Ahhh!- Chân Vinh mở miệng to hết cỡ.
-Nghi Ân!- Người ngồi kế bên cậu liền lên tiếng như nhắc nhở.
-Gì chứ cái thằng này -_-! Tao chỉ ăn Kimbap thôi mà!
-Mày tự ăn đi! Tay mày trưng làm cảnh a???
-Nghi Ân! Em ở cùng nhà với tên khó ưa này chắc khổ thân lắm!
Nghi Ân chỉ sợ Gia Nhĩ lại nổi giận với mình cho nên liền mặc kệ Chân Vinh, không nghe không biết không thấy. Mình chính là vô hình a.
———————-
CỘC CỘC CỘC!
-Ai đó?- Nghi Ân nghe tiếng gõ cửa liền chạy ra.
-Anh đây!
-Cậu chủ? Em chuẩn bị đi ngủ rồi! Cậu chủ đói bụng sao?
-Đúng vậy! Anh muốn ăn!
-A! Vậy cậu chủ muốn ăn gì? Em liền đi nấu!
-Không cần! Anh ăn em đủ no rồi!- Nói rồi hắn nhằm vào cái cổ trắng nõn của cậu mà hôn tới tấp, không quên khóa cửa trong đến tách một cái!
-A! Mùi rượu…!- Nghi Ân liền nhăn mặt khó chịu lấy tay che mũi.
-Lúc nãy anh vừa đi vào Bar với Chân Vinh… -Gia Nhĩ tiếp tục vục đầu vào cổ của Nghi Ân không buông.
-Vậy cậu mau tắm rửa rồi đi ngủ! Mai còn tỉnh táo đi học!- Nghi Ân đẩy y ra.
-Anh uống không nhiều lắm đâu bảo bối đừng lo! Ban sáng đã hứa tối về sẽ thưởng cho em nên anh phải uống ít một chút để còn tỉnh táo đây!
RỪM RỪM RỪM! Bỗng dưng điện thoại của Nghi Ân rung lên trên bàn.
-A! Buông, điện thoại của em!
-……
-Lại đây, đọc tin nhắn của ai đó!
-Là bạn của em!
-Là ai?
-Cậu chủ hỏi làm gì?
-Ha! Có gì mà giấu diếm sao? Đưa đây!- Gia Nhĩ đứng dậy giật lấy điện thoại từ tay Nghi Ân
-Nghi Ân, ngủ ngon nhé!- Từ: Chân Vinh
-Cái gì thế này!
-Chân Vinh với em là bạn, kì thực chỉ là hai người bạn!
-Vậy tại sao phải giấu anh?
-Em sợ cậu chủ sẽ nổi giận với em!
-….
-Em làm anh nổi giận rồi đấy! Em nghĩ em có thể tùy tiện với ai cũng được sao? Giờ chính emsẽ phải lãnh hậu quả!
-……
-Mau tự trừng phạt mình !
Nghi Ân cắn môi cúi đầu xuống một chút rồi ngước lên nhìn Gia Nhĩ.
-Còn chờ gì nữa!
-….
Nói rồi cậu bắt đầu tự cởi quần áo của chính mình để sang một bên. Sau đó mới để tay lên nút áo đã sớm cởi ra 2 nút của Gia Nhĩ.
-Ai nha! Ai bảo em cởi bằng tay?
-…?
-Cởi bằng miệng!
Nghi Ân nhăn mặt một chút rồi cũng làm theo, nút thứ 4, thứ 5 rồi thứ 6…Đến cái quần, Gia Nhĩ bỗng ngồi xuống nệm.
-Quỳ xuống đất cho anh! Tiếp tục dùng miệng cởi đi.
Nghi Ân tiếp tục cởi tới khi không còn gì cả, toan đứng dậy thì cậu liền bị Gia Nhĩ kéo quỳ xuống, mắt Nghi Ân đối diện trực tiếp với thứ đó.
-Khuôn miệng của Nghi Ân thực nhỏ, anh muốn xem xem nó nhỏ đến đâu.
Cậu biết ngay hắn muốn gì! Cậu ngước mắt lên nhìn hắn, khẽ lắc đầu:
-Em không biết làm…
-Vậy làm một lần đi thì biết!- Hắn lập tức ấn đầu cậu vào thứ đó thật mạnh khiến cậu bị bất ngờ mà muốn nôn ra ngoài.
Cậu bắt đầu đảo nó trong khoang miệng, được động chạm trong một nơi nóng ẩm như vậy, nó liền cương lên nhanh chóng làm Nghi Ân khó khăn lắm mới có thể giữ để không cắn vào nó. Cảm thấy cậu dây dưa quá lâu, Gia Nhĩ sốt ruột ấn đầu cậu cho thứ đó đâm sâu hơn vào miệng cậu!
-Anh chưa bắn là em chưa xong đâu
Nghi Ân nghe thấy vậy liền gia tăng tốc độ cọ xát, liếm liếm đỉnh đầu ướt át, rồi bạo dạn ma sát theo chiều dài của nó, đung đưa 2 bên nó, hóp má để khiến nó thỏa mãn…
-A… Vậy mà em nói em không biết làm sao… A…!
Gia Nhĩ chống tay ra sau, thoải mái hưởng thụ.
Cậu nhận thấy nó đã sắp rồi, liền liếm mút đường nứt ở giữa, cắn nhẹ nhiều chỗ kích thích nó, càng lúc càng khiến nó không chịu nổi!
-Bảo bối thật đúng là sinh ra để làm thỏa mãn anh.. Ân.. một chút nữa…
-Đây rồi… nuốt hết cho anh!
Cái gì mà nuốt hết chứ! Thấy cậu định nhả ra, hắn liền nắm đầu cậu lại, vừa kịp lúc bắn bắn ra trọn vẹn vào cổ họng cậu…!
– Nghi Ân thực ngoan!
Nói rồi hắn bế cậu lên giường, áp hai bàn tay của hắn lên má cậu rồi khẽ đặt một nụ hôn lên đôi môi vẫn còn dính chút chất lỏng ban nãy.
-Em có biết em đẹp đến mức nào không?
Lắc đầu.
-Đẹp đến khiến Chân Vinh dẫu biết em là của anh vẫn phải mê mẩn!
-Cậu chủ… Tại sao lại cấm em tiếp xúc với anh Chân Vinh?
-Anh đâu có cấm!- Hắn nắm lấy hai bàn tay thon dài của cậu mà hôn lên đó.
-Anh chỉ không cho phép em có những hành động thân mật với nó!
-Tại sao?
-Vì nó thích em!
-……
-Cậu chủ mau đi ngủ đi mai còn đi học!
-Em buồn ngủ sao?
Gật đầu.
-Aww, anh vẫn còn muốn nhìn em một lát… Anh ôm em nhé?
Gật đầu. Nói rồi hắn ôm cậu vào lòng, đần cậu dựa vào ngực hắn, cái vòng tay ấm áp mà cậu luôn thèm khát của hắn khiến cậu chìm vào giấc ngủ.
Hắn luôn khen cậu đẹp, cấm cậu qua lại với bất cứ ai khác, lại luôn nói cậu là của hắn… nhưng cậu không cần nghe mấy thứ đó. Cái cậu cần, thì hắn vẫn chưa một lần nói.
——————-
Buổi sáng, Nghi Ân phải dậy sớm để phụ chị Lý dọn đồ ăn sáng. Sáng nay dậy đã không thấy Gia Nhĩ đâu, còn mình thì được đắp chăn lên đến tận cổ từ bao giờ, quần áo cũng đã được mặc lại.
-Nghi Ân, em mau lên gọi cô cậu chủ xuống ăn sáng!
-Dạ!
——————-
-Cô chủ ơi, cô mau xuống ăn sáng còn đi làm!- Nghi Ân gõ cửa.
-Ừ! Chị biết rồi!
-Dạ!
-Cậu chủ ơi, mau xuống ăn sáng còn đi học!
-…..
-Cậu chủ!
Gọi mãi không thấy ai trả lời, Nghi Ân đành mở cửa đi vào. Không một bóng người!
-CẬU CHỦ!!!!
-Anh ở đây!- Tiếng nói từ phòng tắm vọng ra.
-Cậu chủ, mau xuống…
-Vào đây!- Gia Nhĩ mở cửa nhà tắm ra.
-Dạ?
-Mau lên! Em đừng để anh phải ra ngoài! Em là người hầu của anh kia mà!
-À.. dạ…
Nói rồi Nghi Ân đành miễn cưỡng đi vào.
END CHAP 2
Càng ngày các chap sẽ càng dài nha!! Người ta gọi là dài theo thời gian =))))))))
Vote + cmt. Pls !!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro