Chương 2
Người nhân viên nhìn thoáng qua cậu một chút, giọng nói có phần ngạc nhiên: “ Thiếu gia, tên thật của cậu là Mẫn Doãn Kỳ phải vậy không? Nhưng chúng tôi tra tư liệu, chị gái của cậu tên là Mẫn Du, nếu cậu muốn đổi tên như vậy sẽ trùng tên với chị mình, như vậy sẽ không gặp phiền phức gì chứ?.”
“ Không, không phiền phức.” Cậu có chút kích động: “ Chị tôi ở nước ngoài sẽ không trở về nước, anh giúp tôi sửa tên đi.”
“ Được.” Người nhân viên cũng không hỏi thêm, nói: “ Ba tháng sau cậu đến lấy lại chứng minh thư cùng hộ khẩu mới.”
Ba tháng sau, cậu sẽ trở thành Mẫn Du. Cậu bước ra khỏi văn phòng công chứng, trong lòng đau như bị dao cắt.
Thực sự cậu không làm chuyện có lỗi với Hạo Thạc. Cậu yêu anh, yêu anh từ rất nhiều năm rồi.
Cậu gạt anh, chỉ duy nhất lần này, cậu không phải là Mẫn Du. Mẫn Du thực sự đã phản bội anh, đi theo cùng kẻ lấy hết số tài sản của anh, cùng nhau chạy ra nước ngoài.
Rất nhiều năm trước, khi anh trở thành bạn trai của chị gái, cậu đã đem lòng yêu anh.
Nghĩ đến ba tháng sau, cậu sẽ trở thành Mẫn Du, sau đó chuẩn bị cho lễ kết hôn của hai người. Doãn Kỳ vô cùng kích động, bỗng màn hình di động sáng lên, là Hạo Thạc.
“ Du Du !.” Đầu bên kia phát ra giọng nói kích động: “Nói cho em một tin tốt, hôm nay anh đi qua cửa hàng lẩu, anh chợt nhớ em thích ăn lẩu. Du Du, có lẽ trí nhớ của anh đang dần khôi phục, em mau qua đây, chúng ta cùng nhau ăn lẩu, có lẽ sẽ giúp anh nhớ lại nhiều hơn.”
Nồi nước lẩu màu hồng nóng hầm hập được bưng lên, Doãn Kỳ cười chua chát, nhìn được ánh mắt chờ mong của Hạo Thạc, cậu cố gắng ăn một miếng thật to.
Hôm nay cả hai đều ăn rất nhiều, Doãn Kỳ vừa ăn vừa chảy nước mắt, Hạo Thạc có chút đau lòng, ôm cậu vào ngực: “ Trước đây em rất thích ăn cay, ăn cay rất giỏi nữa. Còn nữa, anh cũng biết ăn cay.”
Tối hôm đó, bụng cậu khó chịu, nhưng không dám nói với anh, một mình nằm ở trên giường, nước mắt lặng lẽ rơi.
Cậu vì anh, phớt lờ những lời quở trách của cha mẹ, không để ý đến việc bị bạn bè coi thường, cậu vẫn kiên quyết cùng anh ở một chỗ. Cậu vì anh, có thể đổi tên, cũng vì anh, ăn những món cay, bởi vì đó là món Mẫn Du yêu thích.
Cậu nằm trên giường, lẳng lặng nhớ lại quá khứ.
Lúc còn rất nhỏ, cậu đã biết anh, khi cậu năm tuổi bị lạc đường, lúc ấy Hạo Thạc đã mười lăm tuổi, anh đã đưa cậu về nhà.
Không biết Hạo Thạc và chị cậu đã quen nhau như nào, nhưng theo trí nhớ của cậu, Hạo Thạc thường xuyên tới nhà cậu, cậu biết, anh và chị gái rất xứng đôi.
Anh tài hoa, dung mạo xuất chúng, bọn họ chính là một cặp trai tài gái sắc, còn cậu, chỉ là một đứa trẻ chưa dứt sữa.
Dung mạo cùng lắm được cho là thanh tú, từ nhỏ tính cách hướng nội, so với ánh hào quang chói lọi của chị gái, quả thực cậu chỉ là con vịt xấu xí.
Hạo Thạc từ năm mười lăm tuổi đã bắt đầu yêu chị gái cậu, anh yêu Mẫn Du còn hơn cả sinh mạng của mình. Anh biết rõ chị gái cậu thích gì, ghét điều gì. Ví dụ như chị gái cậu thích ăn cay, thích màu đỏ, vì để giữ dáng chị gái cậu không ăn ngọt.
Hai người thường xuyên mang cậu ra ngoài chơi, nhưng anh chưa bao giờ hiểu về cậu, cậu ghét gì thích gì anh cũng không biết. Cậu so với chị gái là hai cực tương phản, cậu thích đồ ngọt, không thể ăn cay và cậu thích màu trắng …
Cho tới nay, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng, cậu có thể thay thế chị ruột mình, trở thành người yêu của anh. Là chị cậu vứt bỏ Hạo Thạc ra nước ngoài, anh cũng vì thế mà say rượu, gây ra tai nạn rồi mất trí nhớ, vô tình đã tạo cho cậu cơ hội thay thế chị mình.
Nhưng để trở thành Mẫn Du, cậu có cảm giác như mình đang đi trộm hạnh phúc của người khác, trái tim cậu vô cùng đau đớn.
Cậu yêu anh, cậu hy vọng anh khôi phục trí nhớ, một người đàn ông ba mươi tuổi không có chút kí ức, như vậy là không công bằng. Nhưng rồi cậu lại sợ ngày đó sẽ đến, cậu sợ anh sẽ mắng cậu là kẻ lừa đảo, mắng cậu ôm mộng hão huyền. Thậm chí, cậu sợ hãi anh sẽ nhớ ra được Mẫn Du, sinh lòng nghi hoặc cậu.
Vì vậy, bất kì lúc nào, cậu cũng nỗ lực bắt chước giống chị gái của mình, bắt chước quần áo của chị, bắt chước sở thích, bắt chước từng hành động của chị.
Cuộc sống của cậu pha trộn giữa vị ngọt ngào và sự cay đắng.
Ba tháng sau, Mẫn Doãn Kỳ sẽ là Mẫn Du, lấy được chứng minh thư, cậu sẽ cùng anh tổ chức hôn lễ.
“ Du Du, bánh ngọt này làm sao bây giờ.” Không biết từ khi nào, Hạo Thạc đã đứng phía sau cậu, hóa ra anh ở nhà. Anh chỉ vào chiếc bánh ngọt nói: “ Hôm nay, bạn hàng tặng cho anh, đành phải mang về.”
Cậu nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “ Anh không nhỡ rõ sao, em chưa bao giờ ăn đồ ngọt.”
Anh đáp:” Uhm, anh không nhớ tới đến sở thích này của em. Dù sao anh cũng không thích ăn đồ ngọt, vậy bỏ đi.”
“ Bánh này rất đắt.” Cậu có chút tiếc nuối:” Ném đi thì tiếc qua, mai em cầm tới trường, chia cho bạn bè.”
“ Được.” Hạo Thạc cười cười.
Những ngày tiếp theo, sóng yên biển lặng. Hạo Thạc tuy rằng một lần nữa xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng nhưng mối quan hệ vẫn còn, sự nghiệp bắt đầu có khởi sắc, càng ngày anh càng bận rộn.
Mỗi ngày chỉ về nhà ăn cơm tối rồi lại tiếp tục tăng ca. Đến ngày cuối tuần, cả hai ở nhà, cậu nấu cơm cho anh ăn. Thật may mắn, không cần ra ngoài, ăn món lẩu cay ấy.
Cậu quan sát Hạo Thạc, càng ngày anh càng ít nói, phần lớn thời gian anh chỉ im lặng nhìn cậu. Cậu cũng khéo léo hỏi anh vì sao, anh chỉ nói vì công việc quá bận rộn. Cậu có chút nghi ngờ, chẳng lẽ anh nhớ ra điều gì?
Chỉ còn một tháng nữa, bọn họ sẽ kết hôn. Nhưng tối nay, Doãn Kỳ nhận được một cú điện thoại.
“ Tiểu Kỳ … Là chị đây.” Đầu bên kia truyền đến giọng nói nức nở, Doãn Kỳ trở nên căng thẳng.
Sau khi nghe câu chuyện chị gái kể cho cậu, Doãn Kỳ biết, người đàn ông mà chị gái theo hắn bỏ trốn, hắn chỉ lừa Mẫn Du để chiếm được tài sản của Hạo Thạc. Sau khi ra nước ngoài, hắn đã yêu một người phụ nữ khác, trong người không có tiền, chị gái cậu lâm vào đường cùng.
Chị cậu muốn trở lại bên cạnh Hạo Thạc, Mẫn Du nói: “ Tiểu Kỳ, nghe cha mẹ nói em đang chăm sóc Hạo Thạc. Em hãy giúp chị. Chị muốn anh ấy sẽ tha thứ cho chị, chị muốn trở về.”
Doãn Kỳ bỗng nhiên cảm thấy tuyệt vọng. Cậu phải làm sao bây giờ. Phải làm sao bây giờ. Sau khi chị gái cậu trở về, Hạo Thạc nhìn thấy chị cậu, liệu anh sẽ khôi phục lại trí nhớ chứ?
Nhất định, đó là điều chắc chắn. Anh mất hết trí nhớ, nhưng vẫn còn nhớ rõ hai chữ Mẫn Du. Anh yêu chị gái cậu như vậy, mà hiện tại, người anh yêu cũng vẫn chỉ là “ Mẫn Du “. Người anh muốn kết hôn, cũng chỉ là “ Mẫn Du ” !
______ end chương 2 ______
Nhớ vote & follow cho mình nhé :)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro