7.
Đan Ny cảm thấy mình đã đi rất lâu, qua những miền đất hứa nào đó, có hoa lá cỏ cây thơm ngát và có những ánh nắng ấm ấp xuyên qua từng lá cổ thụ to lớn.
Bàn tay nhỏ xíu của Đan Ny níu lấy một cánh hoa đào nặng trĩu trùng xuống thật thấp, những bông hoa đào nhiều đến nỗi làm em choáng ngợp. Ngón tay be bé đang định ngắt lấy một bông hoa thì em đã nghe tiếng một cô gái trong veo vang lên.
"Này, đã xin phép tôi chưa mà dám hái hoa của tôi đấy?"
Người con gái ấy tựa người vào tán cây đào phía trên cao, mặc một bộ sườn xám hồng phấn thêu lên những bông hoa đẹp đẹp rực rỡ. Nàng rất đẹp, đẹp như một giấc mơ,...
Dường như bé con Đan Ny đã gặp chị gái này ở đâu đó rồi.
"Sao không trả lời?"
Nàng ấy từ trên tán cây to lớn nhảy xuống, mũi giày vải thêu hoa đào chạm mặt đất đã phủ đầy hoa một cách nhẹ bẫng. Nàng nhẹ nhàng mà thướt tha đi đến trước mắt bé con Đan Ny, vươn bàn tay thon mềm, đẹp đẽ nhẽ nhéo má phính của em.
"Này, miệng nhỏ có bị làm sao không? trả lời tôi đi chứ"
Bé con Đan Ny chớp chớp đôi mắt to tròn, môi bĩu ra, bàn tay bé xíu nắm lấy ngón tay út của nàng, em ngước mặt nhìn nàng.
"Chị đẹp, chị cho Ny Ny xin vài bông hoa đào đi, em thích hoa đào lắm. Nha chị đẹp?"
Khuôn miệng cười tươi tắn của bé con, cùng đôi mắt trong suốt không có một tia tạp chất nào của Đan Ny khiến lòng nàng mềm nhũn.
Bé con thật trong trẻo, thật xinh xắn và đáng yêu.
"Được, cho em tất cả."
"Chị ơi, chị đẹp lắm ạ. Đợi em lớn lên, chị làm bạn gái của em nha, em sẽ bảo vệ cho chị, không để kẻ xấu bắt nạt chị, không để chị cô đơn một mình. Ny Ny sẽ mãi ở bên cạnh chị"
Đan Ny vẫn không buông tay nàng ra, những ngón tay bé xíu ấy vẫn níu lấy ngón tay út của nàng, sự mềm mại của tay trẻ con và từng lời nói trong trẻo của cô bé trước mắt khiến nàng ngẩn ngơ.
Tự nhiên vào khoảng khắc này, vị thần mùa xuân tin vào lời nói của một đứa trẻ vô điều kiện.
"Vậy em mau lớn, tôi đợi em."
"Mình móc ngoéo nha"
Dưới tán cây năm ấy, có một vị thần mùa xuân hứa sẽ đợi một cô bé lớn lên.
Và cô bé nhỏ năm ấy, hứa sẽ ở bên vị thần mùa xuân mãi mãi.
.
.
"Thì ra có một đoạn hồi ức bị lãng quên, theo ngàn cánh đào trôi đi mất..."
.
.
Cùng nàng ngồi trên tán cây hóng gió, Đan Ny mông lung hướng ánh nhìn về phía xa xăm ngắm nhìn những ánh đèn noen nơi thành thị phồn hoa đang tỏa sáng rực rỡ.
Bỗng, Đan Ny quay sang nhìn nàng, em nở một nụ cười nhẹ. Em cười đẹp lắm, như ánh dương tỏa sáng, khiến vị thần mùa xuân mê đắm.
Nàng như bị lạc vào ánh nhìn của em, lạc luôn vào nụ cười ấy. Trần Kha biết, nàng đã phạm phải điều cấm kị nhất của một vị thần.
Đó chính là, đem lòng thương mến loài người.
Nếu thượng đế biết, kết cục của nàng và người nàng yêu sẽ ra sao?
Là chết? Hay mãi mãi sẽ không bao giờ tương phùng nữa, dù cho có muôn ngàn kiếp trôi qua?
Đêm đó bỗng trôi qua nhanh vô cùng, ngay cả khi Đan Ny phải lên chiếc xe sang trọng để về căn biệt thự của em, vị thần mùa xuân vẫn dõi mắt không rời. Nàng thậm chí còn nghĩ "hay là nàng theo em về nhà?"
Đắn đo mãi cho đến khi chiếc xe mất hút, Trần Kha vẫn thất thần, nhịp tim dần trở nên trống rỗng.
Chiếc xe chở Trịnh Đan Ny đi mất, cũng đem theo miền kí ức dần trôi xa...
.
.
"Vốn dĩ thượng đế chẳng ngăn cấm tình yêu của vị thần mùa xuân và cô gái nhỏ,
Nhưng người lại bảo,
kiếp này không được..."
Tình yêu của nàng...cầu mong em tha thứ...
.
.
"Dấu yêu của tôi ơi,
Hãy quên đi, quên cách ta đã gặp nhau như thế nào
Quên rằng ta đã yêu nhau rất lâu
Quên lời hứa em đã hứa rằng sẽ bên nhau mãi mãi
Để một mình tôi ghi nhớ, ta đã từng đậm sâu ra sao
Để một mình tôi sống trong dằn vặt và thương nhớ vĩnh viễn,
Tôi thương em,
Ngàn kiếp vẫn sẽ không đổi
Nhưng kiếp này ta mất nhau thật rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro