Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Kai-Shi

Cô là Miyano Shiho vợ danh chính ngôn thuần được gả vào nhà tài phiệt, nữ chủ nhân của Kuroba gia, trong mắt người ngoài đây hẳn là một cuộc sống như trong mơ ngàn cô gái trên thế giới ngưỡng mộ.

Có thật điều đó giống như tất cả mọi người nhìn thấy.

“Anh về rồi sao, em sẽ đi chuẩn bị nước ấm” Cô nói.

“Không cần đâu, tôi phải đi rồi”

Đây là ngày thứ 716 anh lạnh nhạt phớt lờ trước sự dịu dàng của cô. Từ ngày được gả vào Kuroba gia, phu nhân của thiếu gia Kaitou Kuroba đã không được chồng yêu thương, khi lấy nhau cô đã hai mươi tuổi còn anh chỉ mới là học sinh cấp ba mà phải lấy vợ.

Kaitou chán ghét với cuộc hôn nhân này nhưng đó là di nguyện của bác quản gia cũng là người cha nuôi hắn kính trọng, cô gái người lai ấy là cháu gái của bạn ông ấy. Ông ấy cho rằng đây là sự lựa chọn tốt cho hắn nhưng hắn nghĩ thế thật sao.

Hắn đã yêu cô bạn thân Nakamori Aoko, một cô bé xinh xắn đáng yêu được tất cả mọi người vô cùng yêu quý. Họ đã thích nhau nhưng chưa một lần bày tỏ tình cảm thật lòng.

Ngày tốt nghiệp của Nakamori Aoko, hắn kiếm cớ để Shiho đi du lịch ở Gumma đưa Aoko về để tỏ tình với cô, tiếc thay cô vì sự cố nên cô đã quay trở về.

Trong nhà dưới ánh đèn lung linh, Shiho bước vào cứ nghĩ Kaitou tổ chức tiệc, hắn vô cùng khó xử giữa hai cô gái không biết giả thích như thế nào nhưng hắn vẫn chọn Aoko nắm chặt tay người con gái hắn yêu.

Tim Shiho đau nhói, cô đã hiểu mọi chuyện im lặng không hề nói bất cứ lời nào mỉm cười nói “Tôi là người giúp việc, chúc mừng thiếu gia”

Hắn không ngờ Shiho lại nói như vậy, không giống như suy tính hắn đã nghĩ. Tại sao anh lại lừa em, anh không yêu em nên đây là người anh sẽ cưới hoặc là công khai mối quan hệ của mình trước mặt Aoko.

Cô ta nghĩ gì lại nói mình là người giúp việc, câu nói đó có phải rất tàn nhẫn không. Mình đã tổn thương đến cô ấy đến mức nào, biết rất rõ cô yêu hắn rất nhiều mỗi đêm hắn không ngủ cùng cô nhưng vẫn cảm thấy rất hài lòng khi cô chuẩn bị trà, nước ấm. Mỗi khi học bài, bên cạnh hắn vẫn có hình bóng cô lẩn quẩn trước mắt dần có chút quen mắt.

Hôm nay Aoko muốn ở lại, hắn không từ chối. Người nằm trên giường của hắn chính là người hắn rất mực yêu thương, mùi hương trên người rất kích thích đàn ông nhưng đầu óc Kaitou lại trôi dạt đi chín tầng mây.

Tôi là người giúp việc, chúc mừng thiếu gia. Câu nói đã đó thật sự nặng nề đối với một cô gái, hắn không chèn ép người khác nhất là một cô gái đến mức như vậy.

“Kaitou, anh yêu em thật không, nhiều đến mức nào”

“Anh không rõ ” Kaitou nâng cằm Aoko lên, nhìn vào đôi mắt trong sáng hắn có chút yêu thương nhưng không còn chút rạo rực cháy bỏng.

" Này, cô gái giúp việc lúc nãy xinh đẹp quá, với nhan sắc của cô ấy có thể tìm một công việc tốt hơn là người giúp việc "

Kaitou nghe qua có chút bài xích nhưng vẫn giữ im lặng.

" Hakuba anh ấy vẫn độc thân hay em giới thiệu cô gái này cho anh ấy"

Hắn lạnh mặt " Cô ấy là hoa có chủ rồi"

" Tiếc thật, Hakuba về nước rồi em còn định..."

" Thôi em ngủ đi, đừng nhắc chuyện này nữa "

Hôm sau, Shiho xách vali xuống sảnh nhà.

Kaitou có chút khó hiểu nhìn cô rồi ngăn cản, không lẽ cô ấy muốn bỏ đi “ Cô định đi đâu”

Shiho mỉm cười đáp “Em đi Gumma”

“Không cần nửa đâu, tôi..”

“Sự có mặt của em sẽ làm anh khó xử mất, anh cứ suy nghĩ đi cho tới khi em trở về, em tôn trọng quyết định của anh"

Nói rồi Shiho rời đi, không nói thêm câu nào. Hắn nhìn bóng lưng gầy phía cô ấy lưc trước bước vào Kuroba gia không ốm yếu như vậy, hơn hai năm chung sống cô ấy ít cười dần ít nói cùng ngày một xanh xào, xoay người đối diện hắn là hình của cha nuôi, ông ấy như đang nhìn anh trách móc anh cũng cảm nhận được bản thân mình là một tên khốn.

Kaitou chạy ra ngoài đuổi theo Shiho nhưng xe của cô ấy đã đi khuất xa dần, hắn biết khách sạn cô đặt phòng bởi vì nơi đó là một phần của Kuroba gia.

“Hatochi chuẩn bị xa cho tối” Hắn ra lệnh.

Kaitou căn dặn bà quản gia chăm sóc cho Aoko rồi cho người đưa cô ấy về nhà an toàn.

Xe của Kaitou hết tốc lực đuổi theo Shiho đến khách sạn Rose là một trong những khách sạn năm sao sang chảnh nhất Gumma. Không chỉ nghỉ dưỡng, tuần trăng mật mà còn phòng casino, club, phòng trà dành cho người tuổi trung niên, phòng tắm nước nóng.

Bước chân Kaitou đi đến đâu đều nhận được sự cuối đầu cung kính của mọi người hắn hỏi lễ tân thì phu nhân Shiho không có đến.

Hắn nhíu mày sao có thể, loay hoay một chút cô gái lễ tân mới giải thích “À, có một cô gái có mái tóc nâu đỏ tên là Miyano Shiho, người đó là thiếu phu nhân sao ạ”

Cái gì cô ấy không lấy họ Kuroba, hắn có chút không vui mau mau lên phòng Shiho.

Hắn chần chừ không dám gõ cửa nếu thật sự Shiho hỏi tại sao lại đến đây, có phải hơi mất mặt không. Mãi suy nghĩ, hắn cải trang thành một nhân viên dọn phòng nữ gõ cửa phòng cô nhưng không được hồi đáp, trễ thế này cô ta đi đâu được chứ.

Lấy khóa cửa mở phòng đi vào đúng là cô ấy không ở trong phòng, căn phòng này toàn mùi của cô ấy. What, hắn nghĩ gì thế này một suy nghĩ biến thái, mùi của Shiho gì chứ, hơn hai năm có ngủ chung ngày nào đau mà biết rõ như vậy.

Định sẽ ở trong phòng đợi cô ấy về nhưng đã hơn hai tiếng Kaitou quyết định đi ra ngoài cho nóng người. Một nhân viên đến chào hỏi Kaitou.

“Thiếu gia có muốn đến club giải khuây không ạ, hay casino đánh bạc”

“Hắn không có hứng thú nhưng vẫn tốt hơn không có việc gì làm”

Một người đàn ông lướt nhanh chạm vào vai hắn “Xin lỗi, người anh...em”

“Hakuba” Tên này về nước rồi sao. Hắn từng là bạn học của Aoko hắn từng ghen với hắn vì quá thân mật với bạn gái hắn.

“Hi, không ngờ lại gặp cậu ở đây, gọi là nhà ảo thuật hay siêu trộm nhỉ” Hakuba vui vẻ nói.

“Tôi lại thấy không vui đấy ngài thám tử”

“Muốn vào club sao, đây là lần đầu tiên à” Hakuba giở giọng châm chọc.

“Không thường lắm nhưng với ngài thám tử có phải trải nghiệm mới”

“Vậy mời chủ nhà vào trước”

Kaitou không e ngại, liếc mắt bước vào club bên trong nhộn nhịp. Đây là một trong những điểm vui đặc biệt của khách sạn để trở thành những điểm thu hút khách nhất.

Bên trong nhạc sập sình, không khí nhộn nhịp nam thanh nữ tú quấn lấy nhau, còn có các nữ tiếp viên hầu rượu. Nhiệt độ trong phòng club rất ấm nên mọi người đều mặc đồ phóng khoáng, Hakuba ngồi cùng bàn với Kaitou.

“Ở đây còn rất nhiều bàn”

“Bình tĩnh tôi ngồi một chút để tìm đối tượng hợp mắt thôi” Kaitou vắt chéo chân thư thả thưởng thức cokktail bỗng hắn nhìn theo ánh mắt của những người đàn ông bên cạnh.

“Này, mỹ nữ kia đẹp quá”

Một cô gái với thân hình nóng bỏng, đôi chân thon dài làm say mê bao ánh mắt, mái tóc ngắn được vén hờ hững để thấy rõ bờ vai thanh mảnh, nước da trắng của người phương Tây. Vóc dáng đúng là quá chuẩn.

Nhưng, trông khá quen.

Cô gái ấy quay người lại, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng đã rõ từng đường nét sắc xảo, ánh mắt lạnh lùng với cánh mày râu trông quyến rũ mê người. Từ lúc bước vào, cô đã thu hút rất nhiều ánh mắt của đàn ông nhưng vì thái độ lạnh như băng nhưng khí chất tỏa ra nóng như lửa làm ai cũng khó gần.

Kaitou không tin được đó là người vợ quê mùa an phận thủ thường ở nhà, trông cô không tưởng tượng nổi thân hình bốc lửa gương mặt diễm lê, nét đẹp theo kiểu phụ nữ hiện đại, lả lướt sexy. Kaitou không thể rời mắt khỏi cô vợ đáng ghét một khắc nào, cố trấn tĩnh hắn mới trở nên tức giận khi cô chính là bình hoa mà tất cả mọi người đều đang chiêm ngưỡng.

Ly rượu chạm vào môi, bặm nhẹ, Kaitou hốt hoảng đó có phải là hành động khiêu gợi không nhìn xung quanh đám mày râu kia đang không ngừng nước vãi.

“Mỹ nhân này, em ngồi một mình buồn lắm có muốn tìm một người uống cùng”

“Anh độc thân à, hay còn là nhóc trên ghế nhà trường” Shiho hơi có men xoay cổ hơi xiêu sang nhìn thẳng Hakuba, có biết không đôi mắt xanh lục của mỹ nhân đang mê hoặc người đối diện rồi.

Kaitou siết chặt nắm tay, Hakuba đã đến gạ gẫm vợ của hắn, khoảng cách hai người lại gần đến vậy. Hắn có thể chịu được và giữ chút bình tĩnh trong lúc bọn họ tán dốc nhưng đến khi bàn tay Hakuba vén nhẹ mái tóc Shiho lên không ngần ngại lưu luyến trên gương mặt vạn người mê.

Hắn hết nhẫn nhịn nổi rồi, bước đến hất tay Hakuba ra.

Hakuba nhíu mày, đây là tình hình gì đây tên khốn này muốn cướp người tranh mỹ nhân cũng được nhưng mục tiêu của hắn đang câu dẫn thì... phải có bản lãnh.

“Lôi kéo cái gì” Hakuba ngăn cánh tay Kaitou đang định kéo Shiho đi.
Shiho xoay lại nhìn có chút mờ mờ không nhìn rõ được là ai.

“Không đến phiên anh lo, đây là người của tôi” Hắn không biết câu nói đó đầy sự chiếm hữu đến cỡ nào, chỉ trong lúc nóng giận nói ra những gì mình nghĩ.

“Tôi không an tâm khi một cô gái xinh đẹp rơi vào tay anh, ít ra cũng nên hỏi cô ấy muốn đi cùng ai, đúng không mỹ nhân” Hakuba cười nói.

“Tránh ra, chị đây không thích nhóc con” Shiho hất tay Kaitou ra đứng liêu xiêu, hai tay chạm lên vai của hắn thu hồi khoảng cách gương mặt Shiho rất gần hắn có thể ngửi được chút mùi nước hoa cộng với mùi rượu Wishkey trên người cô “Em uống được Wishkey đi rồi hãy nói chuyện với chị”

Sau đó, là một bờ môi căng mọng lướt qua môi Kaitou, cả người hắn nóng bừng vì kích thích vì hổ thẹn trước sự kiểm soát của cô gái này lại còn là người vợ hắn từng chán ghét. Thái độ ngày hôm nay thể hiện cách sống của cô thế nào, bình thường cô ở bên cạnh hắn ngoan ngoãn kín đáo thật chất chỉ là giả tạo, bỗng nhiên hắn ghét cảm giác này vô cùng.

“Này ôm người ta lâu quá rồi đấy” Hakuba nhắc nhở, tất cả mọi người đang nhìn bọn họ.

Kaitou nhếch môi, bế thốc Shiho trong cơn giận sôi sục trong người Hakuba bước theo muốn ngăn cản  nhưng người của Kaitou ở đây rất đông không phải đất của hắn tung hoành.

“Đúng là ngạo mạn, đồ chó tha”

***

Shiho liên tục giãy giụa la hét “Thả xuống, anh là ai mà dám thân thiết với tôi”

Hắn tới phòng của cô, nhân viên giúp anh mở của và đóng lại.

Bên trong, Kaitou ném Shiho lên giường mặt đen kịn nhìn người phụ nữ trước mặt. Chiếc váy bó sát ngắn đã quá sưc che đậy thân hình chủ nhân đang không thể lấp qua mông, lấp ló phía sau lớp vải có thứ bí ẩn, hắn lắc đầu không nhìn nữa. Thường ngày hắn thấy những thứ này và kiểm soát bản thân rất tốt mà sao nay...

Chắc là cô ta, hư đốn, muốn quyến rũ hắn.

“Này anh là ai, dám vào phòng tôi đi ra mau”

“Cô mau mở mắt rồi nhìn cho rõ tôi là ai” Hắn nắm chặt vai Shiho nói lớn.
Cô cười ra thành tiếng, vẫn cái giọng say rượu “Anh trông giống chồng cũ của tôi”

Cái gì chồng cũ, bọn họ ly hôn từ khi nào mà cô ta dám nói hắn là chồng cũ. Người phụ nữ đáng chết này, hắn chưa ly hôn mà dám có ý nghĩ đó.

“Nhưng anh hẳn không phải chồng tôi, anh không phải là nhóc con ấy chỉ biết bỏ mặc tôi đi tìm những cô gái nữ sinh” Shiho cười chua xót, sau đó quấn tay lên cổ anh kéo lại “Anh ta là đồ tồi, anh ta coi tôi là đồ trang trí sao cần thì nhìn không thì vứt. Tôi đau lắm, anh ta sắp có vợ mới rồi và sẽ đánh tôi đi”

Bị chính người vợ chung sống hơn hai năm kết tội trong lòng không hề dễ chịu, cô thẳng thắn nói ra hết những gì phải chịu đựng trong suốt thời gian qua như anh là một tội đồ trong những cuốn tiểu thuyết ngược tâm.

Hắn không rời cơ thể dưới thân, có gì đó níu kéo không muốn rời một sự bí ẩn mà hắn muốn khai phá từ tâm hồn lẫn thể xác. Cô gái này luôn tưới cười yêu đời, hắn nhớ lại từng rất lạnh nhạt trong cuộc sống vợ chồng quên sinh nhật cô quên về nhà ăn cơm, quên rất nhiều thứ mỗi lúc cô cần. Hắn biết mình có lỗi nhưng lúc ấy chỉ dành tình cảm cho Aoko không hề nghĩ ngợi thêm, tất cả thanh xuân đều dành cho Aoko.

Và hắn nghĩ cô ấy mạnh mẽ không cần hắn phải an ủi, nếu ngày hôm nay cô không mượn rượu giải sầu nói ra hết tâm tư thì đến chết hắn cũng không nghĩ cô ấy không hề mạnh mẽ như vẻ bề ngoài.

Hơn hai năm, lần đầu tiên chạm vào cô, lần đầu để mắt đến cô, hắn biết cô xinh đẹp nhưng hôm nay cô không chỉ xinh đẹp mà còn...

Dùng từ gì đây, hắn bị mê hoặc, dù có bị mất mặt thế nào cũng sẽ thừa nhận hôm nay bản lĩnh đàn ông của hắn bị thôi thúc bởi người phụ nữ này.
Sáng.

Shiho tỉnh lại đã thấy Kaitou ngồi xem laptop, cô giật mình chớp mắt mấy lần xem thử có nhìn nhầm không đêm qua uống đến nay đầu óc không tỉnh táo luôn hay sao.

“Không cần nhìn nữa, em dậy rồi thì mau làm vệ sinh rồi thay quần áo đi”
Shiho thấy bản thân trong trang phục không kín đáo lấy chăn lại “ Sao anh lại ở đây”

“Sao không thể, đây vẫn là địa phận của Kuroba tôi đến để khảo sát”

“Em cứ tưởng hôm nay là ngày anh cùng vợ tương lai đi chọn váy cưới ” Shiho cười nhẹ nói thản nhiên, đọng lại trong tim một cảm xúc ghen tỵ.

Hắn không biết đối đáp thế nào, chấp nhận hay phủ nhận đều khó khăn, câu vợ tương lai trong hoàn cảnh này thật đắng cay. Một người vợ chúc mừng chồng mình sắp có vợ, có phải buôn cười lắm không.

Cô là đang cố diễn hay đang vui mừng vì sắp thoát khỏi gọng kìm cuộc hôn nhân, đúng, cô ấy chẳng có được gì ngoài đau buồn sau khi lấy hắn.

“Thay đồ đi tôi đưa em đi ăn”

Họ đến nhà hàng bên cạnh ngồi ăn món pháp, trông cứ như một cặp tình nhân, hắn muốn kéo ghế giúp nhưng cô đã nhanh tay không cần đến sự ga lăng của hắn. Bữa ăn diễn ra mờ nhạt không ai nói chuyện với ai, Kaitou vốn không có nhiều chủ đề để nói hơn nữa Shiho sau khi đến Gumma thay đổi rất nhiều ít nói ít cười, lạnh lùng chủ động.

“Anh định khi nào trở về” Hai người dứng từ phía nhà hàng nhìn ra sân trượt tuyết không gian lúc dần chiều tàn, thật khó nói với nhau một lời rõ ràng. Anh đã có người anh thương cô thì nhất quyết không màng đến thậm chí không phản ứng đến chuyện sắp bỏ cô lấy người khác. Đáng lý anh nên vui khi thoát được cuộc hôn nhân này, cớ sao lại chạnh lòng ngay lúc này.

Nhìn qua gương mặt diễm lệ chứa đầy cảm xúc nhưng anh không đoán ra đó là gì để bắt được tâm lý mà mở miệng.

Chẳng lẽ hai năm không lâu không ngắn đủ để động lòng với cô gái này rồi sao.

“Anh không định nói gì thật sao”

“Em muốn tôi nói gì”

Shiho thở dài “Anh đang không nỡ sao, vậy em sẽ nói trước, chúng ta ly hôn đi”

Chúng ta ly hôn đi.

Rất nhẹ nhàng rất điềm tĩnh, sự mong muốn từ rất lâu hắn vẫn chưa thực hiện được và đi vào lãng quên.

Ánh mắt Kaitou trở nên dao động nhìn thẳng không lệch chuyển, dáng vẻ oai phong lịch lãm không chút gì nao núng.

“Em quyết định rồi sao”

“Anh cũng mong như vậy mà ”

Hắn xoay lại hướng cô nheo mắt, cô gái này biết gì về hắn mà tuyên bố tâm tư hắn chắc nịch như vậy.

Tôi muốn biết trước đây em yêu tôi nhiều như thế nào mà giờ có thể bình tĩnh được như vậy, nếu thật em đang cố diễn trọn vai cứng rắn tôi phải dành một tràn vỗ tay.

“Mọi chuyện theo em mà làm”

Cô về trước, hắn ở căn phòng bên cạnh phòng cô. Tâm trạng cực kỳ khó chịu, cảm giác như mình sắp mất một thứ gì rất quan trọng, viên kim cương, sừng kỳ lân hay tất cả mọi vật quý giá hắn từng đánh cắp trên thế giới. Một siêu trộm lại đang lo lắng bản thân sắp không giữ nổi đồ của mình.

Hắn chưa bao giờ hút thuốc nhưng hôm nay phá lệ, dù sao cũng qua 18 rồi, uống rượu hút thuốc đều có thể. Tàn thuốc vãi đầy trên đất, mà hắn không ngủ cũng chẳng thể nào ngủ được, vừa gọi điện cho Aoko nghe kể rất nhiều chuyện cũng không làm tâm trạng khá hơn.

Một tuần sau.

Shiho gửi hắn đơn ly hôn, nhanh thật.
Kể từ ngày đó, hắn không nhìn thấy bóng dáng cô ở Kuroba gia. Cô thật biết lựa chọn lúc đi thật ngay đến gặp mặt nói tạm biệt cũng không cho phép hắn.
Hắn uống rượu, kể từ ngày cô đi hắn rất hay uống rượu.

“Em đi đâu rồi, Shiho”

Tokyo.

Trong phòng karaoke ở hộp đêm của giới thượng lưu, Kaitou đang tiếp chuyện với một số đối tác trong giới kinh doanh, một đám gái nhảy được đưa vào làm tăng thêm thích thú.

Kaitou vốn không thích những cuộc mua bán này nhưng không kháng cự sự thân mật da thịt đối với hắn không mới mẻ.

Điều làm hắn bất ngờ là trong số đó có một người quen cũ là vợ cũ của hắn, Shiho, cô ngồi bên cạnh... đàn ông khác nhất trước mặt hắn, tên đó còn ôm cô ta vào lòng vuốt ve, đùa giỡn như thú cưng.

" Người đẹp à, em là người mới hả"

" Lão.. thật biết lựa chọn đấy "

" Đương nhiên người của tôi phải là hàng loại nhất "

Shiho biết Kaitou đang nhìn mình, rất lâu cũng không thấy ánh mắt sắc lạnh xê dịch. Họ gặp nhau không thể nói một câu chào hỏi hay quan tâm chỉ có thể ngoẳnh mặt làm ngơ như người dưng.

Cô xấu hổ khi để hắn nhìn thấy mình trong hoàn cảnh để người xem như đồ chơi, chắc Kaitou đang không ngừng xem thường cũng ghê tởm sao trước kia lại lấy nhầm người như vậy làm vợ.

Shiho xua tan những suy nghĩ đó, tiếp tục công việc ngồi hầu rượu cho khách.

Kaitou kết thúc cuộc nói chuyện khá nhanh, hắn bóp chặt ly rượu gần như nứt vỡ đối mặt với người vợ cũ nhưng lại là người làm hắn nhớ rất nhiều trong khoảng thời gian qua. Thoạt đầu hắn không thể hiểu được bản thân cần gì muốn gì, thực sự trở về nhà lại thêm sầu não ăn cũng chẳng muốn ăn. Không biết trong trái tim này thiếu thốn và mưu cầu những gì.

Aoko không lấp đầy được khoảng trống đó, nhiều hắn muốn lên giường với cô bé đó. Kết quả cứ như một tên bất lực, không ham muốn chỉ toàn cảm giác chán nản.

Uống rượu lại xuất hiện hình ảnh của vợ cũ, chỉ là vợ... cũ.

Hộp đêm chuẩn bị đóng cửa, Shiho cùng với tên giám đốc lúc nãy lên cùng một xe. Đáy mắt Kaitou đã rạo rực, chết tiệt.

Cô ta muốn hầu hạ hắn ta, xa tôi không được bao lâu đã lộ nguyên hình một ả lẳng lơ.

Shiho đưa Hyuga Konguz lên xe vào trong cùng ngồi chung, Kaitou đã không thể chịu được hơn, ngoài vẻ mặt bình tĩnh ẩn sau đó một ngọn lửa thù hận muốn chiếc xe kia bị nổ tung.

Xe đi được nửa đường thì dừng lại.

“Này sao không chạy nữa”

Tài xế quay đầu lại nở nụ cười kì dị, rồi đưa súng lên bắn một thẻ bài vào bàn tay đang ôm vợ cũ của hắn.

AAA. Tên đó đau quá buông tay Shiho ra, Kaitou tặng kèm cho ông ta một mũi kiêm gây mê rồi ngất đi.

Shiho không biết người tài xế này là thân thế gì, hắn xông lên xe gây sự là có mục đích gì.

“Anh là ai, tôi báo cảnh sát đấy” Shiho nói.

Hắn im lặng bước xuống ta đi vòng phía bên cô ngồi, đặt một ngón tay trước đôi môi đỏ mọng “Chồng cũ của em”

Mắt Shiho tròn xoe bất ngờ nhìn kỹ lại trên gương mặt không tỳ vết kia có chút kì lạ, da mặt giả sao, có người cải trang sao. Chồng cũ, Kuroba Kaitou.

“Tránh ra, đừng ăn nói bậy tôi không có chồng”

Câu nói quá mức đáng ghét, không có chồng. Cô ấy nghĩ vậy cũng chịu thôi làm người ta giận như vậy mà. Bắt về.

Hắn vác Shiho lên vai mang đi, cô không biết chuyện gì đang diễn ra, một tên lạ mặt tự xưng là chồng cũ. Trời ơi, neesy thật sự là chồng cũ thì sao, không thể hắn mà muốn gặp lại cô lần nữa à, hắn trốn cô hai năm hơn giờ gặp lại tránh mặt còn không kịp.

Ở trong phòng karaoke, hắn chứng kiến cảnh mua vui cho người khác nữa chứ, nói chi gặp lại thật không biết nói gì.

“Bỏ xuống tôi xuống anh làm gì thế”
Hắn cảm thấy ồn ào, vỗ vào mông cô một cái rồi bật cười.

“Đồ biến thái, anh mới làm gì vậy”

Kaitou nhếch môi nói “Cong giả vờ, vừa nãy ôm ấp đàn ông giờ mới vỗ mông một chút đã hét”

“Cái gì”

Kaitou bỏ cô xuống mở lớp cải trang xuống là gương mặt ngũ quan khá ngạo mạn cũng điển trai, nhưng tệ hơn đúng là chồng cũ của cô.

“Gặp lại chồng cũ không nói một lời quan tâm sao”

Cô quay người định bỏ đi không đôi co nhưng nào có thể như ý.

“Ly hôn chưa được một năm cô bần hàng như vậy đi làm tiếp viên ở nơi như vậy, cuộc sống xa tôi thiếu thốn như vậy sao lại từ chối số tiền đó hay cố chứng tỏ sự thanh cao”

“Không cần anh quản, đó là chuyện của tôi”

“Nhưng sẽ không vui để người khác nói vợ cũ làm tình nhân cho người khác đâu” Hắn nhàn nhã nói.

Cô trầm mặt suy tư, rất buồn lòng trước câu nói ấy nhưng cười cho qua câu chuyện “Yên tâm, hôn nhân của chúng ta mãi không tồn tại cũng không một ai biết tôi từng làm vợ anh”

Hừm, được lắm cô dám chối bỏ tất cả sao nhưng bổn thiếu gia không thích bị người ta khinh thường, một nhà ảo thuật thì luôn muốn buổi biểu diễn của mình đi vào lòng người nhưng ai muốn bị lãng quên.

Hắn lại bế thốc cô lên vai rồi lao xuống cây cầu đằng trước nhảy xuống, cô tưởng hắn điên mất rồi hét toáng lên. Cánh diều tung ra bay lên trời cao.

Hắn ta thật lãnh tử khi nhìn góc chếch của gương mặt, người đàn luôn tạo cho phái nữ cảm giác muốn được dâng hiến, trao cho, cuốn hút chết người.
Nhưng cô không còn hứng thú nữa, thứ quan tâm duy nhất không còn là hắn nữa rồi.

Trở về Kuroba, ngay trong phòng giam giữ cô độc hơn hai năm, cô có chút lạnh người Kaitou nhận ra vẻ mặt bi thương kiềm nén giọt nước mắt chua chát. Hắn hiểu được trong lòng Shiho đang nghĩ gì.

Hắn đặt Shiho trên giường, cởi bỏ áo cánh diều trên lưng trông cứ như quái vật bắt người đẹp về hang động.

Cô ngồi trên giường không có kháng cự quan sát động thái tiếp theo của hắn lẩn quẩn vào phòng tắm thay bộ quần áo trên người, đương nhiên cô không thể đi quá xa bởi vì một chân từ lâu đã bị khóa xích.

Thở dài, gặp lại chồng cũ, một diều ngớ ngẩn nhất từng trải qua không biết đâ có phải tổ ấm mới của bọn họ, nhìn chung căn phòng cũng không thay đổi nhiều. Trên bàn vẫn còn vài món đồ trước kia của cô.

Hắn bước ra, đã thay một bộ đồ khác chuẩn bị làm gì tiếp theo đây.

“Anh đang cần gì ở tôi”

Hắn lau tóc ngồi đối lưng với cô “Công việc đó kiếm được kha khá chứ”

“Anh muốn châm chọc hay gì thì tôi cũng chả quan tâm, cởi xích mau đi và thôi cái trò trr con ấy lại”

Trẻ con ư, chỉ lớn hơn hai tuổi thôi mà đã vênh váo “ Xem ra cô không thích gu nhỏ tuổi nên mới mau chóng rời khỏi tôi, hay trong từng ấy năm tôi đã không làm việc người lớn với cô”

Shiho không tức giận “Anh đang cố tập làm đàn ông à, anh nên làm điều đó thường xuyên với các cô gái thanh thuần hay các nữ sinh trong sáng, gái già không hợp đâu”

Thú vị rồi đây, vợ cũ à, em dám khiêu khích siêu trộm Kid tôi cá là nó không hay đâu. Em không biết đằng sau tà áo trằng như thiên sứ lại che giấu con quỷ địa ngục, nếu em dám vượt quá giới hạn sẽ rơi tự do vào thế giới đen tối. Hối hận không kịp.

“Em không hiểu tôi rồi, tôi thích gái già kinh nghiệm nhất là các cô gái thường ở hộp đêm sẽ thành thục hơn” Vừa nói hắn vừa tiến đến gần hơn tay còn chạm lên đùi cô.

Shiho liếc nhìn anh muốn cho hắn một cái tát, hất tay hắn đi quay mặt hướng khác. Hắn nhìn thấy sự tức giận nhưng không mảy may quá nhiều, nói đúng hơn phớt lờ.

Hắn nắm cằm cô xoay lại nhìn thẳng đối diện nhau, đôi mắt huyền bí của dòng máu lai đang rất tức giận như muốn giết chết hắn...

“Căng thẳng làm gì, tôi đùa một chút đã cáu thì em làm sao tiếp khách được hay là cứ xem tôi là khách”

“Còn gì thì nói hết luôn đi, xong thì cho tôi về”

Hắn ngạc nhiên thái độ coi như không, sự ngang bướng của cô làm cho hắn càng muốn day dưa.

“Nói thật cho tôi biết đi, em đang làm gì, tôi biết em không làm ở hộp đêm”

Shiho đáp “Tôi không hiểu anh đang nói gì”

“Em đi làm lại mang theo thiết bị định vị ở hoa tai, còn có súng” Shiho giật mình sem lại trong váy không có súng lục đâu, hắn lấy từ lúc nào vậy “Hồ sơ xin việc còn làm giả, tôi muốn biết em đang làm gì”

Trong một khoảng thời gian ngắn người của hắn đã tất tốc điều tra lý lịch của Shiho, mọi thông tin cung cấp đều là giả.

“Em không nói cũng không sao, tôi có cách khác ”

Shiho cười chua xót, rồi nghiêm túc nói “Anh có điên không, chúng ta đã không còn quan hệ anh lấy quyền gì xen vào cuộc sống của tôi, anh bắt tôi điều tra tôi, trò chơi gì đây. Anh làm tôi buồn cười đấy”

Hắn trầm tư, không nói thêm nói cách khác không tìm được lý do để biện minh cho hành xử biến thái của minh. Hắn chỉ muốn tiếp tục dây dưa với cô.

“Em nghỉ đi, trễ lắm rồi”

“Định giam tôi à” Hắn đồng ý mở xích.
Ra khỏi phòng, để cô yên tĩnh hắn cũng muốn yên tĩnh.

Sau khi rời cô được vài phút hắn biết cô sẽ tìm cách trốn thoát, không chối vào đâu được, không bắt lại, không ngăn cản. Ánh mắt dõi theo sau Shiho, hắn mân mê khẩu súng của cô trên tay có gì đó đằng sau nó.

***

“Chị ổn chứ” Shinichi quan tâm hỏi.

“Chị không sao, đêm qua điện thoại quên ở hộp đêm nên không liên lạc được” Cô cười đáp.

" Sao bất cẩn như vậy, làm trong ngành này quan trọng phải giữ an toàn. Đêm qua không liên lạc được tên trồng cây si kia cứ làm loạn với em" Shinichi thở dài ngã người xuống ghế.

" Hưm... ba ngày nữa chuyến hàng lớn của hắn sẽ được giao đến, địa điểm vẫn chưa xác định. Tôi chỉ có ba ngày để điều tra "

Shinichi khoanh tay trước ngực suy tư, hắn mở một vài tài liệu của Hyuga Konguz dò xét các mối làm ăn hay các mối quan hệ mật thiết với hắn.

Hắn trông thấy có một người là Kaitou Kuroba, gia tộc này khá nổi tiếng đã từng nghe cha Shinichi nhắc tới hình như trước đó họ có qua lại.

" Này, tan ca rồi tôi đưa chị về, tiện thể có vài điều muốn nói "

Trước cổng đồn cảnh sát, người đàn ông trong chiếc Roadster với khí chất lịch lãm phong thái mỹ nam không người phụ nữ không lưu tình trước mỵ lực của y. Nụ cười rất tiêu soái như câu dẫn nhưng răng nghiến chặt, nụ cười cũng biến dạng quỷ dị.

Khốn kiếp, mới gặp lại có hai ngày đã đi với hai người đàn ông khác nhau cô cũng được lòng quá chứ. Lúc trước ở bên tôi cũng chưa thấy cô tỏ vẻ yếu đuối hay có quyến rũ nào, cả ngày mang cho tôi không chút hứng thú.

Hắn nhìn cô không rời mắt, áo sơ mi trắng, váy bó sát sao lại có ba vòng hấp dẫn như vậy. Đáng lý lúc ở cùng hắn cô nên cởi hết ra thì hắn sẽ không đối xử lạnh nhạt với cô như vậy, chán thật.

Trong ngần ấy thời gian, hắn cũng thử qua nhiều phụ nữ chỉ ăn bánh trả tiền người của hắn đương nhiên không tệ nhưng hắn không hứng thú cũng không tìm được gì hòa hợp thậm chí chán nản với phụ nữ. Mỗi khi lên giường với người khác thường làm hắn khó chịu nhìn ra Shiho đang nằm trên giường...

Đúng là không hiểu cái quái gì, Kaitou nghĩ bản thân bị dị ứng với chuyện ấy thật rồi. Cho tới khi gặp lại vợ cũ, đặt cô ấy lên giường của mình nhìn cô ấy thật kĩ cũng không ngu ngốc nhìn không ăn, bàn ma quái vuốt qua gương mặt ngón tay lường khe cổ xuống sâu một chút mở một nút áo.

" Trắng nõn, da mềm quá hời rồi "

Cuối mặt gần xuống ngửi mùi hương cơ thể, đúng là tuyệt đỉnh vừa miệng. Hắn muốn mở thêm một nút nữa nhưng, phải nhịn nhất định phải nhịn.

Kaitou này không làm chuyện thấp hèn đó, nhưng hắn sắp nổ tung rồi. Làm chuyện này xong lợi cho hắn rất nhiều sau đó cô sẽ đối với hắn như thế nào.

Và nổi trận lôi đình, vào phòng tắm tự xử hơn 1 tiếng đồng hồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro