Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Long Sinh Cửu Phẩm

Shiho trốn khỏi Đông Cung một mình đến Hỏa Liệt Đông Thành, đứng trước mặt Thủy Ngư và Ran nàng không chút sợ hãi. Liếc mắt nhìn Ran.

" Ngươi đến là muốn nộp mạng hay chịu tội " Phụng Tiên nói.

" Sống hay chết ông không đến lượt ông phấn xét"

" Ngươi " Ông ta tức giận.

" Ta đến đây không phải chịu tội cũng không nhận tất cả tội lỗi về mình, các ngươi muốn tiên khí để cho cô ta có gương mặt chứ gì. Cho dù có che lấp bao nhiêu cũng không che được sự xấu xa trong thâm tâm, các người đều không xứng là linh thú"

Phụng Tiên quất roi về Shiho, nàng tránh được, ông ta xông đến đánh ngã Shiho. Đánh thêm vài roi vào người nàng.

Ông căm phẫn, muốn cắt lưỡi nàng ngay nếu không phải con gái của Long Vương ta đã phanh thây ngươi ra.

Nhai Tệ từ đâu xuất hiện, nắm lấy roi da " Phụng Tiên không nể mặt ta cũng nên nể mặt phụ vương, động đến con của rồng hậu quả này gánh không nổi đâu "

Ông ấy thu roi lại " Động sao, ta không những động còn khiến hắn bị giam cầm "

Nhai Tệ gặng ra nụ cười khó khăn, chuyện năm xưa ta còn chưa tính với ông. Hắn quay lại nhìn Shiho đã bị đánh đến không đứng nổi, tuy không muốn quan tâm nhưng cũng là muội muội của hắn chung một dòng máu không thể để người khác xem thường.

" Phụng Tiên, ta không muốn kéo dài thêm, tiên khí ông muốn ta bố thí cho cha con ông "

" Muội làm gì vậy, tiên khí mất đâu phải dễ dàng tu luyện " Nhai Tệ ngăn cản.

" Mặc kệ muội, huynh quan tâm muội sao. Các huynh đệ các người đều ghét ta đều chướng mắt ta, không ai dám đứng ra bảo vệ ta, ngay cả bát huynh cũng vậy "

" Shiho.. ta" Nhai Tệ nhìn được ánh mắt thất vọng lẫn đau đớn tuột cùng, giống như đồng cảm. Nàng không khác gì hắn khi xưa bị phụ vương đày xuống địa ngục, tất cả huynh đệ đều dửng dưng không một ai nói giúp hắn.

Trước sự chứng kiến tất cả dòng tộc, hắn đeo gông trên đường bước qua cổng địa đàng.

" Shiho.. ta"

Nàng đẩy Nhai Tệ ra, đứng trước lấy trong người ra tiên khí Nhai Tệ trừng mắt không tin được, ngay cả Phụng Tiên cũng không tin nàng dám tự mình rút tiên khí. Quả là gan dạ.

Shiho nhếch môi cười khinh bỉ đưa tiêu khí của mình cho ông ta, quay người bỏ đi nhưng được mấy bước liêu xiêu đã ngất xỉu.

" Shiho.. Shiho, muội sao vậy " Nhai Tệ trừng mắt nhìn lão Thủy Ngư rồi mang Shiho đi.

Tiêu khí của Shiho đúng là quá lợi hại, không những khiến Ran khôi phục lại dung nhan mà gia tăng công lực. Chuyến nay, lãi nhiều rồi.

***

Shinichi cho người tìm Shiho khắp nơi được biết nàng đã đến Thủy Cung tự rút tiên khí giao ra, giờ đang ở chỗ Nhai Tệ.

Hắn lập tức đến ngay, phải mang Shiho về, một trận chiến xảy ra, thuộc hạ của Nhai Tệ bị hạ.

Hắn trông thấy một cảnh tưởng vô cùng khó coi khiến toàn thân hắn nổi đóa, gió xung quanh bỗng thổi mạnh hơn. Cửu muội đang ngã người vào ngực Nhai Tệ, hắn thì thoát y lưng trần còn nàng chỉ có một áo yếm mỏng.

Khốn kiếp, Nhai Tệ đã tháo khăn che mặt của cửu muội rồi, cửu muội thật là xinh đẹp kiều diễm.

Hắn muốn phát điên khi nhìn rõ mồng mộc bầu ngực của Shiho rất căng tròn, nắm đấm vung mạnh làm trấn động mặt đất. Khi bàn tay của Nhai Tệ vuốt ve mái tóc của Shiho hắn không thể chậm trễ được nữa.

Nhanh tay nhanh chân cướp lấy Shiho khỏi vòng tay Nhai Tệ, cửu muội chỉ có hắn mới được động vào.

Nhai Tệ sửng sốt thì ra hắn đến là muốn đưa cửu muội đi nhưng thái độ của hắn hung hăng tức giận là có ý gì. Ta đang truyền nội công cho cửu muội vì lo sợ khí sinh không thể thoát bị tẩu hỏa nhập ma, đành phải thoát y. Ta cũng là huynh của muội ấy việc này vốn rất bình thường.

" Muội ấy đang bị thương, ngươi muốn mang muội ấy đi đâu "

" Muội ấy do phụ vương giao phó cho ta, không cần nhị hoàng huynh quản quá nhiều "

" Ngươi bảo vệ muội ấy sao, để muội ấy mất đi tiên khí còn dám lớn miệng. Ta không cho phép ngươi mang cửu muội đi "

Shinichi trừng mắt " Đừng động vào cửu muội của đệ "

Đông Cung.

Shiho đã ngủ suốt một trăm ngày không tỉnh, hắn vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc không rời nửa bước kể từ ngày hôm đó hắn đã không gặp Ran. Không gặp bất cứ ai.

Đến khi tỉnh lại, không hề nói chuyện cả ngày thờ ơ với hắn cũng hết cách nàng giận cũng phải. Hắn không trách, nhẫn nhịn chăm sóc Shiho.

" Muội không ăn"

" Không ăn cũng phải ăn, ta đút " Shinichi vẫn kiên nhẫn còn nàng đón lấy chén canh ném đi, nhưng chén canh đã được thu lại trở về vị trí cũ " Ta nhẫn nhịn không giỏi đâu "

" Vậy thì sao, huynh muốn làm gì ta" Nàng trừng mắt, đứng dậy bỏ đi.

" Lỗi của ta muốn mắng hay trút giận cứ việc nhưng đừng hành hạ bản thân " Hắn trầm giọng nói.

" Ta biết đối tốt với bản thân, huynh đừng can dự sẽ không xảy ra chuyện gì "
Hắn kéo Shiho lại khóa tay chân nàng lại, đặt xuống giường " Ta là muốn can dự, phụ vương giao phó muội cho ta tức muội chính là của ta. Ta muốn muội ăn phải ăn"

Hắn gọi người nấu canh cho nàng lên quát mắng, bảo rằng nấu không hợp khẩu vị nên nàng mới không ăn. Còn lệnh chặt tay, Shiho không muốn điều đó xảy ra nén nước mắt cầm chén canh uống ực vào đến ho sặc sụa.

Hắn nhìn thấy tức đến phát điên, còn muốn đập phá mọi thứ trước mặt để trút cơn thịnh nộ nhưng nếu như vậy sẽ làm nàng sợ.

***

Hắn vẫn không quên chuyện lần trước khi chứng kiến Nhai Tệ ôm ấp nàng còn trong tình cảnh khó coi, đến gương mặt cũng bị nhị huynh thấy hết. Nhưng hắn có phải nghĩ quá nhiều không đó, nhị huynh của ta và cửu long có nhìn thấy cũng chẳng sao.

Ngược lại là ta, ta vì muốn độc chiếm cửu muội mà sinh ra bất mãn.

Đêm không ngủ được, cứ chằn chọc không ai ai đưa đến khuê phòng của Shiho.

Nàng đang chải tóc thấy hắn bước vào nàng không vui, nhưng cũng không để mắt nào ngờ người kia lân la đến đã vòng tay ôm nàng.

" Huynh làm gì vậy "

" Giống như trước đây, yêu thương cửu muội của ta" Hắn chìm đắm trong mùi thơm trên tóc.

Nàng có chút bối rối muốn kháng cự nhưng không nỡ làm hắn mất hứng, vì nàng dù có ghét bỏ cũng bị mê hoặc trước sự ôn nhu của hắn. Chưa có ai đối tốt với nàng như vậy, đúng vậy chỉ có hắn nhưng hắn cũng đã vứt bỏ nàng.

Đôi khi, ta nghĩ tại sao chúng ta có thể ngang nhiên thân mật đến như vậy có thật sự chỉ là huynh muội nên từng động tác ôm ấp nắm tay quá chi bình thường. Không có gì phải nghĩ nhiều.

Mọi người thật sự có nghĩ như vậy, mỗi khi ở gần huynh, rất ân cần rất nhường nhịn không thích lớn tiếng không hề buông ra những câu từ chói tai. Ta rất biết ơn, cũng rất kính trọng, nhưng dần qua đi thời gian làm tâm trí nghĩ ngợi không ngừng khi chính cũng muốn sự độc chiếm ấy mãnh liệt hơn không dành cho bất ai, không giới hạn ở mức xem ta là cửu muội của huynh.

Những đêm, huynh không ngủ cùng ta, ta cũng có chút xao xuyến nhớ nhung bờ ngực an toàn, tấm lưng rắn chắc còn nhớ áo choàng lông vũ của huynh đắp quanh người ta. Ta không muốn một đêm hai đêm mà rất nhiều đêm như vậy, lại cảm thấy an toàn.

Huynh đối xử với Ran có giống như với ta hay hơn thế nữa, mỗi lần suy già đoán non về chuyện đó ta  rất buồn lòng. Ran làm gì huynh cũng không sai, có nhiều lần ta thấy huynh thật sự bất mãn nhưng vẫn chiều chuộng hết lòng vì cô ta.

Sau lần ta bị cô ta đánh trọng thương ta đã biết thì ra Ran quan trọng như vậy, còn ta mãi mãi chỉ có thể dưới thân phận là cửu muội.

Tự oán trách bản thân dám có những suy nghĩ tày trời như vậy với huynh, tội này không biết bị thiêu đốt thành tro phong ấn mãi mãi không siêu sinh. Ta rồi cũng phải rời xa huynh chỉ Ran sẽ tồn tại trong lòng Shinichi mãi mãi.

" Cửu muội " Shinichi vờn cánh môi quanh cổ Shiho, hắn trước vẫn muốn làm điều này nhưng vì luân thường đạo lý sợ bản thân làm ra chuyện tày trời.

Nhưng hắn cũng là một nam nhân, trời sinh giống đực đến mùa động dục lại không thể phát tiết, sao trước nay hắn vẫn nhịn được cơ mà thậm chí không có chút hứng thú. Chẳng lẽ bao nhiêu sự nhẫn nhịn, tinh lực dồn hết khi gặp muội.

Cửu muội, từ trước đến nay vẫn nghĩ cửu muội của ta rất xinh đẹp nhưng không nghĩ lại động lòng người như vậy đến ta cũng bị mê hoặc. Đáng lý muội không nên là muội muội của ta, nhưng đã sao giờ muội là cửu muội của ta ta vẫn không buông tha muội đâu.

" Bát huynh, uống say rồi phải không "

" Phải, chỉ mới gần một chút ngửi một đã say mất rồi không biết khi thưởng thức sẽ say đến cỡ nào, cửu muội nói xem"

Shiho cảm thấy sau cổ khi ngứa ngáy muốn thoát lắm chứ nhưng hắn ôm chặt lại rồi thì biết làm sao.

" Lời huynh nói đầy ẩn ý không minh bạch muội không biết phải nói sao"

Hắn thôi hành động ám muội, nhìn thẳng nàng nói chuyện " Ta xin lỗi, rất nhiều chuyện ta muốn xin lỗi"

" Huynh mà cũng biết lỗi sao,  nói thử xem huynh có lỗi gì với ta"

Hắn thở dài " Không bảo vệ tốt cho muội để muội bị người ta đánh đến trọng thương, còn tước đi tiên khí của muội "

Nàng nghe hắn nhận lỗi thấy rất hả dạ nhưng sau đó buồn hơn rất, tất cả chuyện này đều liên quan đến Ran vì huynh không để cô ta mất mặt nên đã nhận lỗi thay. Những gì ta chịu đựng đổi lại chỉ bằng những câu xin lỗi.

" Chúng ta đừng giằng xé với nhau, ta hứa với muội sau này nhất định không có chuyện này xảy ra " Có trời mới biết trong một trăm ngày nàng hôn mê, hắn đã lo lắng đến độ nào sợ hãi cửu muội sẽ mãi mãi không tỉnh lại và đối diện hắn mãi mãi chỉ là một các xác không hồn.

Hắn đã thức bao đêm để chờ ngày Shiho tỉnh lại nhìn thấy hắn đầu tiên, nhưng ngày qua ngày hắn mới biết bản thân có không kiên nhẫn chút nào. Đối với Shiho hắn mãi mãi không học được tính kiên nhẫn.

Từ lúc đó, hắn thề sẽ không để chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa, hắn không muốn bản thân cứ hồi hộp chờ đợi Shiho trong cơn mê. Nếu nàng không tỉnh lại mà rời xa hắn, hắn sẽ vạn kiếp bất phục.

" Huynh có làm gì hại ta đâu, là ta đã động sai người. Làm hại nữ nhân của bát huynh cái giá phải trả đúng là không nhỏ"

Hắn cau mày tức giận " Ta và Ran không phải như muội, Ran là ân nhân của ta là tri kỉ của ta "

" Vậy đời này kiếp này huynh chỉ có một tri kỉ, nàng ấy quan trọng như vậy huynh rút tiên khí của ta để trị thương cho nàng ta là lẽ đương nhiên"

" Cửu muội, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa "

Shiho cười khinh " Muốn chuyện đó không xảy ra, chỉ có một cách ta phải rời khỏi Đông Cung. Ta sẽ chuẩn tấu với phụ vương đến nơi khác ở đâu cũng chỉ cần không phải Đông Cung "

Hắn dần mất kiểm soát, nắm chặt hai vai nàng " Muội muốn rời khỏi Đông Cung, đừng mơ, ban đầu muội đã đến thì cũng nên nghĩ sẽ không dễ dàng mà đi. Đông Cung do ta cai quản, sau này chỉ cần ta đoạt được thần khí thứ năm sẽ thay phụ vương cai quản Long Cung đến lúc đó muội vĩnh viễn không thoát được ta"

" Huynh... tại sao lại làm như vậy với ta"

" Vì muội là cửu muội của ta, là người của ta, ta muốn muội "

Shiho đẩy tay hắn ra " Vậy còn Ran tiểu thư, không định sẽ để cô ta là hoàng hậu của huynh à"

" Chuyện đó có nói thế nào muội cũng không tin, nhưng đừng ở trước mặt ta ăn nói lung tung "

" Tất cả mọi người đều nói như vậy chẳng lẽ huynh giết hết tất cả, cô ta ức hiếp huynh đứng về phía ai. Lúc huynh vì cô ta lấy tiên khí của ta, lòng ta đã không thể tha thứ cho huynh, dù có chết ta cũng không ở cùng huynh và Ran"

" Được, không cần chết đâu, cũng không cần giải thích với muội. Hành động là thiết thực nhất"

" Huynh muốn làm gì"

Hắn bế Shiho trực tiếp lên giường áo ngoài vứt luôn xuống nhìn nàng lùi sau góc giường, đến khi bờ ngực trần thấy rõ liền bước lên giường đến  lược thoát y cho nàng.

Nắm áo choàng kéo thô bạo, hai người giao cáu đánh võ trên giường kết cục hắn cắt đôi áo trong lẫn áo ngoài, tính toán rất chuẩn xác chừa đúng chiếc yếm trắng mỏng manh lại.

" Sao vùng vẫy nữa đi "

" Huynh có gì đâu, muốn làm chuyện xấu xa với ta" Shiho hai tay che trước ngực còn phải phản kháng sức hắn đè xuống giường.

" Muội đoán xem, cửu muội của ta" Hắn phả hơi thở nóng qua gáy nàng, có chút đê mê.

" Không được đâu chúng ta là huynh muội như vậy là không được. Không sợ muội nói cho phụ vương biết sao " Nàng ra sức ngăn cản.

" Vậy để ta cắn đứt lưỡi muội để không phải nói cho phụ vương biết" Hắn dạo đầu bằng nụ hôn quanh cổ, nàng tắm bằng hoa đàn nguyên bởi thế rất thơm còn kích thích. Quanh cổ hắn chậm chậm thưởng thức như tận hưởng món ngon mà từ đến giờ muốn thử, máu nóng trong cơ thể dâng lên rồi. Lướt qua từng chỗ trên cơ thể này cảm tưởng như muốn cắn một phát cho thỏa mãn.

Bàn tay hắn giữ chặt tay nàng không cho giãy giụa, rồi không chịu yên được mà muốn khám phá đầu tiên là lướt dưới eo lên cao một chút. Đúng thế chính là nơi này, ta thích nó nhất, mềm căn trò là thứ quí giá mà lúc nào nàng cũng che giấu cẩn thận. Ta đã tức chết khi ngày ngày ôm ấp động chạm bất kỳ nơi nào trên cơ thể này chỉ duy nhất nó là không, bây giờ đã có cơ hội nên sờ lâu một chút.

" Đúng là cảm giác dục tiên dục tử như người ta nói "

" Đừng như vậy, ta xin huynh"

Cả người Shiho run bần bật hắn chắc chắn nhận ra nơi tư mật nhạy cảm đã bị nam nhân chạm rồi còn lại bát huynh của mình, cảm giác này không thể nào nói ra được, không đau đớn nhưng vô cùng khó chịu lại nhột nhạt. Khuôn ngực bị hắn giữ chặt, xấu hổ vô cùng nhưng lại có chút kích thích thần kinh.

" Muội biết không, mỗi khi ngủ cùng muội ta đã luôn muốn động vào nơi này xem thử mềm mại như thế nào. Đúng không sai, của muội rất to lại căng tròn ta có lời khen đấy  " Hắn vừa thực hành vừa nói ra những lời thiếu tế nhị, những lời chôn giấu từ rất lâu mà không thể nói. Chỉ muốn giành cho nàng nghe mà thôi.

" Đừng nói nữa, ta là muội muội của huynh đấy, những điều này nên làm với nương tử của huynh "

Hắn nhìn vào mắt nàng cười ranh mãnh " Vậy muội làm nương tử của ta thì có thể mặc sức làm như vậy với muội bất cứ lúc nào "

" Hỗn đản " Lại dám nói như vậy, bất cứ lúc nào là sao, chẳng lẽ ngày nào cũng mang ta ra giải tỏa dục vọng.

" Dám mắng ta là hỗn đản, vậy ta sẽ cho muội biết hỗn đản là thế nào, có phải như vậy không " Hắn bóp mạnh lên một bên ngực làm Shiho đau, đầu ti đã căng trướng ngón tay hắn bị trêu ghẹo qua một lớp vải mỏng.

Shiho bắt đầu có những âm thanh rên rỉ đầy ám mụi.

" Muội vừa kêu gì thế " Hắn cố ý hỏi.

Shiho muốn đánh chết mình lấy tay che miệng, giờ hắn đã thuận tay kéo hết lớp áo yếm đi ném xuống đất. Bầu ngực không quá to, rất tròn trắng nõn và vừa tay, chạm vào một cách chân thật thích hơn nhiều hắn không thể nào hưng phấn hơn nữa. Lần đầu nhìn thấy hai mắt Shinichi đã tràn đầy nhục dục, chiêm ngưỡng cảnh sắc thật lâu làm côn thịt ở dưới đã cưng lên hoàn toàn, chỉ chờ được giải tỏa thôi.

" Đêm nay, muội không thoát được đâu, ngoan ngoãn chiều theo ta đi. Shiho, muội sẽ thích thôi "

Nàng không kiềm được nước mắt, rưng rưng rơi xuống trong tuyệt vọng giống như bức bách vào đường cùng. Cơ thể run rẩy, tiếng khóc đã phát ra nghe rất ấm ức lại đáng thương, sao thế này im lặng cứ nghĩ đã chìm hẳn vào dục vọng của hắn nhưng...

Hắn ngừng lại, nhìn lên gương mặt ướt đẫm nước mắt vừa tức giận vừa đau lòng, ngay lúc cao trào này còn khóc. Khóc, khóc cái gì chứ, ngay từ đầu tại sao không khóc có biết tinh lực đã tồn rất nhiều rồi hay không.

" Khóc cái gì" Hắn bóp miệng nàng, quát lớn đây cũng là lần đầu hắn tức giận với nàng như vậy.

" Huynh.. ức hiếp ta chưa đủ còn làm ra chuyện này, ta là cửu muội của huynh sao lại đùa cợt trên thân thể ta. Sao không tìm Ran, thương nàng ta như vậy tìm ta làm gì "

Trên mặt đã dịu lại, vẫn dùng giọng lạnh băng để nói " Vậy muội ghen với Ran nên mới tức giận với ta"

" Ta nghiêm túc đấy, không ai có thể bình tĩnh khi bản thân bị mang ra làm trò tiêu khiển trừ khi ta là loại lăng loàng. Nếu thật sự huynh xem ta như vậy không cần ngừng lại tiếp tục đi, tại ta vô dụng nên không trách ai được "

Nói xong nàng xoay mặt sang một bên mắt nhắm cam chịu, còn hắn thì có chút áy náy thương xót hắn đâu muốn nàng phải rơi nước mắt đau đớn như vậy.

Hắn lấy khăn tay lau nước mắt trên má Shiho cuối xuống hôn nhẹ lên trán như một lời xin lỗi, nàng mở mắt ra nhìn hắn.

Nàng đáng thương biết bao làm ta muốn nâng niu vào lòng để hảo hảo thương thương, đáng chết, sao ngay lúc này lại tỏ ra yếu đuối nhưng hắn lại bị sa ngã. Có biết lúc này, vẻ mặt nàng rất đáng thương nhưng ta lại không muốn ngừng lại chuyện vui chỉ vì...

Nhìn nàng thật xinh đẹp nhưng trong tình cảnh này lại không nỡ bắt nạt nàng.

" Ta xin lỗi, ta không làm như vậy nữa, nín đi " Hắn ôm nàng vào lòng dỗ dành như đang dỗ một đứa trẻ, cẩn thận như báu vật.

Nàng vẫn chưa thôi khóc nhưng cũng đã giảm bớt lo lắng, hành động này có đáng được tha thứ không.

" Cửu muội ngoan, ta hơi vội vã lần sau sẽ nhẹ nhàng hơn không để muội hốt hoảng " Hắn nói rất tự nhiên, không nghĩ Shiho đơ cả người.

" Còn lần sau, tên hỗn đản này huynh còn muốn lần sau " Nàng ra sức đấm vào ngực hắn.

" Lại mắng, thật không biết sợ mà " Giọng có vẻ trách nhưng đầy ý than phiền " Ta chỉ muốn làm chuyện này với cửu muội với người khác ta không hứng"

" Với cô ta thì..."

" Ta và Ran đã ở cùng nhau hơn năm vạn năm nếu thật sự yêu Ran ta đã thành thân lâu rồi, cũng không chờ đến khi muội ra đời rồi xuất hiện trong cuộc sống của ta và bây giờ lên giường của ta"

Nàng bũi môi, quay người sang hướng ngược lại, Shinichi vòng tay ôm ngang eo nàng hôn từ từ lên tấm lưng trần chỉ bấy nhiêu thôi không thể vượt quá giới hạn.

Thật muốn tức nghẹn, là Bệ Ngạn bát hoàng tử lại nhịn trước việc này đồn ra thì thật mất mặt. Long Vương có rất nhiều vợ mới sinh ra chín người con nhưng không phải rồng, các huynh đệ hắn cũng vậy mỗi lần đến kỳ động dục đều phải giải tỏa với giống khác loài. Chỉ mỗi hắn không biết đã tu luyện pháp lực gì mà bao năm qua không màng đến những việc này.

Đến khi gặp được nàng, hắn mới biết cảm giác muốn làm chuyện đó mà không được thõa mãn khó chịu đến mức nào.

" Bát huynh, đừng quấy nữa còn không thì sang phòng huynh ngủ" Nàng đang rất buồn ngủ lại không thể ngủ yên, đằng sau hắn cứ bày trò ma quái.

" Chớ nên quản chuyện của ta, muội cứ lo ngủ đi " Hắn vẫn như thế sờ soạn quanh vòng eo, hôn nhịp nhàng quanh cổ.

Tuy hắn đã mặc lại áo cho Shiho nhưng chỉ để nàng mặc áo yếm tấm lưng đằng sau vẫn trống trơn, là nơi lý tưởng để hắn giở trò.

" Muội buồn ngủ lắm rồi "

" Được, ngủ đi " Hắn đã chịu nằm yên, ôm chặt nàng ngủ một giấc thật sâu.

Những ngày tháng qua đi, thật êm đềm, tên Bệ Ngạn ngày ôn nhu dịu dàng chăm sóc cho nàng. Hắn đã không gặp Ran kẻ từ ngày quyết định tu luyện phục hòi công lực của Shiho, ngày qua đi hắn và nàng cùng nhau tu luyện.

" Shinichi, huynh không muốn gặp ta nữa hay sao"

Shinichi cho thuộc hạ lui trước " Muội hút tiên khí của Shiho có lại dung nhan tuyệt trần, công lực còn gia tăng gấp bội xem ra không cần huynh bảo vệ nữa đâu "

Ran nhíu mày không phục " Sao đột nhiên huynh lại như vậy, chúng ta cứ như trước đây chẳng phải rất tốt sao"

" Chúng ta vẫn như trước đây, chỉ là bây giờ ta phải giúp cửu muội tu luyện lại công lực không muốn bị làm phiền "

" Huynh, Shinichi huynh cần gì phải bỏ nhiều tâm tư. Hay là muội và huynh cùng giúp cho..."

Shinichi lạnh mặt, tiến đến gần Ran giống như muốn động thủ " Tiếc là cửu muội của ta chỉ muốn tu luyện cùng ta, ta chỉ còn cách thuận theo "

" Huynh đối với cửu muội có vẻ rất quan tâm "

" Đương nhiên, cửu muội của ta mà"

***

Hôm nay, hắn rất thư thả vừa uống trà vừa ngắm mỹ nhân luyện kiếm. Ngày nào cũng thế, hắn vẫn giữ lời hứa.

" Mệt không " Shinichi hỏi.

" Không mệt " Nàng trả lời cho có rồi uống ngụm trà.

" Ở Đông Cung lâu như vậy nàng rất buồn chán, tối nay ta đưa muội ra ngoài đến Thủy Hư ngắm sao"

" Thủy Hư, muội chưa từng nghe nói "

Đêm.

Nàng cùng hắn bay đến Thủy Hư, đó là một khu rừng thiên rất nhiều cỏ bảy màu, khi đêm xuống cỏ sẽ tự động phát sáng. Khung cảnh thật thơ mộng, mùi hương cỏ rất thơm, ánh sáng tuyệt đẹp dòng suối chảy qua mát mẻ.

Nàng rất thích nơi này đẹp hơn cả rừng Thiên Thu ở Đông Cung.

" Nơi này đẹp quá"

" Phải, loài cỏ bảy màu này còn có tên hoa tử đằng tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu, quanh năm nở nộ tỏa sắc khuynh thành " Hắn hóa ra một vòng tay được đính kết bằng hoa tử đằng, thất sắc tuyệt đẹp lung linh sáng chói.

Đeo vào tay Shiho, nhìn điệu bộ nàng rất thích chiếc vòng tay này.

" Vật này là minh chứng cho tình yêu của ta với muội, trường tồn bất diệt "

Nàng rút tay lại " Nhưng chúng ta mệnh sinh đã không thể có tình yêu, nếu để người ngoài biết họ chỉ thêm chê cười "

" Ta không thể hứa cho muội một danh phận nhưng có thể dùng cả đời này yêu muội đến chết, chỉ cần muội tin ta. Dù sao ta cũng không để muội rời khỏi ta, đời này kiếp này ta đã quyết chúng ta không xa cách "

Nàng bĩu môi " Nếu đã quyết hỏi ta làm gì "

Hắn ôm từ phía sau nói " Ta không muốn muội nghĩ là ta ức hiếp muội, đến lúc chúng ta ở trên giường muội cũng không có lý do phản kháng "

Thì ra, hắn bấy lâu cũng không giở trò xằng bậy là vì nghĩ cho ta.

" Shiho, gọi ta là Shinichi đi, từ đây về sau đều gọi là Shinichi "

" Bát huynh, muội không quen " Nàng nhúng vai.

" Muội phải học, ta thích nghe muội gọi ta Shinichi mỗi ngày đều gọi như vậy. Chúng ta mỗi ngày, gọi tên nhau, tỉnh dậy muội phải ta khi ngủ cũng phải gọi ta, ngày ngày đều gọi ta là Shinichi "

Nàng mỉm cười nghĩ, thật trông giống trẻ con.

Ta thích muội gọi ta là Shinichi nhưng thích gọi muội là cửu muội.

***

Đông Cung.

Nàng mặc trên người chiếc áo đỏ rực rỡ, trễ vai, trống ở bụng thân áo thêu hoa mẫu đơn. Nàng đeo khăn che mặt, rót rượu cho Shinichi, xong rồi nhảy múa trước mặt hắn. Không biết sao, hôm nay có nhã hứng mời hắn đến uống rượu, hắn vừa đi một khoảng thời gian khá lâu rất nhớ nàng. Định khi gặp sẽ hảo hảo thương rất nhiều không ngờ...

Lại được đãi ngộ tốt như vậy, mỹ nhân thì xinh đẹp lại có rượu ngon, đúng là mỹ vị. Lần đầu tiên thấy nàng trông quyến rũ như vậy tuy không có vẻ gì là thanh thuần nhưng lại rất kiều diễm, so sánh với nhan sắc của yêu hồ đúng là thua xa.

Muội nên sinh ra là yêu nữ mới đúng.

Hắn không rời mắt khỏi mỹ nữ, vòng eo uyển chuyển thân hình mềm mại uốn lượn thật mê hoặc, ánh mắt nàng liếc nhìn trông cũng không đứng đắng lại có chút dâm loạn.

Được lắm, dám dùng ánh đó nhìn ta. Lát nữa xem nàng phải rên rỉ lớn thế nào trên giường của ta.

Nàng ngồi lên bàn của Shinichi, tay lả lướt chạm qua vai vuốt xuống ngực gương mặt gần hơn môi không chạm vào chỉ vờn chút cho hắn thêm kích thích.

Nàng di chuyển ngọc thể ngồi lên người hắn, hông chuyển động, có lẽ Shiho cố tình động đến nơi đó của Shinichi.

Như vậy quá đủ rồi, lả lướt như vậy cũng đủ rồi.

Hắn khoát tay qua eo nàng kéo lại nói " Ngưng quấy phá đi, nó sắp cưng lắm rồi "

" Vậy muội giúp nó nhanh hơn "

" Những ngày không có ta, học từ đâu những thứ này mà dám thể hiện trước mặt ta" Hắn hỏi.

" Huynh thích không " Nàng vòng tay quanh cổ hắn.

" Rất thích, nhưng nếu được hầu hạ tận tình một chút sẽ thích hơn " Hắn nâng cằm nàng lên môi nhẹ lên môi.

Đưa nàng lên giường, kéo màng xuống, bảo nàng cởi y phục cho hắn còn hắn thì cởi y phục của nàng. Biểu hiện thật tốt, không thể chê được.

Hắn quấn lấy nàng suốt đêm, không để sót một nơi nào trên cơ thể ngọc ngà. Hắn ngậm nhũ hoa căng cứng, ngon hơn mỹ tửu nhiều.

" Ưm.. Shinichi. đừng cắn mạnh mà " Hắn quá phấn khích đôi môi cứ liên tục để lại dấu ấn mỗi khi lướt qua.

Hắn di chuyển xuống dưới chạm sâu vào hoa huyệt làm nàng có chút đau, nhưng hắn chỉ muốn nàng làm quen với cơn đau này để lát sau không phải chịu đau gấp bội.

Hồi sau nàng đã được hắn đưa lên, để nàng ở thế thượng phong cũng để côn thịt vào sâu hoa huyệt, tư thế này thì thỏa thích chạm vào nơi nhạy cảm đó. Thế là nàng phải chịu trận kích thích kịch liệt nhất, dưới thân hoa huyệt đã co thắt dữ dội tuông trào suối tiên bên trên hai bầu ngực đều bị nhào nắn đủ hình dạng. Đầu ti còn bị se đỏ ửng, nơi nào cũng bị đau đớn cũng bị kích thích điều đó được minh chứng nơi giao nhau của họ đã đẫm ướt.

" Đau quá.. muội đau "

" Ta xin lỗi, chỉ lần này thôi " Hắn ngồi dậy siết chặt eo nàng.

" Huynh làm gì vậy " Nàng bắt đầu lo lắng, khi hắn đang chuẩn bị vào thế, luân chuyển rất nhanh đến mức không kịp thở " Không.. nhanh quá, đừng muội sợ hỏng mất "

Sau tiếng gầm hắn đã ôm nàng đặt xuống dưới, lau mồ hôi, nhìn lại vết tích ban nãy cảm thấy có lỗi.

Ý nghĩ đó, đã nhanh vụt tắt khi hắn lại cho thứ đó vào hoa huyệt của nàng tiếp tục ra vào.

" Sau đêm nay, chúng ta có nhi tử thì sao" Shiho gấp gáp hỏi.

" Vậy thì sinh, ta nuôi, dù sao phụ vương cũng mong muốn điều này "

" Cảm ơn huynh"

" Không cần cảm ơn, yêu ta là đủ" Hắn cười nhếch môi nói, bên dưới vẫn không ngừng luân động.

" Ta yêu huynh đến chết "

" Cửu muội ngoan"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro