Vì em sợ độ cao
Một buổi tối yên tĩnh, trong không gian ấm cúng của căn phòng khách sạn, Đỗ Thành và Thẩm Dực ngồi đối diện nhau, ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt hai người, tạo nên một không khí thân mật nhưng cũng đầy sự lạ lẫm.
Đỗ Thành nhìn Thẩm Dực với ánh mắt dò xét, nụ cười của anh nhẹ nhàng, nhưng có một sự tinh nghịch ẩn sâu trong đó. "Dực, anh hỏi em một câu được không?"
Thẩm Dực ngẩng đầu lên từ chiếc điện thoại, đôi mắt cậu ánh lên vẻ tò mò. "Câu gì?"
Đỗ Thành hơi cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên tay vịn của chiếc ghế, như thể suy nghĩ kỹ càng trước khi mở lời. "Ghen là cảm giác như nào?"
Thẩm Dực không ngờ Đỗ Thành lại hỏi câu này. Cậu nhíu mày, đôi mắt trở nên nghiêm túc hơn, và trong lòng có một cơn sóng nhỏ gợn lên. Cậu muốn nói ra những điều quá sâu sắc, nhưng câu hỏi này khiến cậu không thể không trả lời.
"Ghen à?" Thẩm Dực nói, giọng trầm xuống một chút. "Ngày anh thấy em leo núi với Phương Khải Nghị, anh cảm thấy như thế nào?"
Đỗ Thành nhìn vào mắt Thẩm Dực, ánh mắt có chút khó hiểu, như thể anh không hiểu vì sao lại có thể gây ra cảm giác đó. Nhưng ngay lập tức, anh mỉm cười nhẹ nhàng, không hề có chút đùa cợt nào trong đó.
"Anh lo," Đỗ Thành đáp, giọng anh điềm đạm, nhưng lại mang theo một chút chân thành mà Thẩm Dực không thể phủ nhận.
"Lo? Vì sao?" Thẩm Dực ngạc nhiên hỏi, cảm giác bất ngờ tràn ngập. Cậu cứ nghĩ Đỗ Thành sẽ có một lý do gì đó khác, có thể là sự ghen tuông, có thể là sự nghi ngờ, nhưng nhất định không phải là câu trả lời này.
Đỗ Thành không trả lời ngay lập tức, anh lặng lẽ nhìn vào Thẩm Dực một cách chân thành. "Vì em sợ cao," anh nói, đôi mắt anh dịu dàng và kiên định, như thể anh đã hiểu rõ tất cả về Thẩm Dực mà không cần phải giải thích thêm.
Thẩm Dực ngẩn người, không thể hiểu nổi trong giây lát. Cậu cứ ngỡ Đỗ Thành sẽ nói một điều gì đó liên quan đến cảm xúc mạnh mẽ, như là sự chiếm hữu hay giận dữ. Nhưng không, Đỗ Thành lại lo lắng về việc cậu sợ độ cao trong lúc leo núi – một điều không ai nghĩ đến.
Cậu không thể không bật cười, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. "Em sợ cao," Thẩm Dực nhắc lại, một nụ cười nhẹ nở trên môi. "Vậy anh lo lắng đến vậy sao?"
Đỗ Thành cười dịu dàng, và lần này, Thẩm Dực có thể thấy rõ trong mắt anh sự yêu thương và lo lắng thực sự. "Anh biết mà, Dực. Em có thể mạnh mẽ trong nhiều việc, nhưng anh luôn biết em không thích những nơi cao như thế."
Thẩm Dực cảm thấy một cảm giác lạ lùng và ấm áp xâm chiếm trái tim mình. Anh nhận ra rằng, đôi khi, những lo lắng không phải là sự ghen tuông hay sự sợ hãi về mất mát, mà là sự quan tâm sâu sắc đến những điều nhỏ nhặt mà chỉ một người thực sự hiểu mình mới nhận ra.
Cậu cúi đầu, hơi ngượng ngùng nhưng không thể giấu được nụ cười trên môi. "Vậy... lần sau em sẽ không leo núi với ai nữa, được không?"
Đỗ Thành nhìn cậu, ánh mắt đầy sự chiều chuộng và nhẹ nhàng. "Anh chỉ cần em an toàn là được, Dực."
Không cần phải nói gì thêm, cả hai người cùng im lặng nhìn nhau trong khoảnh khắc đó. Không cần phải lo lắng về những điều ngoài tầm kiểm soát, vì giữa họ đã có sự thấu hiểu và tình cảm chân thành – thứ mà không cần phải nói ra thành lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro