Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cửa Thoát Hiểm

Dạo gần đây nó cảm thấy mệt mỏi nên hạn chế đi Bar và lên lớp thường xuyên hơn, ít ngủ gục hơn. Marketing là một ngành học thú vị, và một lớp ngắn hạn thế này là sự lựa chọn tối ưu cho nó, khi mà nò không thích vào hệ Cao Đẳng. Tự trong sâu thẳm, nó nhận ra mình thông minh trong môn học này. Các project được nó hoàn thành nhanh chóng. Teamwork không có gì đáng ngại. Các buổi thuyết trình luôn nó luôn là đứng đầu tàu. Tuy nhiên, hắn - cái tên Kwon JiYong - tên kỳ đà, luôn đưa ra những câu phản biện hết sức khó chịu. Hơn một lần nó nghĩ bài thuyết trình của mình đã quá hoàn hảo và đầy đủ, thì tên kỳ đà đó ở đâu lên tiếng, xé tan không khí đó bằng những câu hỏi... không đỡ được. Nó vẫn kiên nhẫn lắng nghe và trả lời. Một bữa kia, hắn đã đặt một câu hỏi, rõ ràng là rất ngớ ngẩn để trả lời, nó chịu không nổi đã đập bàn và hét lên: 
  - Cậu hãy đem câu hỏi ngớ ngẩn của cậu lên Goolge đi, bởi lẽ chính cậu cũng chẳng thể trả lời được nói chi tôi !

Im lặng. Hai kẻ đối đầu quắc mắt nhìn nhau. Nó chợt nhận ra một nụ cười vừa sượt trên môi hắn:
  - Đồ kỳ đà khốn nạn !

~*~

Dạo này nó thấy rã rời. Những đêm vùi mình trong rượu, trong tiếng nhạc xập xình, trong những ngọn gió xé của các trận bão đêm, nó biết nó đang tự hủy hoại mình. Có ích gì khi mỗi đêm bước vô nhà đều chỉ có bóng tối vô hồn và nỗi cô đơn cố hữu. Tuổi 19, biết bao nhiêu người đánh mất... Những lần dạo công viên, nhìn dòng người xô bồ, dân văn phòng, Tây balo... trong nó lại dấy lên mơ ước về một cuộc sống hạng A do chính tay nó tạo nên, nhưng nhìn xuống, chỉ thấy đôi bàn tay đang trống rỗng và bất lực, còn trái tim thì chai sạn đi vì cô đơn. Ai mà chịu đựơc cái tính thất thường của nó chứ.

Hôm qua, nó đã cho thằng kia một cái tát vì dám ăn gian khi chơi đánh bài. Chẳng khó khăn để lật tẩy những mánh bẩn đó. Lũ bạn khoanh tay đứng im nhìn nó xử lý, không dám làm gì vì sợ liên lụy. Đôi mắt thằng ấy nhìn nó đỏ ngầu giận dữ. Nhưng nó không sợ. Không bao giờ sợ bất kỳ điều gì... hệt một con nhím xù lông xinh đẹp. Nhưng rồi nó cũng đã sợ thật sự, khi một đêm đi bar, rúc ra phía sau, nơi ấy có cửa thoát hiểm và một vườn cây nhỏ để nghe cú điện thoại hiếm hoi của mẹ. Nó khẽ lí nhí:
  - Con sẽ về sớm mà umma ! Umma cứ đi ngủ trước đi nha ! Ahm sẵn tiện umma nhớ nhắc Harin đi ngủ luôn nha, đừng cho con bé học nhiều quá !

Rồi nó chợt thấy đau nơi đỉnh đầu. Thằng khốn ấy đã năm lấy tóc nó mà lôi đi, giọng lè nhè mùi rượu: 
  - Nhớ tao không nhóc ? Đêm nay mày không về sớm với mẹ mày được đâu !

Nói rồi nó định lôi nó ra cửa thóat hiểm. Sau cánh cửa ấy sẽ là gì ? Là những trận đòn đến bật máu ? Hay tệ hơn sẽ trở thành đồ chơi của những thằng mất nết. Nó thấy sợ, mắt nhòe đi vì đau. Không có ai biết nó ở đây. Vào giây phút tuyệt vọng nhất thì nó lờ mờ thấy một ai đó đang bước đến gần... đầu nâu trông quen quen. Thằng kia ngã dúi dụi. Mắt nó như muốn lồi ra khi thấy hắn trong đồng phục vệ sĩ của Bar – vest đen chững chạc – đang cho thằng kia một trận đòn. Chưa đến một phút, thằng kia biến mất...

Nó thấy đầu óc choáng váng, nó tìm một góc tường, thả cái phịch. Hắn bước đến bên nó, im lặng. Bỗng chốc nó thấy khó chịu vì tình cảnh này, cảm xúc thật hỗn đoạn. Nó không muốn hắn nhìn thấy một Lee ChaeRin yếu đuối và sợ hãi như thế này. Nó hếch mặt:
  - Bộ không còn nghề nào khác cho cậu kiếm tiền nữa sao?
  - Có làm nghề này thì bây giờ cậu mới không chết. Với lại đêm đêm ngắm cậu nhảy cũng đỡ buồn.
  - Còn ai biết cậu thế này nữa không ?
  -Không ai cả.
  - Mà sao cậu lại làm ở đây ?
  - Chả sao cả !
  - Uhm...

Nói xong nó đứng dậy, hơi lảo đảo. Hắn nhanh tay đỡ lấy, nhẹ nhàng đến lạ kỳ: 
  - Sao không về sớm đi ?!

Nó nhìn thẳng vào mắt Lâm, khẽ khàng và rành mạch: 
  - Tôi chờ cậu xong ca, rồi cậu phải chở tôi về !

Nói xong nó đi thẳng. Hắn hơi ngớ người, rồi bật nở nụ cười nhẹ quen thuộc. Cậu rít nhẹ điếu thuốc, đôi mắt tự nhiên không còn phát sáng. Cậu đi về phía anh quản lý, nói vài điều gì đó...

Seoul vào thu, đường lộng gió. Gió làm tóc nó rối xù sau lưng hắn. Đã lâu rồi nó mới biết đến cảm giác ngồi trên xe đi chậm chậm thế này. Chỉ quen với việc lao xé gió trong đêm thôi. Thành phố này toàn những người thức đêm: các cặp tình nhân, dân chơi,... nó im lặng nhìn tất cả những nơi đi qua, rồi khẽ khàng trong gió: 
  - Sao cậu xin về sớm thế ? Tôi chưa bao giờ ra đường vào giờ này. Chỉ trễ hơn thôi. Nhiều cảnh thú vị thật ! (Nó ngừng rồi nói tiếp) Mà sao cái bô xe của cậu kêu khiếp thế ? Điếc cả tai. Nẹt vừa thôi !
  -  Haha (Hắn phá lên cười) Tôi sợ cậu ngủ quên sau lưng tôi thôi tóc vàng ah !
  - Đồ điên !
  - Có đói không ?!
  - Không ! Chỉ khát
  -  Muốn uống gì ? Tất nhiên không phải rượu.
  - Thà thữa đi  !!! (Nó mè nheo)
  - Vậy ah ?!?!
  -  Ò ^^ !

Hai ly trà sữa loại lớn, nó uống nhanh rồi thong thả ngồi nhai trân châu. Cả hai ngồi bên góc đường,

Zutter's Center giờ đã tắt điện, chỉ còn ánh đèn đường hắt bóng lên cái đầu nâu của hắn. Ngồi im lặng bên nhau không phải là điều hay, cả hai đều biết thế... Rồi bắt đầu có cái gì đó bối rối và lạ lẫm khi khẽ khàng hỏi nhau về những điều - cơ bản – cần phải biết. Cả những thứ nhỏ nhặt vớ vẩn. Nó thấy phải mở lời với ai đó thật khó khăn... mà cũng chẳngo biết phải nói gì. Hắn lên tiếng, giọng trở nên trầm khàn:
  -  Con gái mà đi Bar hoài không tốt đâu. Tàn phai nhan sắc hết đấy. Về với umma đi cho lành.
  -  Tôi có phải con gái nhà lành đâu. Vớ vẩn !
  - Nhà không còn ai à?
  - Không
  - Đổi chủ đề đi. Khó chịu quá !

Nói rồi nó chợt im lặng nghe lòng mình trống rỗng, rỗng đến độ nó cảm nhận được từng cơn gió thốc vào tận từng ngóc ngách cơ thể

Chợt rùng mình

Chợt mằn mặn đầu môi

Chợt thấy màu mắt hổ phách đang thật sát mặt nó

Rồi giọng hắn vang lên nhẹ tênh: 
  - Lần đầu tôi thấy cậu – mái tóc vàng - khi ấy tóc còn dài – đang lả lướt trên sàn, rồi hếch mặt ở Công viên, rồi thì tóc xù ngủ ngồi bên cửa sổ. Những hình ảnh ấy làm tôi luôn để ý tới câu. Tôi đoán không sai. Những người như cậu tôi gặp nhiều, nhưng cậu, tôi có cảm giác hiểu nhiều hơn thế !

Nó vẫn chu môi uống sạch ly trà sữa để che giấu một cảm xúc khó gọi tên, mắt liếc nhìn ly trà còn đầy của hắn, với tay lấy, miệng hỏi: 
  - Còn cậu thì sao ?!
  - Tôi thì sao ? Định hỏi gì ?
  - Thì cuộc đời cậu
  - Tôi không muốn ai đó đi sâu vào chuyện của tôi
  - Vậy mà cậu lại đang bắt đầu đi sâu vào cuộc đời người khác đấy!
  -Trễ rồi, hôm nay phá lệ về ngủ sớm đi. Về chuẩn bị phản biện mai mà đập tôi chứ. Haha. Đứng dậy tôi chở về
  - Kể chuyện của cậu cho tôi nghe đi
- Đừng con nít như thế. Tôi không muốn
 - Vậy cậu về trước đi. Tôi tự về lấy
-  Này, tôi đã xin về sớm để chở cậu về, mất đứt nửa ngày lương, vậy mà cậu đối xử với tôi như thế hả?
 - Cậu cần bao nhiêu, tôi đưa.

Mắt rắn chợt sáng quắc, ly trà trên tay nó bị Lâm hất tung, từng hạt trân châu rơi tung tóe. Nó vội trừng mắt nhìn hắn trong vài giây, rồi nhận ra mình sai, lí nhí:
  - Tôi xin lỗi cậu !

Hắn vẫn đứng im lặng, gió thổi lạnh run người. Một hồi sau lên tiếng, không nhìn vào mắt nó:
  - Thôi về. Nếu cậu không về, lần sau tôi sẽ cúng cậu cho cái thằng côn đồ ấy đấy !
  - CẢm ơn nhé đầu nâu ! 

Sau đêm đấy, dù trong mắt mọi người nó vẫn là nó, trong mắt tụi ở lớp hai kẻ vẫn đối đầu nhau, nhưng thật sự đã có vài sự thay đổi. Một buổi sáng, nó chợt nhìn thật lâu trong gương. Khuôn mặt chưa make up: nhợt nhạt và đầy quầng thâm. Một cảm giác gì đó tựa hồ nỗi cay đắng chợt dâng đầy cổ họng. Nó chạy xuống bếp lấy nước. Nhà vắng tanh, nó đứng tần ngần trước tủ lạnh, rồi vô thức đưa cả đầu mình vào ngăn đá, mắt nhắm nghiền. Hơi lạnh phả ra buốt cả sống lưng, đồng thời lại làm nó tỉnh táo vô cùng. Vừa là thử thách mình, vừa làm dịu lại cái đầu nóng bỏng... Rõ một trò chơi dại dột. Chưa đến hai phút sau, nó đã cảm thấy lâng lâng mụ mị... Rồi tiếng nẹt pô quen thuộc trước cổng lôi nó về thực tại... hắn đứng đó, ngay khi nó vừa đi ra, điếu thuốc trên môi cậu rơi tự do:
  -  Hơ, mới chết đuổi trong bồn tắm à ?! Cái mặt sao thế kia !?
  -  Ờ, trời hơi nóng, tôi nhét đầu vô tủ lạnh cho mát...
  -  Hôm nay sẽ có đề tài mới đây. Tiểu thư Lee, nhà giàu đến độ không có máy lạnh, phải nhét đầu vô tủ lạnh tránh nóng.
  - Này này, có muốn tôi phơi bày bí mật nghề nghiệp của cậu không hả?
  - Thôi lên xe đi cô nương...

Một lần, mẹ đi trễ, thấy hắn đến đón nó đi học. Bà khẽ nhíu mày khi nhìn thấy hắn:
  - Ai đấy ?!
- Bạn con. Chở đi học (Nó nói mà mắt không ngước lên vì nó đang cắm cúi cột dây giày)
 - Đầu tuần mẹ đưa tiền xăng rồi mà.
 - Xe con hư rồi !

Bà im lặng khẽ thở dài. Nó chợt thấy khó chịu với tình cảnh này. Ai cần mẹ phải quan tâm cơ chứ. Mọi hôm có vậy đâu. Nó cảm thấy bốn câu đối thoại sau những tháng ngày không nói với nhau quá hai câu là quá bất thường. Và vì vậy, nó không biết mình đang nghĩ gì. Tiếng bà lại vang lên: 
  - Hôm nay mẹ chở con đi học !

Nó suýt làm rơi cốc nước... Nó vẫn không quay đầu lại, mặt cúi gằm vào bàn ăn. Thời gian ngưng lại như giọt nước đọng trên mặt bàn. Trong đầu vang lên câu nói: "Đồng ý đi Rin. Mày chờ đợi câu nói này lâu lắm rồi mà...". Nó khẽ mấp máy môi, nhưng bà lại cất tiếng: 
  -  Tại mẹ đi công chuyện ngang qua trường con. Mẹ chở đi, rồi đón taxi về nhé. Hôm nay mẹ về trễ !

Nó ngẩng mặt lên, vơ cái túi vắt trên thành ghế, quay ngoắt đi ra cửa, rồi chạy thật nhanh ra với JiYong

Im lặng suốt một quãng đường, nó suy nghĩ vẩn vơ đâu đâu. Chợt một vết thương nơi cổ hắn đập vào mắt nó. Nó đập mạnh vào vai hắn, làm tên kia giảm ga, hét toáng lên: 
  - Cái quái gì thế hả ?! Điên ah !?
  - Thế cái quái gì trên cổ cậu thế kia ?!
- À À, tối qua có ẩu đả... Tuần này đừng đến Bar nhé. Dạo này giang hồ lộng hành ghê quá. Đang dẹp. Cố gắng đi chơi chỗ khác đi, như công viên chẳng hạn ?!
  - Cậu thừa biết tôi thích coi đổ máu mà. Vô duyên quá !
  - Ừ. Coi người ta đổ máu ở CỬA THOÁT HIỂM hả ? (Hắn ta kéo dài ba chữ "Cửa thóat hiểm" một cách mỉa mai, rồi cho xe chạy chậm lại) Nghe này tóc vàng ! Tôi sẽ không có thời gian đi theo bảo vệ cậu đâu, mà cậu là chúa gây chuyện. Vậy nên, tóm lại, cuối cùng... đi chỗ khác chơi, nghe chưa !?

Nó đứng dậy, thở phì vô cổ hắn. Nhột người, hắn la lên thất thanh rồi cho xe lao xé gió. Qua kính chiếu hậu, gương mặt đang đắc thắng của nó sáng bừng trong nắng. hắn bất giác mỉm cười...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro