Đường Sắt (3)
Chiều thứ sáu, sân bay Thượng Hải
"Sao em phải lôi theo chị về chứ? Chân chị mỏi nhừ rồi nè. SoSo! Em đi chậm một chút được không?"
Cô gái tóc nâu đang mè nheo, nũng nịu với cô gái tóc đen. Họ ra dáng những người thành đạt.
"Này Phi Phi! Chị chỉ ngồi máy bay thôi mà than mỏi chân là sao?"
"Em bỏ ngay cái giọng điệu đó nhe. Chị muốn trở về Cali"
"Thôi đừng trẻ con nữa. Ba mươi mấy tuổi rồi, lớn hơn cả em. Chị còn ầm ĩ em sẽ bế chị lên đấy. Tin không?"
"Tin! Chị xin em! Chốn đông người, chị không muốn phải lột quần ra đội đâu SoSo"
"Hay là thế này...cùng nắm tay đi nhé!"
Trương Quỳnh Dư đề nghị và không cần đợi người kia gật đầu thì bàn tay cô đã bao phủ bàn tay mềm mại của Lưu Lực Phi, dắt đi tự nhiên. Lưu Lực Phi tuy to xác, khí chất men lì nhưng tâm hồn khá mỏng manh, trẻ con.
Cả 2 bắt taxi về khách sạn.
"Chúng ta cùng về đây rồi SOF sẽ thế nào?"
"Có một Do Miểu đầu óc nhanh nhạy cộng với một Châu Tương tay chân mau lẹ thì chị còn lo gì SOF không hoạt động ổn định"
"Chị vẫn lo vì 2 đứa đó hoàn toàn không ăn ý. Tụi nó cãi nhau suốt"
"Cãi nhau mới hiểu được lòng nhau"
"Cái gì em cũng nói được. Sao em quyết định về Thượng Hải gấp vậy? Em nhớ nhà sao?"
"Em nhớ quê hương. Cũng lâu rồi... với lại... em đã biết tung tích... người ấy"
"Ai? Chẳng lẽ..."
"Chị nghĩ đúng rồi đấy. Lưu Thù Hiền! Em biết Lưu Thù Hiền đang ở đâu. Em muốn gặp Lưu Thù Hiền để giải thích"
"..."
Lưu Lực Phi lẳng lặng soạn đồ đạc. Qua ánh mắt, có thể thoáng thấy Lưu Lực Phi đang buồn.
Trương Quỳnh Dư tiến đến chỗ cửa sổ, kéo tấm rèm sang một bên, ngắm nhìn Thượng Hải vào buổi đêm. Vẫn nhộn nhịp, vẫn những ánh đèn đường sáng soi, vẫn tiết trời mát mẻ. Quá khứ của 16 năm trước chợt ùa về.
.
Flash Back
"Khônggggg... trái tim con đã trao cho Lưu Thù Hiền. Con không thể lấy một ai khác ngoài Lưu Thù Hiền. Ba mẹ xin hãy hiểu lòng con"
"Nó nay đã là một tội phạm. Ba mẹ nó đều qua đời. Một đứa mồ côi tay trắng như nó không thể xứng với con"
"Baaaa"
"Ba à! Chị Lưu Thù Hiền đã gặp biến cố không nhỏ trong đời. Sao ba nỡ nói chị ấy như thế? Trước giờ Lưu Thù Hiền là người hiền lành, tốt bụng. Tội phạm thì sao? Chị ấy nhận tội thay cho So Tỷ mà. Trắng tay thì sao? Lưu Thù Hiền có thể tạo dựng sự nghiệp. Cái quan trọng không phải tiền bạc danh vọng mà là tình yêu sâu đậm giữa So Tỷ và Lưu Thù Hiền. Tình yêu sẽ vượt lên trên tất cả. Ba hiểu không? Chúng ta sống cần phải có tình người"
*Chátttttt*
Ông Jung tặng Trương Ngữ Thần một cái tát như trời giáng. Cũng vì cái tát này mà Trương Ngữ Thần - em gái Trương Quỳnh Dư chính thức thay họ thành Vương Ngữ Thần.
"Mày ám chỉ ba mày là cầm thú à? Đi lên phòng. Chuyện này không cần mày xía vô"
Vương Ngữ Thần bước lên cầu thang với đôi mắt rưng rưng nước và một bên mặt nóng rát.
"Ba! Xin ba đừng chia cắt tụi con! Xin ba tìm cách cứu Lưu Thù Hiền ra khỏi tù. Con xin ba!"
Trương Quỳnh Dư quỳ xuống, cầu xin ông Trương.
"Anh à! Hay là..."
"Bà đừng nuông chiều nó. Tôi đã quyết định rồi. Bây giờ nó chọn kết hôn với con trai chủ tịch Mạc, khi đó tôi sẽ tìm cách giúp Lưu Thù Hiền ra tù bằng không thì... nó cút khỏi nhà và Lưu Thù Hiền phải lãnh đủ án"
Bà Trương không dám lên tiếng nữa. Trương Quỳnh Dư quẹt nước mắt, đứng lên đối diện ông Trương.
"Ba! Mẹ! Xin lỗi đã phụ ơn dưỡng dục của 2 người! Con yêu Lưu Thù Hiền! Con chỉ có thể kết hôn cùng Lưu Thù Hiền. Con chọn con đường thứ 2. Cứ để Lưu Thù Hiền ngồi tù rồi ba sẽ mất đi đứa con gái này mãi mãi. Tha lỗi cho Trương Quỳnh Dư bất hiếu"
"Cút khỏi nhà tao"
*Cháttttttt*
Trương Quỳnh Dư ôm một bên mặt mình, môi tanh mùi máu.
"Hằng năm vào ngày này cứ xem như ngày giỗ của con. Vĩnh biệt ba mẹ!"
Trương Quỳnh Dư lấy túi xách chạy ra khỏi cửa.
"SoSooooo"
Bà Trương định đuổi theo nhưng ông Trương ngăn lại.
"Nó sẽ quay về thôi. Miệng nó còn hôi sữa thì đi đâu được kia chứ. Đứa con bất hiếu cần phải dạy dỗ nghiêm khắc"
Ông Trương sau đó chắc chắn biết mình mắc sai lầm nghiêm trọng khi những lời Trương Quỳnh Dư nói đã biến thành sự thật. Trương Quỳnh Dư bốc hơi khỏi Thượng Hải. Cho người tìm kiếm, lục soát khắp mọi miền tổ quốc vẫn không tìm ra Trương Quỳnh Dư. Ông Trương mất con.
'Lưu Thù Hiền! Em không có nhiều lựa chọn. Em xin lỗi!'
Ra khỏi Trương gia, Trương Quỳnh Dư liên lạc với người bạn, người chị Lưu Lực Phi của mình bên Mỹ để nhờ giúp đỡ. Trương Quỳnh Dư và Lưu Lực Phi thân nhau từ nhỏ. Trước đây gia đình Lưu Lực Phi ở cạnh Trương gia. Đến năm 19 tuổi thì cả gia đình Lưu Lực Phi chuyển sang định cư bên Cali.
Thời gian đầu còn bỡ ngỡ nên Trương Quỳnh Dư ở lại nhà Lưu Lực Phi. Sau một năm, Trương Quỳnh Dư chuyển ra ngoài sinh sống. Người nhà Lưu Lực Phi hứa không tiết lộ tung tích của Trương Quỳnh Dư.
Trương Quỳnh Dư, Lưu Lực Phi, Do Miểu và Châu Tương đã cùng nhau tạo dựng thương hiệu mỹ phẩm SOF khá nổi tiếng. Lưu Lực Phi bỏ vốn nhiều nhất. Do Miểu, Châu Tương bỏ công. Trương Quỳnh Dư lãnh đạo SOF nhờ bộ óc thiên bẩm của mình. Thương hiệu SOF đã trôi khắp Châu Âu, trôi dần về Châu Á.
Chưa ngày nào Trương Quỳnh Dư quên Lưu Thù Hiền. Chuyện xưa vẫn khắc mãi trong lòng Trương Quỳnh Dư. Biết Lưu Lực Phi phát sinh tình cảm với mình nhưng Trương Quỳnh Dư vẫn tỏ vẻ cứng rắn, lạnh lùng.
End Flash Back
.
'Chắc chị hận em nhiều lắm. Em đã thất hứa. Em đã làm khổ chị. Đáng lẽ người chịu cảnh lao tù phải là em. Lưu Thù Hiền! Đợi em...'
"..."
"..."
"Phi Phi! Tắm rửa xong, chúng ta sẽ dạo Thượng Hải một vòng"
"Em biết đường đi không? Đi bằng gì? SoSo! Hay để ngày mai..."
"Chị không đi... em đi"
"Ế ế... chị đi... chị đi"
Lưu Lực Phi tắm rửa thay đồ trong tít tắp.
'Phi Phi! Chị đáng được nhận những điều tốt đẹp hơn'
"SoSo! Chị đói... đói chết rồi a"
"Chị chuẩn bị dọn sạch bàn ăn chưa đồ To Xác Ham Ăn"
"Không được gọi như vậy! Người ta nghe sẽ nghĩ chị là heo đó"
"Chị chính là Heo còn gì"
"Yahhhhh... SoSo... đứng lạiiiiiii"
Cuộc rượt đuổi kết thúc khi Trương Quỳnh Dư chạy vào thang máy và bị Lưu Lực Phi đánh như gãi ngứa. Ăn uống no nê, Lưu Lực Phi lái xe theo chỉ dẫn của Trương Quỳnh Dư. Sau khi biết sự việc năm xưa thì mỗi lần đi chung, Lưu Lực Phi đều làm tài xế. Trương Quỳnh Dư hay thật, mới về Thượng Hải mà đã có xe riêng.
"Tấp vô"
Lưu Lực Phi dừng xe trước một căn biệt thự sang trọng. Trương Quỳnh Dư chỉ nhìn vài giây rồi ra hiệu cho Lưu Lực Phi lái đi.
"Em không nhớ gia đình sao?"
"Không"
"Đồng ý là em giận 2 bác nhưng còn Thần Thần... con bé đâu có lỗi. Nó đã liên lạc với em suốt 3 năm nay nhưng em thật lạnh nhạt. Em bắt máy rồi không chịu hé răng. Con bé khóc biết bao nhiêu, Thần Thần rất nhớ em cho nên..."
"Cho nên... chúng ta đừng nói thêm về việc này. Chị hãy tập trung lái xe"
Lưu Lực Phi lắc đầu không nói thêm gì nữa. Đầu Trương Quỳnh Dư là đầu sắt, lòng Trương Quỳnh Dư là lòng bê tông. Lưu Lực Phi đã khuyên biết mấy năm nhưng Trương Quỳnh Dư không hề lung lay. Vương Ngữ Thần gọi, Trương Quỳnh Dư nghe hết nhưng không trả lời dù chỉ một tiếng. 3 năm trước, Lưu Lực Phi liên lạc với với Vương Ngữ Thần và cho tài khoản của Trương Quỳnh đã làm Trương Quỳnh Dư quăng bơ Lưu Lực Phi hết mấy tháng. Lúc đó, Lưu Lực Phi dùng đủ mọi cách để năn nỉ Trương Quỳnh Dư. Đến nỗi Lưu Lực Phi đòi nhảy lầu thì cô Trương mới chịu thôi.
.
.
Thứ bảy
Lòng Lưu Thù Hiền cứ bồn chồn. Họ Lưu luôn trông đợi 2 ngày cuối tuần vì sẽ được gặp ai kia.
Đúng 9h, Hồ Hiểu Tuệ xuất hiện. Đi quãng đường rất xa nhưng cô nàng không hề tỏ ra mệt mỏi. Đến nơi là miệng tía lia.
"Hôm nay ế sao? Vắng hoe thế này"
"Ngày trúng ngày thất chứ em. Làm ăn mà"
"Chị sửa xe tiền nhiều quá xài sao hết? Gửi em giữ giùm cho"
"Haha... tôi không khờ đến nỗi giao trứng cho ác. Tôi tích lũy tiền để trả nợ"
"Trả nợ?"
"Cuộc sống của tôi ổn định như ngày hôm nay là nhờ họ hàng thân thích giúp đỡ. Tôi muốn gửi lại số tiền mà họ đã tặng tôi"
"Đồ tặng là đồ cho mà"
"Của tặng là của lo, của cho là của nợ"
Lưu Thù Hiền nói rồi đi vào nhà rót ly nước cho Hồ Hiểu Tuệ. Hồ Hiểu Tuệ ngó tới ngó lui thì thấy một người con gái... không... chính xác là phụ nữ xinh đẹp đang bước vào tiệm.
"Xin chào... chị... cô ạ!"
Hồ Hiểu Tuệ có hơi lúng túng không biết phải xưng hô thế nào cho đúng. Người này quý phái, trạc tuổi Lưu Thù Hiền.
"Có Lưu Thù Hiền ở đây không?"
Giọng nói trầm trầm làm Hồ Hiểu Tuệ càng thêm lúng túng.
"Có...có..."
Hồ Hiểu Tuệ chỉ chỉ tay vào nhà đúng lúc Lưu Thù Hiền bước ra.
"Quý khách cần... Ơ... So... So..."
"LƯU THÙ HIỀN"
Trương Quỳnh Dư lao đến ôm Lưu Thù Hiền, khóc nức nở. Mọi việc diễn ra quá bất ngờ, Lưu Thù Hiền không kịp trở tay, Hồ Hiểu Tuệ đứng sững sờ.
"Em tìm được chị rồi. Hức... em xin lỗi! Em xin lỗi! Hức..."
Giọng nói này, hơi ấm này, mùi hương này. Bao năm trôi qua, Trương Quỳnh Dư vẫn không thay đổi. Cánh tay Lưu Thù Hiền vô thức ôm đáp trả Trương Quỳnh Dư. Hồ Hiểu Tuệ thấy màn tình cảm quá ướt át nên tự động rút lui ra băng ghế phía trước ngồi. Mãi một lúc sau thì Lưu Thù Hiền mới tỉnh hồn và nhẹ đẩy Trương Quỳnh Dư ra.
"Em đừng khóc nữa... xấu lắm"
Lưu Thù Hiền vẫn rất chu đáo. Cô dùng bàn tay thô ráp của mình áp lên mặt Trương Quỳnh Dư, ngón cái gạt đi giọt nước mắt. Trương Quỳnh Dư bắt lấy bàn tay họ Lưu.
"Lưu Thù Hiền! Chị thành ra thế này tất cả là tại em hại. Chị cứ mắng chửi thay vì đối xử tốt với em"
"Thế này là thế nào? Cuộc sống của tôi rất ổn định. Tôi bằng lòng với thực tại"
"Không! Chị đáng được nhiều hơn thế. Chị phải sống sung sướng chứ không phải cực khổ thế này. Về với em nha!"
Lưu Thù Hiền mỉm cười rồi đổ ly nước đang cầm trên tay.
"SoSo! Tôi với em... là như vậy đó. Tôi từng mong chờ, từng hi vọng một tương lai tươi đẹp có tôi và em cùng... những đứa con nhưng... 13 năm tù đã dập tắt hoàn toàn hi vọng của tôi. Tôi tự nguyện ngồi tù vì tôi yêu em! Đến giờ vẫn yêu em. Còn em, tình cảm em dành cho tôi là thứ tình cảm gì? Suốt mười mấy năm tôi ngồi tù thì em biệt tăm ở đâu hả?"
Lưu Thù Hiền nổi giận hất tay Trương Quỳnh Dư, làm Trương Quỳnh Dư ngã bệt.
"Hix... Lưu Thù Hiền... em..."
"Đi đi! Tôi thà sống độc thân suốt đời cũng không muốn dính tới Trương Quỳnh Dư. Cuộc sống của tôi đang bình yên, xin em đừng làm nó đảo lộn. Như thế là tôi cảm ơn em nhiều lắm"
"Lưu Thù Hiền... hixhix... em vẫn...yêu..."
"Đi điiiiii... trước khi tôi nặng lời với em"
Gần đó có một chiếc ô tô đang đậu. Người trong xe chứng kiến hết sự việc diễn ra nãy giờ. Gương mặt tối sầm lại khi thấy Trương Quỳnh Dư ngã. Định ra mặt nhưng sợ Trương Quỳnh Dư giận nên đành ngồi hành hạ cái vô lăng.
"Ghét thật! Dám làm SoSo đau"
.
Trương Quỳnh Dư quệt nước mắt, đứng lên.
"Chị đang nóng giận, em chưa thể giải thích vì có lẽ không lời nào lọt tai chị trong lúc này. Hôm nay nhìn thấy chị là em mãn nguyện rồi. Em sẽ đến tìm chị vào một ngày chị bình tĩnh hơn. Tạm biệt!"
Trương Quỳnh Dư quay đi.
"So..."
Lưu Thù Hiền nhìn theo Trương Quỳnh Dư với ánh mắt chứa một chút nhớ thương, một chút tiếc nuối và một chút hận. 16 năm trời, Lưu Thù Hiền mong gặp lại Trương Quỳnh Dư nhưng cô không thể kiềm chế những uất ức khi Trương Quỳnh Dư xuất hiện trước mặt mình.
"Lưu Thù Hiền thật quá đáng! Chị tức dùm em. Sao em không giải thích rõ?"
Lưu Lực Phi nhíu đôi mày. Trương Quỳnh Dư thở nhẹ.
"Ai trong tình cảnh lúc nãy cũng phản ứng vậy thôi. Còn nhiều cơ hội mà"
"Chúng ta phải ở lại đây bao lâu?"
"Ở lại đến khi nào nút thắt trong lòng Lưu Thù Hiền được gỡ bỏ"
"Hơjjjjjjj... tình yêu là một bể khổ"
"Về thôi"
"Vâng! Thưa quý bà"
Lưu Lực Phi hậm hực lái xe đi.
.
.
"Xin lỗi em! Hình tượng của tôi trong mắt em có lẽ đã bị phá"
Lưu Thù Hiền ngồi xuống cạnh Hồ Hiểu Tuệ.
"Dù thế nào, chị cũng luôn giữ được hình tượng trong mắt em. Người khi nãy là..."
Hồ Hiểu Tuệ bỏ lửng câu nói. Cô muốn Lưu Thù Hiền lấp đầy vế sau.
"Là SoSo - Trương Quỳnh Dư - tình đầu của tôi"
"Ummm... 2 người rất xứng đôi, vừa lứa"
"Em đang bực mình đấy à?"
"Em không có"
Hồ Hiểu Tuệ xoay mặt hướng khác, né tránh ánh mắt Lưu Thù Hiền.
"Chúng tôi rất xứng đôi, chúng tôi yêu nhau rất sâu đậm nhưng trò đùa số phận đã đẩy chúng tôi về 2 cực trái nhau"
"Em muốn nghe chuyện tình giữa 2 người. Chị không cho là em nhiều chuyện chứ?"
"Em rất nhiều chuyện còn gì nhưng... nếu tôi không kể thì có lẽ đêm nay em ngủ không được"
*Gật đầu lia lịa*
Mắt Lưu Thù Hiền nhìn cố định một hướng.
"Tôi lớn hơn SoSo một tuổi nhưng chúng tôi cùng nộp hồ sơ vào trường trung học do SoSo học nhảy một lớp. Cả 2 chung trường, chung lớp, chung bàn nên nảy sinh tình cảm. Gia đình 2 bên sớm chấp nhận mối quan hệ yêu đương vì môn đăng hộ đối. Trương gia rất giàu và Lưu gia thuở ấy không hề thua kém"
"Hở? Nói vậy trước đây chị là con nhà giàu"
"Ừm! Tôi từng là đại tiểu thư danh giá sống trong gấm vóc ngọc ngà. Lên đại học, tôi học chuyên ngành cơ khí còn SoSo học bên dược phẩm. Mối tình giữa chúng tôi kéo dài đến năm 3 của thời sinh viên"
"Chị là người tri thức vậy mà... hôm bữa gạt em"
"Hình dạng tôi bây giờ giống người tri thức sao? Hơjjjjj... Trớ trêu thật. Tôi vừa mơ đến một tương lai sáng lạng thì sự cố liên tục ập đến. Trong một đêm mà công ty ba tôi phá sản... bla... bla..."
Lưu Thù Hiền kể ngọn ngành câu chuyện 16 năm trước cho Hồ Hiểu Tuệ nghe. Lưu Thù Hiền tin tưởng cô nàng nên mới trút hết tâm sự lòng mình. Quả thật nói ra được thì nhẹ nhõm cả người.
"Vậy... chị gánh tội cho chị SoSo. Chị ngồi tù thế chị SoSo"
"Ừm"
"Luật pháp thời đó không công bằng. Sao lại kết án nặng vậy chứ?"
"Luật pháp thời nào cũng không công bằng"
"Không! Luật pháp bây giờ rất công bằng"
"Em nói kiểu như em là luật sư á"
"Errrr... em..."
"Chảo Liu Có Khách"
Chú vẹt và người khách đã giải vây cho Hồ Hiểu Tuệ.
...
...
...
"SoSo! Chị thích em. Chị không muốn nhìn em thế này. Lưu Thù Hiền..."
"Phi Phi! Lưu Thù Hiền không có sai. Vì em mà Lưu Thù Hiền đã chịu quá nhiều phiền muộn. Chuyện này sẽ kết thúc sớm thôi. Chị yên tâm"
"..."
"Hơn ba mươi năm làm bạn. Mười mấy năm gần gũi, hôm nay chị mới dám nói thích em đó hả?"
"Chị... Chị..."
Lưu Lực Phi đỏ cả mặt mày. Vì bức xúc mà cô đã không kiểm soát được lời nói của mình.
"Chị thế nào? Thích em bao lâu rồi?"
"Chị... từ... 8 tuổi... chị đã thích em"
"..."
Âyda! Trương Quỳnh Dư cứng họng. 8 tuổi! Khoảng thời gian mà Lưu Lực Phi và Trương Quỳnh Dư bắt đầu quấn quít, chơi thân nhau.
"Thời gian trôi dần. Chị càng thích em. Em thì chỉ xem chị như một người bạn không hơn không kém. Chúng ta chung trường nhưng khác lớp. Rồi em hẹn hò với Lưu Thù Hiền khi chị chưa kịp nói ra tình cảm chị dành cho em. Thời gian chúng ta bên nhau ít dần, khoảng cách ngày càng xa. Chị là loại người ích kỷ, hẹp hòi nên không thể nào ở yên chứng kiến màn tình cảm lãng mạn của 2 người. Chị sang Mỹ... Chị muốn xóa em khỏi cuộc đời chị. Chị đã sắp làm được nhưng rồi cuộc gọi của em phá tan tất cả công sức của chị. Chị nhận ra tình cảm chị dành cho em chưa hề phai. Tình yêu mà chị ôm ấp bấy lâu nay có phải ngu ngốc lắm không SoSo?"
Lưu Lực Phi gục mặt xuống. Cô trút hết nỗi lòng của mình trước mặt Trương Quỳnh Dư. Trương Quỳnh Dư ngồi xuống cạnh Lưu Lực Phi, 2 bàn tay nâng mặt Lưu Lực Phi đối diện với mình.
"Chị không ngu ngốc. Em mới là người ngu ngốc khi không nhận ra tình cảm trước đây chị dành cho em. 2 chữ định mệnh đưa em và Lưu Thù Hiền đến với nhau nhưng duyên phận chưa đủ nên phải tách rời nhau. Suốt khoảng thời gian bên Mỹ, em đã biết chị có ý với em và em... em không phải là sắt đá. Em giống như ngọn cỏ rất dễ lung lay. Hoàn cảnh không cho phép em nói tiếng yêu với chị. Lưu Lực Phi! Em xin lỗi!"
"Chị hiểu mà! Chị từng là người đến trước nhưng rồi để mất em. Bây giờ, chị là người đến sau và vẫn sẽ không nắm được trái tim em. Chị chấp nhận hết. Tình yêu đơn phương chị xin ôm suốt cuộc đời này. Chị chỉ mong em đừng khổ nhiều vì Lưu Thù Hiền nữa. Chị đau lòng đấy"
Lưu Lực Phi đứng lên toan bước đi thì một vòng tay đã luồn ngang eo cô, xiết thật chặt. Trương Quỳnh Dư áp người vào lưng Lưu Lực Phi, miệng kề sát vành tai Lưu Lực Phi, thì thầm...
"Một chút nữa thôi... đợi em một chút nữa... có được không?"
"..."
Lưu Lực Phi đứng lặng người.
"Em thề sẽ dùng cả cuộc đời bù đắp cho chị. Xin chị hãy tin em. Phi Phi! Một chút nữa thôi..."
"Được"
Lưu Lực Phi gật đầu. Mắt cô đã long lanh nước. Cô sẽ tin Trương Quỳnh Dư. Tin vào trực giác của mình. Trương Quỳnh Dư yêu cô! Cô chắc vậy!
Trương Quỳnh Dư buông Lưu Lực Phi ra. 2 người cùng rửa mặt rồi lên giường ngủ. Việc ngủ chung đã quá bình thường với cả 2. Sáng ra thế nào cũng ôm nhau cho mà coi. Hồi mới còn mắc cỡ chứ giờ quen rồi. Mọi chuyện tuy chưa rõ ràng nhưng với linh cảm của Lưu Lực Phi, cô tin vào một cái gì đó sáng lạng ở tương lai. Trương Quỳnh Dư cũng đã có dự tính cho riêng mình. Vấn đề bây giờ là thời gian và... Lưu Thù Hiền!
...
...
...
Lại một tuần nữa sắp trôi qua. Giờ tan trường ồn ào, náo nhiệt. Tống Hân Nhiễm sang lớp tìm Hồ Hiểu Tuệ. Không thấy Hồ Hiểu Tuệ đâu nhưng Tống Hân Nhiễm thấy cô bạn cùng bàn của cô Hồ.
"Đầu Heo"
"..."
Tống Hân Nhiễm ngồi lên bàn, chân gác lên ghế, chắn lối ra. Chu Di Hân vừa cất tập vở, vừa liếc Tống Hân Nhiễm.
"Tiểu Bao đâu?"
"..."
"Thấy Tiểu Bao không?"
"..."
"Điếc à?"
Tống Hân Nhiễm bóp cằm Chu Di Hân. Chu Di Hân định lắc đầu thoát khỏi tay Tống Hân Nhiễm nhưng lực tay họ Tống quá mạnh. Chu Di Hân sợ gãy cổ.
"Về rồi"
"Ủa sao Tiểu Bao không đợi tôi?"
"BUÔNG RA COIIII"
Chu Di Hân trừng mắt hung dữ. Tống Hân Nhiễm thả tay.
"Đù! Heo sắp cắn người ấy à?"
"Cút"
"Ê nghe nói bữa hỏm bị viết kiểm điểm hả?"
"Nhờ ơn của thứ mắc dịch mắc gió đấy"
Chu Di Hân chưa tính sổ mà Tống Hân Nhiễm còn nhắc. Chu Di Hân dọn xong đồ đạc, đứng lên.
"Tránh ra coi"
"Éo"
"Tôi đang quạo á"
"Í ẹ! Tới tháng sao?"
Tống Hân Nhiễm đúng chọc heo. Lửa đã bùng tới lỗ tai. Hơi thở Chu Di Hân nóng như hơ. Tống Hân Nhiễm bật cười, ấn Chu Di Hân ngồi xuống ghế.
"Đang cao điểm! Chen lấn mắc công, chút nữa rồi về"
"..."
"Hây yo... thiệt ra tôi cũng ngại vì liên lụy Đầu Heo cậu. Nay mua cho này này, coi như tạ lỗi"
"..."
Tống Hân Nhiễm đưa tới trước mặt Chu Di Hân một túi chứa bánh bên trong. Mắt cô Chu sáng rõ như ban ngày. Nhưng vì đang ghét nên Chu Di Hân ngoảnh mặt.
"Ê... Ê... Tống Hân Nhiễm tôi rất khách khí rồi nhé. Này là hạ mình dữ lắm á"
"Hứm! Cậu mang bánh cho Tiểu Bao. Vì không gặp Tiểu Bao nên mới cho tôi. Đồ thừa!"
"Này... cái con nhỏ này"
"..."
Tới Tống Hân Nhiễm cọc. Họ Tống lấy ra thêm một túi bánh.
"Đây mới là của Tiểu Bao. Còn này là mua cho Đầu Heo cậu thật"
"..."
"Không ăn thì thôi"
"Đưa đây"
Chu Di Hân giật luôn 2 túi bánh trên tay Tống Hân Nhiễm. Cuối cùng thì nết ham ăn thắng cái sỉ diện. Tống Hân Nhiễm trề môi, chê.
"Cất đàn guitar hộ tôi. Sắp tới tôi bận làm một số đề án và bài tập nên tạm thời không đàn, không hát"
"Hazzzz... đề án, bài tập..."
Chu Di Hân thở ngao ngán, nằm dài lười biếng. Tống Hân Nhiễm gõ gõ bàn.
"Cần phụ không? Tôi giúp Đầu Heo cậu xử lý bài tập. Dù gì tôi cũng là học bá đấy"
"Ác Bá thì có! Thôi khoải dùm!"
"Mắc gì hôm nay tôi lại tốt với con nhỏ Đầu Heo này nhỉ? Đúng là phí"
Tống Hân Nhiễm nhún vai xong mang ba lô, ra về.
"Về chung không Đầu Heo?"
"Cách xa tôi ra à. Đồ xui xẻo!"
Một đứa khoái chọc. Một đứa hay chửi. Không có Hồ Hiểu Tuệ can ngăn là choảng tới ai về nhà nấy mới thôi.
...
...
Ngày hôm sau
"Khai thật đi. Em trốn học đúng không?"
Lưu Thù Hiền đang tra khảo Hồ Hiểu Tuệ.
"Không có mà... thứ bảy em được nghỉ thật đó. Không tin... không tin chị tới Thượng Hải kiểm chứng"
"Đừng tưởng tôi không dám đi nhé. Ba mẹ em mắng vốn là tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy"
"Chị yên tâm đi. Ô hay có khách kìa. Để em"
Hồ Hiểu Tuệ hăng hái chạy ra đón khách. Chỉ là bơm xe nên cô nàng sẽ tự xử lý... có điều... nắp vòi xiết chặt quá, Hồ Hiểu Tuệ vặn không ra.
"Lão Lưu... em vặn hổng có nổi"
Một biểu cảm làm nũng không thể đáng yêu hơn của Hồ Hiểu Tuệ. Nhìn gương mặt phụng phịu đó, lòng Lưu Thù Hiền tan chảy thành vũng nước.
"Em ngồi nghỉ đi... để tôi"
Lưu Thù Hiền đi đến xử lý.
"Bạn gái cô chủ dễ thương thật"
Người khách phải thốt ra lời khen. Lưu Thù Hiền bật cười.
"Cô bé đó chỉ là em tôi thôi. Đừng hiểu nhầm... hihi"
"Oh! Vậy tôi xin lỗi! Thấy 2 người đẹp đôi quá nên tôi cứ tưởng..."
"Không có gì đâu! Xong rồi!"
"Tôi gửi tiền! Cảm ơn!"
Người khách lên xe chạy đi. Lưu Thù Hiền đứng chống nạnh trước Hồ Hiểu Tuệ.
"Này cô bé! Báo cáo sự cố thôi mà. Có cần đáng yêu vậy không?"
"Em đáng yêu từ trong bụng mẹ cơ"
"Haha... Âyyyy... cũng khá là ương ngạnh"
Lưu Thù Hiền kéo xệ 2 má Hồ Hiểu Tuệ.
"Úi... đau... đau... Yahhh... mặt em xệ hoặc có nọng là mấy người chết với em"
"Em cứ ngồi yên đây. Đừng có mà phá phách"
"Em thích hoạt động tay chân. Em không chịu ngồi yên đâu"
"Tôi xin Tiểu Thư đấy! Tôi rất là ngại khi thấy Tiểu Thư lao động tay chân. Mặt hoa da phấn như Tiểu Thư không thích hợp cầm cờ lê, tua vít đâu nên... Tiểu Thư cứ ngồi đây cho tôi. Đừng để tôi phải dùng đến cực hình"
"Cực... hình... gì chứ?"
"Thử phá đi rồi biết"
"Chắc chắn phải thử rồi"
Hồ Hiểu Tuệ đứng lên chuẩn bị thu gom đồ đạc gọn gàng. Bất chợt cánh tay cô nàng bị kéo lại. Theo quán tính, Hồ Hiểu Tuệ ngã về hướng Lưu Thù Hiền. Khoảng cách 2 môi thu hẹp. Lưu Thù Hiền nhanh chóng đặt ngón tay chặn môi mình và môi Hồ Hiểu Tuệ chạm nhau. Thần sắc Hồ Hiểu Tuệ quá kém, mặt cắt không còn miếng máu.
"Tôi đã cảnh cáo rồi mà. Em mà còn lộn xộn đừng trách tôi cướp nụ hôn của em"
Lưu Thù Hiền cười tinh nghịch trước khi đi sửa mấy chiếc xe khách gửi. Hồ Hiểu Tuệ vẫn đứng đơ như cây cơ.
'Xíu nữa là hôn người ta rồi. Sao không cướp nụ hôn đầu của người ta đi chứ? Người ta muốn trao mà. Aaaaa... Họ Lưu đáng ghétttt'
Hồ Hiểu Tuệ bực bội ra ngồi nhìn Lưu Thù Hiền làm việc.
"Em không thấy chán sao?"
"Chị hỏi câu này hoài không thấy chán sao?"
"Em..."
Bị vặn ngược, Lưu Thù Hiền đớ lưỡi. Hồ Hiểu Tuệ tiếp tục...
"Nếu chán em đã không xuống đây mỗi tuần. Hay là em xuống riết chị chán em?"
"Kh... không có... tôi chỉ tập trung sửa xe nên sợ em buồn chán thôi. Thường thì các Tiểu Thư sẽ không thích nơi tẻ nhạt thế này"
"Em khác loại chị vừa nói... em không phải Tiểu Thư, em không cho rằng nơi đây tẻ nhạt. Quang cảnh thoáng mát, người dân lương thiện, có cả một cô chủ xinh đẹp cho em ngắm miễn phí thì sao gọi là tẻ nhạt hở?"
"Mặt tôi đang đỏ lên vì lời khen của em đấy"
"Háhá... quả thật rất đỏ. Cháy luôn càng tốt. Em phải chụp lại mới được"
"Đừng có mơ. Tôi không thích lên hình. Chiều nay chúng ta cùng thả diều nhé"
"Tuyệt vời"
Hồ Hiểu Tuệ cười tít mắt. Cô nàng chẳng chịu ngồi yên mà cứ phá phách đủ thứ. Lưu Thù Hiền nói hết nổi nên đành kệ. Hồ Hiểu Tuệ đã tiếp thêm một luồn gió mới vào cái tiệm sửa xe tẻ nhạt này. Có lẽ họ Lưu rất biết ơn về điều đó!
To Be Continued...
★Rickli★
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro