Đường Sắt (4)
Note: Do mắt tui bị chấn thương khá nặng nên ra fic hơi chậm. Cả fic Hạt Cát cũng đình lại một thời gian vì vấn đề mắt. Mọi người thông cảm!
...
...
____________
Trong lúc Lưu Thù Hiền và Hồ Hiểu Tuệ cười vui vẻ bên nhau thì cách đó không xa, trong chiếc ô tô, có 2 con người chăm chú theo dõi tiệm sửa xe.
"Phi Phi! Về thôi"
"Em không vào à? Bỏ công lái xe hơn 200 kilomet chơi vậy đó hả? Vào đi"
"Chưa phải lúc. Tâm trạng Lưu Thù Hiền đang tốt, chúng ta không nên phá. Về thôi"
"Hơjjjj... người gì đâu khó hiểu thật"
Lưu Lực Phi hậm hực lái xe về Thượng Hải. Cả 2 không trở lại khách sạn. Trương Quỳnh Dư bảo Lưu Lực Phi cho xe đến Trương Gia.
"Thần Thần kìa. Em ấy đang tỉa cây"
"Chị ở đây đợi em nhé"
Trương Quỳnh Dư xuống xe. Lưu Lực Phi có hơi bất ngờ khi Trương Quỳnh Dư tiến đến chỗ cánh cổng. Trương Quỳnh Dư không ấn chuông mà lấp ló ngoài hàng rào. Sau một lúc thì Vương Ngữ Thần phát hiện, cô ra mở cổng kiểm tra. Trương Quỳnh Dư không chạy trốn, cô đứng đối diện Vương Ngữ Thần.
"Thần Thần"
"..."
Trương Quỳnh Dư cười nhẹ. Có lẽ Vương Ngữ Thần chưa định thần được. Con bé hoàn toàn bất động rồi nước mắt dần bắt đầu lăn dài trên gương mặt xinh đẹp.
"Chị tưởng em phải nhào đến ôm chị chứ? Sao hả? Không nhớ..."
"Chị... So Tỷ... SO TỶ..."
Vương Ngữ Thần lao đến ôm chầm Trương Quỳnh Dư, khóc nức nở. Trương Quỳnh Dư vỗ vỗ lưng em gái.
"So Tỷ... có biết em nhớ chị đến mức nào không hả? Chị thật nhẫn tâm mà. Mười mấy năm trời biền biệt. Mấy năm qua thì không trả lời em dù chỉ một tiếng. Tại sao vậy So Tỷ? Huhuhu"
"Ngoan... Thần Thần đừng gây ồn ào. Chị ở đây rồi này. Nín khóc!"
"Hức... hức..."
"Em gái chị rất xinh đẹp. Chị không làm tốt vai trò người chị. Chị có lỗi với em! Chị xin lỗi!"
"So Tỷ... ba mẹ rất nhớ chị. Chúng ta vào nhà rồi nói chuyện"
"Không! Chị không muốn! Thấy em trưởng thành thế này là chị mãn nguyện. Chị phải đi đây. Đừng tìm chị"
Trương Quỳnh Dư đẩy mạnh Vương Ngữ Thần rồi chạy đến chỗ chiếc xe ra lệnh cho Lưu Lực Phi lái đi thật nhanh. Vương Ngữ Thần dùng hết sức chạy theo để bị vấp ngã một cú đau đớn.
"So Tỷ... Huhu... Đừng bỏ em mà SO TỶ... Huhu... Xuất hiện rồi đột ngột bỏ đi... tại sao vậy hả SO TỶ? Huhuhu..."
Vương Ngữ Thần ngồi khóc với 2 đầu gối bị xay xát, trầy xước đổ nhiều máu. Trương Quỳnh Dư chứng kiến hết sự việc qua gương chiếu hậu.
"SoSo à! Thần Thần thật đáng thương. Sao em phải bỏ chạy chứ? Em nên..."
"Không! Em không muốn quay lại. Chị cứ lái về khách sạn"
Nguyên nhân Trương Quỳnh Dư bỏ chạy là vì lúc nãy cô thấy ông Trương đang đi ra. Trương Quỳnh Dư không muốn đối mặt với ba mình.
"Thần Thần! Con làm gì bù lu bù loa ở ngoài đường thế? Còn không vào nhà cho ta... máu... chân con tại sao chảy máu thế này?"
"Baaa... So Tỷ... SO TỶ... Huhuhu"
"Thần Thần! Con nói ai? So Tỷ... là SoSo hả?"
"Dạ... Huhuhu... So Tỷ mới ôm con nhưng giờ chị ấy đi rồi... Huhuhu"
Ông Trương nhắm nghiền mắt, thở dài.
"SoSo nó đã về. Nó đến đây gặp con rồi bỏ đi có lẽ là vì ta. Nó còn rất hận ta. Hơjjjj... vào nhà thôi Thần Thần. Ta nhất định tìm So Tỷ cho con... nghe lời nào"
Ông Trương dìu Vương Ngữ Thần vào nhà. Giờ ông ước sao được gặp Trương Quỳnh Dư một lần.
.
.
Buổi chiều
"Ôi! Gió mát quá... Aaaaa"
"Em có thể thôi phấn khích được không? Xe lửa sẽ gặp nạn vì tiếng hét của em đấy"
"Không móc họng em chị giãy đành đạch chết hả?"
Hồ Hiểu Tuệ liếc xéo. Lưu Thù Hiền bật cười.
"Haha! Gần đúng rồi đấy. Ngày nào không chọc em là tôi chẳng thể ăn ngon. Ngủ thì gặp toàn ác mộng"
Câu nói tưởng chừng đùa nhưng đó là sự thật. Hồ Hiểu Tuệ đã ảnh hưởng khá nhiều đến Lưu Thù Hiền. Ánh mắt, nụ cười, những câu nói đùa của Hồ Hiểu Tuệ luôn được Lưu Thù Hiền ôm vào giấc mơ. Trong tuần, chỉ có thứ bảy, chủ nhật là thấy họ Lưu có sức sống. Những ngày còn lại nhìn Lưu Thù Hiền như bông hoa tàn.
"Xì"
Hồ Hiểu Tuệ bĩu môi đáng yêu.
"Hôm nay em định dìm chết tôi trong đống biểu cảm baby của em à?"
"Ờ thì sao? Ngày mai chị không được thấy những biểu cảm cực dễ thương này đâu"
"Ngày mai... em về Thượng Hải..."
"Vâng! Mai em có buổi học ngoại khóa quan trọng nên tối nay phải về Thượng Hải"
"..."
Không khí trở nên nặng nề. Ánh mắt cả 2 buồn thấy rõ.
"Tuần sau em lại xuống đây. Em sẽ tiếp tục làm phiền Lão Lưu chị"
Hồ Hiểu Tuệ gượng cười cho không khí đỡ căng thẳng.
"Ờm... mặt trời lặn rồi. Chúng ta trở lại tiệm thôi"
Lưu Thù Hiền lấy kéo chuẩn bị cắt dây diều.
"Hôm nay em muốn chị thu diều"
"Tôi không làm điều đó"
"Vậy em làm"
Hồ Hiểu Tuệ thu sợi dây diều. Do không có kinh nghiệm nên tai nạn xảy ra...
"AAAAAAA"
"HỒ HIỂU TUỆ...Ôi! Thật là"
Lưu Thù Hiền ngậm ngón tay Hồ Hiểu Tuệ vào miệng. Sợi dây diều đã cứa sâu vào đốt trên cùng của ngón trỏ cô nàng. Rất đau!
"Tôi đã bảo đừng thu mà cãi không nghe. Đứt tay rồi thấy chưa?"
Lưu Thù Hiền nắm chặt ngón tay Hồ Hiểu Tuệ.
"Hixhix... Em... Xin lỗi... Huhuhu"
Hồ Hiểu Tuệ òa khóc. Đã bị đau còn bị nặng lời, không khóc mới lạ đấy.
"Thôi... thôi... năn nỉ Hồ Tiểu Thư đừng mít ướt nữa. Tôi quá lời rồi. Tôi xin lỗi! Giờ phải băng bó vết thương gấp. Về tiệm thôi"
"Hix... hix..."
"Đi nổi không? Hay muốn tôi cõng"
*Gật gật đầu*
Lưu Thù Hiền trợn trắng nhìn Hồ Hiểu Tuệ. Tưởng chọc chơi ai ngờ cô nàng mít ướt kia gật đầu thật. Giờ mà không cõng thì trời chắc chắn sẽ sập.
"Lên nào"
Lưu Thù Hiền khom xuống. Hồ Hiểu Tuệ nhẹ nhàng leo lên lưng họ Lưu. Một tay Hồ Hiểu Tuệ câu cổ Lưu Thù Hiền để bám vững. Tay còn lại đang bị Lưu Thù Hiền nắm chặt. Lưu Thù Hiền rất dẻo dai, cô không than thở dù chỉ một tiếng.
"Đừng nghịch nữa! Yên cho tôi dán băng nào"
Lưu Thù Hiền tỉ mỉ chăm sóc vết thương cho Hồ Hiểu Tuệ.
"Ahhhh"
"Đau lắm hả?"
*Gật đầu phụng phịu*
"Sau này không dắt em thả diều nữa"
*Mắt rưng rưng*
"Tôi lại nói sai rồi. Sau này thả diều chắc chắn dắt em theo"
Lưu Thù Hiền gạt nước mắt cho Hồ Hiểu Tuệ.
*Cười tươi*
"Thua em luôn! Chúng ta ăn thôi. Em còn phải về Thượng Hải nữa"
Sau bữa tối do Lưu Thù Hiền mời, Hồ Hiểu Tuệ về Thượng Hải. Một ngày bận rộn nhưng rất vui đối với Lưu Thù Hiền. Hồ Hiểu Tuệ rất năng động thành ra họ Lưu chịu đựng mệt mỏi. Dù vậy thì Lưu Thù Hiền vẫn mong đến thứ bảy tuần sau để gặp Hồ Hiểu Tuệ.
.
.
Thượng Hải
"Phi Phi! Hôm nay ngủ sớm nghe. Chị ôm điện thoại nhắn tin với ai suốt vậy?"
"Arrr...Chị... Chị... nhắn tin cho Châu Do"
Lưu Lực Phi nói dối dở tệ. Thái độ ấp úng nhìn là nghi liền.
*Cộc... cộc...*
"Hmmmm... chị ra mở cửa đi"
Trương Quỳnh Dư hất hất mặt.
"Thôi... em mở đi"
Lưu Lực Phi lắc đầu từ chối câu lệnh của cô Trương.
"Bực ghê á"
Trương Quỳnh Dư tức giận lếch ra mở mạnh cánh cửa.
"Giờ này mà còn làm phi...ề...n..."
Trương Quỳnh Dư vô cùng ngạc nhiên khi người xuất hiện sau cánh cửa là Trương Nhị Tiểu Thư - Vương Ngữ Thần.
"So Tỷ... cho em vào nha"
Vương Ngữ Thần khép nép sợ sệt. Cô út nhà họ Trương này cũng nổi tiếng lạnh lùng nhưng so với Trương Quỳnh Dư thì chưa ăn nhầm đâu. Trương Quỳnh Dư né sang một bên cho Vương Ngữ Thần vào phòng. Khóa chặt cửa, Trương Quỳnh Dư khoanh tay trước ngực tra hỏi.
"Làm sao em biết nơi này mà đến? Cấm em không được nói dối"
"Em... em... So Tỷ... em..."
Vương Ngữ Thần ấp úng. Cô liếc nhìn Lưu Lực Phi - người đang xoay mặt lảng tránh.
"Không cần trả lời. Tôi biết thủ phạm là ai rồi. Lưu Lực Phi có vẻ vô tội nhỉ?"
Đến nước này không thể giấu Trương Quỳnh Dư được nữa. Lưu Lực Phi đứng lên ôm cánh tay Vương Ngữ Thần, Vương Ngữ Thần cũng ôm chặt cánh tay Lưu Lực Phi. Cả 2 khép nép như những đứa trẻ mắc lỗi bị mẹ phát hiện.
"Chị... thấy thương Thần Thần nên... nên... nói cho em ấy biết em đang ở đây. Chị chưa xin phép em, chị xin lỗi SoSo!"
"Là em năn nỉ Phi Phi. So Tỷ đừng trách chị ấy. Em xin lỗi!"
Không người nào dám nhìn thẳng Trương Quỳnh Dư. Căn phòng này như bị băng phủ.
"Chân em có đau nhiều không?"
Câu hỏi chứa đầy sự quan tâm mà Trương Quỳnh Dư dành cho Vương Ngữ Thần. 2 tên tội phạm ngẩng mặt nhìn Trương Quỳnh Dư kiểu như không thể tin nổi.
"Em... không có đau. So Tỷ hết giận rồi sao?"
"Tới cũng đã tới. Em ăn gì chưa?"
"Dạ... chưa..."
Thế là Trương Quỳnh Dư dắt Vương Ngữ Thần đi ăn. Dĩ nhiên Vương Ngữ Thần kéo Lưu Lực Phi theo. Quả bơ mà cô Trương quăng cho Phi Phi là không hề nhỏ.
"Xin lỗi Phi Phi! Vì em mà chị bị So Tỷ giận"
Trở lại phòng, Vương Ngữ Thần thủ thỉ với Lưu Lực Phi. Lưu Lực Phi đang cẩn thận sát trùng, dán băng vết thương cho con bé.
"Không có gì đâu! Thấy SoSo nói chuyện vui cùng em, chị cũng nhẹ lòng. SoSo rất quan tâm em, chỉ là không bộc lộ ra thôi. Lúc em ngã, SoSo đã khóc đó. Không phải ai cũng khiến cho SoSo rơi nước mắt đâu"
"Em biết tính chị ấy mà. Phi Phi chị thích So Tỷ nhà em đúng không?"
"Em... đang nói lạc đi đâu vậy chứ?"
"Quá rõ rồi nha! Nhưng có điều... chắc chắn So Tỷ vẫn còn nặng tình với một người..."
"Lưu Thù Hiền"
"Dạ... Hơjjjj... không biết Lưu Thù Hiền giờ đang ở nơi nào. Gia đình em đã gây tổn thương cho chị ấy quá nhiều. Ba em biết hối hận thì muộn cả rồi"
"SoSo biết nơi ở của Lưu Thù Hiền. Lần này em ấy về nước là vì chuyện của Lưu Thù Hiền. 2 người họ đã gặp nhau nhưng chưa giải quyết được gì"
"Thật sao chị? Thế giờ Lưu Thù Hiền chị ấy đang ở đâu?"
"Lưu Thù Hiền ở..."
"2 người còn chưa chuẩn bị ngủ. Đợi tôi mời à?"
Trương Quỳnh Dư từ tolet bước ra làm 2 người ngồi trên giường muốn rụng tim. Giật mình quá nên 2 đứa ôm nhau luôn xong thấy Trương Quỳnh Dư nhíu mày nên đẩy nhau ra.
"Chị... nằm trong"
Lưu Lực Phi lăn vào sát vách tường.
"So Tỷ nằm giữa đi... em nằm ngoài cho"
Trương Quỳnh Dư lên nằm giữa. Vương Ngữ Thần nằm ngoài cùng. Chiếc giường rất rộng, 5 người nằm còn chưa nhằm nhò gì. Chị em nhà họ Trương ôm nhau ngủ. Lưu Lực Phi bị bơ quá nặng.
Quá nửa đêm, Lưu Lực Phi vẫn chưa chợp mắt được. Cô cứ trở mình liên tục. Ngóc đầu lên quan sát, 2 chị em kia đã ngủ say. Lưu Lực Phi nhẹ gỡ tay, chia cắt 2 chị em. Vương Ngữ Thần ham ngủ nên chẳng hề động đậy.
Lưu Lực Phi lật Trương Quỳnh Dư sang đối mặt với mình. Cô Kéo tay Trương Quỳnh Dư đặt trên eo mình. Lưu Lực Phi thích thú mỉm cười khi giành được Trương Quỳnh Dư.
"Vui lắm hả? Ngủ không yên với chị mà"
Trương Quỳnh Dư nói cực nhỏ tránh làm Vương Ngữ Thần thức giấc. Lưu Lực Phi giương mắt cún nhìn Trương Quỳnh Dư.
"Chị xin lỗi! Hôm nay chị sai rồi! Em tha lỗi cho chị nha! Đừng bơ chị nữa... chị buồn lắm"
"Đó là cách em trừng phạt chị. Lần này thôi nghe"
"Hihi... chị hứa"
"Suỵtttt... Thần Thần sẽ thức đấy. Ngủ ngon Đồ To Xác"
Trương Quỳnh Dư kéo Lưu Lực Phi vào sát mình. Lưu Lực Phi vùi đầu vào ngực Trương Quỳnh Dư tìm kiếm hơi ấm. Cả 2 ôm chặt nhau chìm vào giấc ngủ. Phía bên kia, đôi môi Vương Ngữ Thần đang cong vểnh lên. Tưởng em nó không biết gì hở? Nhầm rồi!
...
Sáng sớm, Lưu Lực Phi đã rời khỏi giường. Vương Ngữ Thần rút sâu vào lòng Trương Quỳnh Dư.
"Hmmmm... Phi Phi... đừng quậy mà..."
"Em là Thần Thần... không phải Phi Phi"
Trương Quỳnh Dư sực tỉnh. Cô khá ngượng trước em gái mình.
"Chị... chị tưởng..."
"Tưởng chị Phi Phi chứ gì? 2 người lớn mà chơi xấu nha. Ôm nhau ngủ bỏ em nó bơ vơ"
"Chị..."
"Chị yêu Phi Phi rồi đúng không? Chị không còn nhớ Lưu Thù Hiền sao?"
"Chị... chị... Hơjjjj... Thần Thần! Em đừng đặt ra những câu hỏi khó nữa. Hiện tại chị không thể trả lời những câu hỏi này"
Trương Quỳnh Dư vuốt ve mái tóc của Vương Ngữ Thần. Vương Ngữ Thần ngoan ngoãn nhìn chị mình.
"So Tỷ... về nhà một lần nha. Ba mẹ rất nhớ chị. Ba mong gặp chị để tháo bỏ nút thắt mười mấy năm qua. So Tỷ..."
"Thần Thần! Chị là đứa con bất hiếu. Đứng trước ba mẹ, chị thấy mình ngập tràn tội lỗi. Đừng ép chị! Thôi... xuống giường nào"
Trương Quỳnh Dư vỗ mông Vương Ngữ Thần đau điếng. 2 chị em vệ sinh cá nhân xong đi xuống đại sảnh. Lưu Lực Phi đang chờ ở đó.
.
.
Đại Học Luật Thượng Hải
Hôm nay Hồ Hiểu Tuệ tham gia lớp học ngoại khóa. Một vài luật sư nổi tiếng đến dự giờ nên cô nàng không thể vắng mặt. Giờ giải lao, Hồ Hiểu Tuệ không ra khỏi lớp. Cô ngồi giơ ngón tay bị thương của mình lên ngắm.
Mọi người trong lớp đột nhiên ồ ạt tập trung lại. Tống Hân Nhiễm xuất hiện. Họ Tống cầm nhành hoa hồng tiến đến chiếc bàn Hồ Hiểu Tuệ đang ngồi. Hồ Hiểu Tuệ vẫn chăm chú ngắm ngón tay mình. Cô nàng nhếch môi mỉm cười khi nhớ lại cảnh tượng chiều hôm qua.
"Tiểu Bao! Chúc cậu một ngày vui vẻ! Trời vào thu, cùng tớ tận hưởng mùa thu se lạnh xen lẫn ấm áp này nhé!"
Tống Hân Nhiễm giơ nhành hoa trước mặt Hồ Hiểu Tuệ. Hồ Hiểu Tuệ căn bản là không nghe. Mặt cô đỏ lên vì nghĩ lại những lúc mình làm nũng với Lưu Thù Hiền. Ôi! Xấu hổ chết!
"Cậu đỏ mặt vì ngượng hả? Không sao đâu! Ở đây ai cũng biết và ủng hộ chúng ta mà. Chuẩn bị tinh thần đồng ý làm bạn gái tớ nhé!"
Tống Hân Nhiễm tiếp tục những lời bay bổng, nghe như lời tỏ tình.
"Đồng ý... ĐỒNG Ý... ĐỒNG Ý..."
Mọi người đồng thanh vỗ tay. Hồ Hiểu Tuệ giật mình. Giờ đây hồn Hồ Hiểu Tuệ mới từ tiệm sửa xe về. Nhìn sang bên, Hồ Hiểu Tuệ trợn mắt khi thấy hoa hồng của Tống Hân Nhiễm.
"Cậu đang làm gì thế?"
Tất cả ngỡ ngàng trước câu hỏi của Hồ Hiểu Tuệ.
"Tớ... tớ đang tặng hoa cho cậu. Tiểu Bao! Chuẩn bị tinh thần làm bạn gái tớ được chưa? Tớ đã sắp xếp cả rồi, cuối năm tớ sẽ dành cho cậu một sự bất ngờ vô cùng to bự"
"Bộ cậu sắp chuyển sang khoa diễn xuất hả Nhiễm Nhiễm? Cậu diễn cũng khá tốt đấy... Haha"
"Tiểu Bao! Tớ thật lòng đấy. Nãy giờ cậu không nghe gì sao? Không đúng! Rõ ràng cậu mắc cỡ đỏ mặt mà"
"Phụttttt... Điên hả? Cậu bị hoang tưởng lâu chưa? Tớ đỏ mặt vì nhớ người yêu, liên quan gì đến cậu. Xin lỗi cậu! Tớ giờ là hoa đã có chủ"
"Là ai? LÀ AI? Ở đâu hả?"
Tống Hân Nhiễm tức giận thấy rõ. Lỗ tai Tống Hân Nhiễm sắp cháy khi nghe Hồ Hiểu Tuệ có người yêu. Đùa chắc?
"Một thợ sửa xe... ở đường sắt. Người đã giữ lại mạng sống cho tớ trong kiếp này. Hôm qua tớ bất cẩn bị đứt tay, người đó rất ư là lo lắng, mút ngón tay tớ, còn cõng tớ nữa. Tớ đang hồi tưởng những kỉ niệm đẹp thì cậu ở đâu ra phá đám làm mất cả hứng"
"Nói vậy... hôm qua cậu trốn học là để đi gặp kẻ đó"
"Không phải chỉ hôm qua mà là từ đầu năm đến giờ tớ đều trốn học ngày thứ bảy để về thăm người yêu. Tớ không hài lòng khi nghe cậu gọi người tớ yêu bằng 2 tiếng KẺ ĐÓ. Nhiễm Nhiễm! Cậu là một luật sư tương lai đấy. Nên chú trọng lời nói"
"Thợ sửa xe quèn thì có gì hay. Kẻ đó giàu bằng tớ không? Có lo được cho cậu cuộc sống sung túc không? Nghĩ kĩ đi Tiểu Bao. Tớ là con gái duy nhất của chủ tịch công ty trang sức hàng đầu Trung Quốc đấy. Tớ dư tiền đảm bảo cho cậu một tương lai sáng rực"
"Giàu mà não rỗng thì cũng là đồ bỏ đi thôi. Số tiền Lưu Thù Hiền kiếm được nuôi tớ và thêm một đàn con còn không hết. Tớ đâu cần tiền. Nói cho cậu biết, trên đời này, Hồ Hiểu Tuệ có thể thiếu bất cứ thứ gì nhưng tiền thì không"
"Cậu..."
"Tớ đã nhìn nhầm cậu. Cậu đem tiền ra để thuyết phục tớ - điều đó thật tồi. Tình yêu phải xuất phát từ đây nè... đây nè..."
Hồ Hiểu Tuệ chỉ chỉ vào chỗ ngực trái mình - nơi con tim đang đập vì ai đó. Tống Hân Nhiễm bóp nát bông hoa.
"Tiểu Bao... rồi cậu sẽ hối hận với những gì cậu đã nói ngày hôm nay. Cậu mắng tớ não rỗng. Cậu được lắm"
"Tớ thề là mình không bao giờ hối hận. Tớ mắng cậu là do cậu nói lời thô lỗ trước. Bây giờ cậu đừng làm phiền tớ nữa. Đi đi"
Tống Hân Nhiễm tức giận cuộn nhành hoa hồng, quăng vào sọt rác rồi bỏ đi với bàn tay rỉ máu. Mọi người đang nhìn họ Tống bằng ánh mắt khinh bỉ vì đã coi giá trị tình yêu thấp như tiền bạc. Tất cả ùa về chỗ bàn Hồ Hiểu Tuệ hỏi thăm về cái người tên Lưu Thù Hiền. Hồ Hiểu Tuệ chẳng ngại kể hết tất cả dầu đuôi câu chuyện từ lúc gặp Lưu Thù Hiền đến nay. Có người xúc động rơi nước mắt khi nghe đoạn Lưu Thù Hiền che chở Hồ Hiểu Tuệ ngay trên đường ray tàu hỏa. Cũng có vài ý kiến bảo Lưu Thù Hiền và Hồ Hiểu Tuệ không hợp do chênh lệch tuổi tác nhưng đa phần là họ chúc cô nàng hạnh phúc với tình yêu mà mình đã chọn.
Ở cửa lớp, một cặp mắt thất vọng nhìn Hồ Hiểu Tuệ. Người duy nhất không tò mò về chuyện của Hồ Hiểu Tuệ và Lưu Thù Hiền. Người vừa mới bị Tống Hân Nhiễm tông trúng - Chu Di Hân!
...
Tan học, Chu Di Hân kéo tay Hồ Hiểu Tuệ. Các bạn đều ra về, chỉ còn 2 người trong phòng.
"Tiểu Bao! Khi nãy... cậu và Tống Hân Nhiễm..."
"Hazzz... đừng nhắc tới cậu ta. Cậu ta điên rồi"
"Không! Tống Hân Nhiễm không phải điên mà là cậu ta ghen. Ghen đúng!"
"Ờ hớ! Cậu có phải Chu Chu không? Cậu nói đỡ cho Nhiễm Nhiễm đấy à? Cậu ta ghen đúng? Cậu ta xúc phạm người tớ yêu mà cậu ta đúng?"
Hồ Hiểu Tuệ khá thiếu bình tĩnh. Chu Di Hân đã cuộn chặt tay thành nắm đấm.
"Tiểu Bao! Đặt cậu vào vị trí của Tống Hân Nhiễm cậu sẽ thế nào? Ai ai cũng nhìn biết Tống Hân Nhiễm có ý với cậu. Đùng cái cậu tuyên bố có người yêu. Tống Hân Nhiễm chưa dở nóc trường đã là quá kiềm chế. Tớ không bênh cậu ta. Tớ chỉ nói theo quan điểm của mình"
"Tớ chỉ xem Nhiễm Nhiễm là bạn thân. Tớ mắng cậu ta vì cậu ta dùng lời lẽ khó nghe"
"Chắc giờ không lời nào lọt tai cậu. Hôm nay, lần đầu tiên tớ thấy cậu quá đáng. Có lẽ đây là khởi điểm của sự thay đổi. Xin lỗi vì tớ đã nhiều chuyện!"
Chu Di Hân mang ba lô, đứng lên, lách qua người Hồ Hiểu Tuệ. Cú huých vào vai Hồ Hiểu Tuệ thể hiện sự bức xúc của Chu Di Hân. Hồ Hiểu Tuệ đứng lặng, thở dài.
.
.
.
Một tuần thăm thẳm nữa trôi qua. Ngày Lưu Thù Hiền mong chờ cũng đến.
Hôm nay, Lưu Thù Hiền đặc biệt dậy sớm. Nội tạng trong người cô nó đang khua chiêng múa kẻng. Lưu Thù Hiền chạy ra chạy vô lăn xăn trông rất tức cười. Lát nữa cô sẽ gặp được Hồ Hiểu Tuệ. Chính xác là thế!
Ăn sáng xong, Lưu Thù Hiền bắt tay vào việc sửa xe. Có vài chiếc xe máy khách gửi lại hôm qua. Gần 9h, Hồ Hiểu Tuệ xuất hiện với bịch trái cây to đùng. Đến nơi đây là tinh thần Hồ Hiểu Tuệ vui vẻ hẳn.
"Tặng cho chị này. Rất tươi đấy"
"Cảm ơn em! Lần sau đừng quà cáp nhé"
"Hửm? Lần sau? Ohhh... Lão Lưu rất muốn em đến đây nên mới hẹn lần sau đúng không?"
"Errr... tôi..."
"Tôi thế nào hả?"
Hồ Hiểu Tuệ dí Lưu Thù Hiền vào đường cùng.
"Tôi... có khách kìa"
Lưu Thù Hiền tìm đường thoát. Nhờ có chiếc ô tô sang trọng tấp vào tiệm nên họ Lưu được giải nguy.
Trên xe, một cô gái trẻ tuổi, ăn mặc lịch lãm, bước xuống. Lưu Thù Hiền mỉm cười, lịch sự hỏi.
"Xe cô bị hỏng chỗ nào?"
"Hứm... cô mong xe tôi bị hỏng lắm à? Đúng là thợ sửa xe suốt ngày chỉ biết ngó đồng tiền trong túi người khác"
Câu trả lời của cô gái này làm Lưu Thù Hiền tắt hẳn nụ cười.
"Tống Hân Nhiễm! Ăn nói cho cẩn thận vào. Lưu Thù Hiền lớn hơn cậu gấp đôi tuổi đấy"
Hồ Hiểu Tuệ quát Tống Hân Nhiễm. Tống Hân Nhiễm đã đến tận đây rồi sao???
"À... lớn hơn thế vậy phải gọi bằng chị hay bằng dì nhỉ?"
"Tống Hân Nhiễm! Cậu ra khỏi tiệm ngay. Nơi đây không chào đón cậu"
Mặt Hồ Hiểu Tuệ chuyển dần sang màu đỏ tức giận khi nghe giọng điệu khó ưa của Tống Hân Nhiễm. Tống Hân Nhiễm vẫn tiếp tục nói những lời khiêu khích.
"Vì bà chị này mà cậu bỏ học mỗi tuần á hả? Ái chà, ái chà... gu của cậu thật độc đáo đấy Tiểu Bao. Trẻ thì chê để đi yêu một bà chị già. 2 bác mà biết chuyện này chắc đau lòng đến mức tự vẫn"
"Cậu im điiiii"
"Hồ Hiểu Tuệ!"
Lưu Thù Hiền kéo Hồ Hiểu Tuệ lùi về sau. Cô đứng đối diện với Tống Hân Nhiễm.
"Cô là bạn của Hồ Hiểu Tuệ?"
"Không! Tôi là người theo đuổi Tiểu Bao"
"Ừm! Cô vào tiệm với mục đích gì?"
"Mỗi tuần, Tiểu Bao cứ bỏ học ngày thứ 7. Tôi muốn tìm hiểu nguyên nhân nên hôm nay theo đến tận đây. Bà chị à! Đừng có cản bước Tiểu Bao nữa. 2 người rất khác tầng lớp, rất chênh lệch tuổi tác. Nếu bà chị cứ mãi bám dính Hồ Hiểu Tuệ thì tương lai làm luật sư của cậu ấy coi như xong"
"Luật... sư?"
Lưu Thù Hiền nhíu mày.
"Cậu đang nói điên khùng gì vậy Tống Hân Nhiễm?"
Hồ Hiểu Tuệ lo sợ Lưu Thù Hiền biết sự thật cô đang học ngành luật.
"Điên? Khùng? Hahaha... hóa ra cậu giấu giếm chuyện cậu đang theo học ngành luật ư? Tôi không biết... tôi không biết. À mà tiện thể tôi nói cho bà chị đây rõ nhé. Ba Tiểu Bao hiện là một Nghị Viên rất có uy tín, còn mẹ cậu ấy là nhà giáo ưu tú. Đấy! Gia đình người ta danh vọng thế đấy trong khi chị là một thợ sửa xe quèn, chân tay dính dầu nhớt. Làm sao mà chị với tới đây hả?"
"..."
Lưu Thù Hiền cứng họng không phải vì đấu không lại Tống Hân Nhiễm mà là sốc trước thân phận của Hồ Hiểu Tuệ. Hồ Hiểu Tuệ cúi gầm mặt không dám nhìn Lưu Thù Hiền.
Thêm một chiếc xe sang trọng nữa tấp vào tiệm. 2 người phụ nữ xinh đẹp, quý phái bước xuống. Đi trước là Trương Quỳnh Dư, theo sau là Lưu Lực Phi. Trương Quỳnh Dư gọi...
"Lưu Thù Hiền!"
"Ừm"
Lưu Thù Hiền chỉ hừ một tiếng nhẹ.
Rồi chiếc ô tô thứ 3 tấp vào tiệm sửa xe. 2 người tóc hoa râm và một cô gái trẻ bước xuống. Trương Quỳnh Dư, Lưu Thù Hiền cùng trợn mắt, há mồm khi chạm mặt ông bà Trương. Vương Ngữ Thần bẽn lẽn đứng phía sau.
"Lưu Thù Hiền! SoSo! Xin lỗi ta đến mà không báo trước"
Ông Trương cúi đầu. Lưu Thù Hiền và Trương Quỳnh Dư vẫn chết đứng như pho tượng.
"SoSo! Ta rất nhớ con... SoSo à"
Bà Trương lao đến ôm Trương Quỳnh Dư. Trương Quỳnh Dư rơi vào tình huống vô cùng khó xử.
"Lưu Thù Hiền! Hôm nay ta đến để tháo bớt đi một số nút thắt trong lòng ta. Trước khi chết, ta thầm mong tâm hồn mình được thanh thản. Lưu Thù Hiền! Ta ở đây cầu xin con tha thứ lỗi lầm năm xưa ta mắc phải"
Ông Trương bất ngờ quỳ xuống.
"Bác... bác...! Xin hãy đứng lên đi ạ"
Lưu Thù Hiền nhanh chóng đỡ ông Trương nhưng ông kiên quyết không chịu đứng.
"Quá khứ ta phạm một chuỗi sai lầm với con. Con của ngày hôm nay đều do ta hại. Vì ham muốn danh vọng mà ta đã hắt hủi con sau khi ba mẹ con qua đời. Ta chia cắt tình cảm ngọt ngào của 2 đứa. Khi con nhận tội thay cho SoSo ta đã cố tình làm mọi cách để con không được giảm án. SoSo nó hoàn toàn không có lỗi. Nó cãi lời ta nên ta đã đuổi nó ra khỏi nhà. Chính vì thế trong khoảng thời gian con bị giam nó không thể đến thăm con. Ta..."
"Thôiiiiii... tôi không muốn nghe nữa"
Lưu Thù Hiền đứng dậy bịt tai mình.
"Lưu Thù Hiền à"
Hồ Hiểu Tuệ nhẹ gỡ tay Lưu Thù Hiền xuống nhưng họ Lưu hất mạnh tay cô nàng.
"Tôi cần một cuộc sống bình yên. Làm ơn hãy chôn chuyện quá khứ xuống nấm mồ. Tôi xin các người cho tôi 2 chữ Bình Yên..."
"..."
"TÔI XIN CÁC NGƯỜI ĐẤY... ARRRRRRR"
Lưu Thù Hiền mất bình tĩnh. 2 mắt cô đỏ ngầu trong rất đáng sợ. Nơi đây quá ngột ngạt. Những nỗi đau liên tục hiện hữu trong tâm trí họ Lưu. Lưu Thù Hiền không thể chịu nổi nữa.
Ôm chú vẹt trong lòng. Lưu Thù Hiền chạy theo lối mòn ra chỗ đường sắt. Băng ngang 2 đường ray, Lưu Thù Hiền ngồi tựa lưng vào gốc cây to, thở hổn hển. Chỉ trong một buổi sáng mà liên tục những chuyện không hay xảy ra...
To Be Continued...
★Rickli★
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro