Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Kỳ trăng tròn

Author: 东观十八卷

Translator: Arrebol;

Note: Chúc chị em ngày 8/3 vui vẻ ╰(*'︶'*)╯♡

Bản dịch ĐÃ sự cho phép của tác giả, chỉ được đăng duy nhất ở wattpad. Vui lòng không reup, không chuyển ver và quan trọng là không đạo văn!
















- Kỳ trăng tròn -

"Nhưng mà có ổn không đấy... Để Ai lại một mình như thế."

"Không sao đâu! Cháu đã bật lò sưởi trong phòng rồi, có cả đồ ăn và nước uống nữa, bác khỏi lo."

"Giờ cho cháu thử game mới làm của bác đi!"

"Ồ? Cháu muốn thử sao?"

Trong ba tiếng chìm vào giấc ngủ, âm thanh trò chuyện hài hước vang lên bên tai Haibara, cô yếu ớt chống người dậy, mở to đôi mắt ngái ngủ, chiếc khăn mát lạnh trên trán theo đó rơi xuống mền.

Cơn cảm lạnh nặng khiến đầu óc cô choáng váng, trong một lúc cô không nhớ nổi tại sao mình lại ngủ dưới phòng tầng hầm, cô ho khan vài tiếng rồi xuống giường đi kiểm tra.

Đúng như những gì cô dự đoán, đồ vật trong ngăn kéo có thay đổi nhỏ.

Cho đến phút cuối cùng cậu vẫn đến tìm cặp kính

Để một mình đối đầu với bọn chúng.

Con vi rút như cù lét cổ họng cô, cô ho sặc sụa đến mức không thể đứng vững. Cô với tay lấy tách trà ô long trên bàn, lại phát hiện bên cạnh có thêm cuộn băng dán giấy chú thích, phần mép giấy lộ ra góc bị cháy xém, liếc mắt liền có thể nhận ra đó là cuốn băng mang về từ khách sạn Haido mà cô đã đưa nó cho cậu.

Trên nền màu xanh nhạt, ánh lên dòng chữ phóng khoáng:

Tớ đã nhận qua rồi, nên cậu đừng đưa lại cho tớ nữa:)

Cậu biết cô đang lo lắng mình sẽ không thoát khỏi nanh vuốt của tổ chức, sợ rằng sau này lỡ như cô xảy ra chuyện cậu không thể tìm thấy tài liệu thuốc. Chỉ cần cậu cầm tài liệu, cô mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút, vì vậy cậu mới nhanh chóng nhận lấy cuốn băng.

Bây giờ cậu trả lại cuốn băng, ý muốn nói với cô rằng, tớ đã nhận đồ rồi, mối ơn huệ cô nghĩ mình mắc nợ cũng đã trả hết rồi, vậy nên đừng có thêm gánh nặng tâm lý, tớ trước giờ đối xử với cậu không phải vì thuốc giải gì đâu.

Đồ ngốc.

Cô thầm mắng trong lòng, nhưng vành mắt không khỏi chua xót.

Nhưng cậu vẫn không hiểu được tâm tư của cô ấy, không tìm thấy chiếc kính dự phòng cô giấu ở đâu.

Cô giấu nó trong túi áo khoác, kiểu áo khoác này giống với cái áo hôm đi khách sạn Haido, cậu đeo kính cho cô. Nếu không phải vì chiếc áo khoác đó đã biến mất trong biển lửa, thì cô sẽ giấu nó trong đó.

Cô vội vàng mặc áo khoác, đeo kính vào, chấm đỏ trên tròng kính đang di chuyển với tốc độ chậm dần đều về một hướng, cậu đã bắt đầu hành động rồi, đương nhiên cô không thể ngồi dưới phòng tầng hầm chờ chết được.

Vì cô cũng có rất nhiều điều muốn nói với cậu ấy.

Cô muốn nói rằng, Kudo, tổ chức không đơn giản như cậu nghĩ, nó không thể bị phá hủy bởi sức mạnh của riêng cậu. Dù cho cậu có lên kế hoạch hoàn hảo đến đâu thì một đi cũng không trở lại, Tổ chức muốn giải quyết tớ, đây là việc của tớ, không liên quan gì đến cậu, hãy để tớ tự mình giải quyết.

Cô còn muốn nói, tớ hỏi cậu có phải sẽ bảo vệ tớ, chỉ để mong lòng thanh thản, không phải cho phép cậu bất chấp mạng sống của mình để bảo vệ tớ. Cuộc đời thứ hai của tớ bắt đầu vì cậu, nếu cậu vì tớ mà chết thì sao tớ có thể yên tâm sống tiếp được. Cậu có rất nhiều người đáng để bận tâm trên cõi đời này, cậu mới là người nên sống.

Cô cũng muốn nói, tớ sớm đã biết cậu sẽ giấu tớ đối mặt với tổ chức một mình, cho nên cậu đã giấu diếm tớ, nhốt tớ lại. Cho dù cậu có trói chặt tớ thì cũng vô ích thôi, vì tớ có cách để cậu được sống, tớ nhất định phải để cho cậu sống, dù thế nào đi chăng nữa tớ cũng phải ra ngoài, dùng đủ mọi cách để tìm đến cậu.

"Chú tài xế ơi, phiền chú lái nhanh hơn chút."

"Nhanh hơn nữa."

"Nhanh hơn chút nữa, xin chú!"

Trên xe taxi, cô lo lắng cầu nguyện cho cậu không gặp nguy hiểm, cho đến khi cô rẽ vào bến tàu của điểm đến, nhìn thấy bóng người và hai xe đối diện nhau qua cửa sổ, cô vội vàng ngăn tài xế lại và nói, "Dừng ở đây được rồi!"

Chú tài xế ngạc nhiên giảm tốc độ: "Vẫn còn cách phía trước một đoạn, để chú chở cháu qua đó."

"Không cần đâu, chú mau dừng xe, sau đó quay đầu xe mau chóng rời đi, đừng ở lại đây thêm giây nào nữa, chú rõ chưa?"

"Được..."

Cô đợi người lái xe hoàn toàn rời đi, sau đó mới xoay người về phía chiến trường nơi cô sắp lao đến.

Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng giây phút nhìn thấy Vermouth, trái tim cô vẫn không tránh khỏi trật nhịp. Cô siết chặt nắm tay, đè nén mọi căng thẳng và thấp thỏm, vững vàng bước về phía trước.

Khi đến gần hơn, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên cửa xe, cậu ấy vẫn còn sống, cậu ấy đang ở đây.

Cô tựa như đã uống viên thuốc an thần, sự căng thẳng và sợ hãi trong lòng cô từ từ tan biến, bước chân trở nên vững chắc hơn.

Edogawa Conan nghe thấy tiếng động bất thường, nhìn về hướng phát ra âm thanh, khoảnh khắc ánh mắt cậu bắt gặp bóng dáng của cô ấy, trên mặt chảy ra giọt mồ hôi lạnh.

Chiếc kính theo dõi dự phòng... Quả nhiên cô ấy đã giấu nó đi!

Cậu vốn đang điềm tĩnh như thường, trái tim bỗng chốc đập thình thịch, mỗi một lần co rút giãn nở đều không kiểm soát được cảm xúc lo lắng và hoảng loạn. Cậu không ngạc nhiên, cũng không khó chịu hay sốt ruột, bởi vì cậu đã đoán được điều này ngay từ đầu. Cậu chỉ lo lắng cho sự an toàn của cô ấy, lo lắng mình sẽ không bảo vệ được cô ấy.

Nhưng cậu vẫn không khỏi bất ngờ, cô ấy hoàn toàn thấu hiểu cậu. Cô ấy liều mạng thoát khỏi phòng tầng hầm, quyết tâm cùng cậu đối mặt hiểm nguy nhanh hơn so với dự kiến.

Cậu bây giờ không biết phải làm sao, rõ ràng Hattori đã nhắc nhở cậu, bản thân cũng đã tính trước kết quả này...

"Haibara... Chết tiệt!"

Cậu lẩm bẩm gọi tên cô, không khỏi thầm mắng mỏ bản thân, tại sao không lên kế hoạch dự phòng từ trước, tại sao phải ngay vào lúc này, đầu óc trống rỗng không suy nghĩ được gì cả.

Haibara Ai nghe thấy giọng nói của cậu, bất giác tăng nhịp chân, cô muốn bước đến bên cậu thật nhanh, nhưng vẫn cảm thấy như vậy là chưa đủ. Bởi vì sự hiện diện của cậu tiếp thêm sức mạnh cho cô, và khi cô nghĩ đến việc phải bảo vệ cậu ấy, trái tim cô trở nên kiên định và dũng cảm, thế là cô chạy càng lúc càng nhanh, cuối cùng dang rộng bước chân, lao về phía của cậu tựa như cưỡi gió.

"Đừng tới đây! Cậu đừng có qua đây! Trở về đi! Có nghe không!"

Cậu đang giằng co với Vermouth, không thể ngăn cô ấy chạy đến, đành phải gắng sức rống về phía cô.

Nhưng cậu càng ngăn cản, bước chân của cô càng vững vàng.

Không, Kudo, đây là vấn đề của riêng tớ, không liên quan gì đến cậu cả.

Cho nên cậu không thể chết.

Tớ không cho phép cậu chết.

Cậu trong tròng kính theo dõi mỗi lúc một gần, cho đến khi chấm đỏ trùng khít với mắt cậu, chuông báo động vang lên, cô mới dừng bước ở trước mặt cậu thở hổn hển.

"Haibara! Chạy đi! Mau rời khỏi đây!"

Cậu rõ biết cô đã đến đây, không thể bị đôi câu vài lời gào thét của cậu thuyết phục, nhưng cậu vẫn bảo cô chạy đi, như thể đó là tính cảm ứng của động vật, không thông qua lý trí cũng không màng kết quả, chỉ là bản năng.

Từ khi Haibara Ai xuất hiện, cậu đều nhìn cô chăm chú, ánh mắt cậu không rời khỏi cô dù chỉ nửa giây, Vermouth nhân lúc cậu đang mất tập trung, nhanh chóng bẻ cổ tay cậu, tình thế đối đầu hoàn toàn đảo lộn theo hướng của kim gây mê, cô nhấn nút, đôi mắt hoảng loạn của Edogawa Conan ngay lập tức trở nên lờ mờ.

"Ngủ ngoan nha, cậu bé."

Vermouth dịu dàng nói lời chúc ngủ ngon, sau khi nhẹ nhàng đặt Edogawa Conan đã say ngủ xuống, cô lấy ra khẩu súng khác giấu ở mắt cá chân, ung dung đứng dậy.

"Và xin chào mừng——" Cô dùng họng súng chào đón vị khách mới đến, nở nụ cười đắc thắng trên môi, "Sherry."

Khoảnh khắc khẩu súng lục lướt qua không trung, bến tàu nổi gió, những luồng khí hung bạo xen lẫn cái lạnh buốt giá thổi lên khuôn mặt của Haibara Ai. Cô nhớ lại đêm trăng tròn trong giấc mơ của mình, khi thần chết vung lưỡi rìu bén nhọn lóe sáng về phía cô, sóng xung quanh dâng trào và lạnh lẽo. Nhưng khác biệt ở chỗ, giờ đây cô đang bảo vệ cậu, không mang theo nỗi sợ hãi giống trong giấc mơ, cũng không có ý định chạy trốn.

Haibara Ai hỏi Vermouth: "Chỉ có mình cô thôi sao."

"Nếu cô hỏi đám người Gin, thì đúng là như vậy."

Lần này Vermouth lén giấu tổ chức hành động một mình, thậm chí cô ta còn không báo cho Gin biết rằng cô ta đã phát hiện ra tung tích của Sherry. Vốn tưởng mình loại bỏ người phụ nữ FBI ngáng đường này thì cô sẽ giải quyết Sherry một cách êm đẹp, nhưng cô không ngờ thứ cô bắt được chỉ là lớp vỏ, Edogawa Conan dưới lớp mặt nạ mang ý nghĩ viển vông muốn dùng đồng hồ gây mê để khống chế cô đi đến đồn cảnh sát, nhưng điều bất ngờ hơn là Sherry lại chủ động xông pha vào chỗ chết, xem như chó táp phải ruồi, cầu được ước thấy.

Nhưng cô vẫn cảm thấy hơi khó chịu, đứa trẻ mà cô yêu quý nhất lại nhất quyết từ bỏ mạng sống của mình để bảo vệ người phụ nữ mà cô căm ghét.

Vermouth không khỏi thở dài giễu cợt: "Người phụ nữ ngu ngốc, lại phá hỏng kế hoạch ngọt ngào của cậu nhóc này, chẳng khác nào con thiêu thân lao đầu vào lửa."

"Chắc vậy," Haibara Ai không phủ nhận, "Đối với những kẻ không biết phải trái như các người, mắt nhắm mắt mở nhìn người khác thay mình đâm đầu vào chỗ chết mới là khôn ngoan. Tôi cũng chẳng mong bà hiểu cho tôi. "

Haibara Ai tháo kính bỏ vào túi, cuộc chiến giờ đây chỉ thuộc về hai người họ. Thay vì bận tâm lo lắng, cô ngược lại ung dung thong thả, vẻ mặt bình tĩnh khi trò chuyện đối đáp.

"Đương nhiên tôi không đến đây chỉ để chết, tôi ở đây để kết thúc tất cả. Cho dù bà có bị bắt, chỉ cần tôi còn sống thì tay chân của các người sẽ luôn đeo bám tôi suốt đời."

Nếu chuyện biến nhỏ lại chưa bị phát hiện, thì bọn họ vẫn có cơ hội giấu họ đổi tên. Nhưng bây giờ thân phận của họ đã bị bại lộ, chạy trốn thế nào cũng đi vào ngõ cụt, sớm muộn họ cũng sẽ phải đối mặt với thứ mà định mệnh sắp đặt.

"Thay vì mỗi ngày nơm nớp lo sợ đếm ngược đến giờ chết của mình, chi bằng bây giờ cắt đứt mọi thứ càng sớm càng tốt," Cô hơi nâng cằm, nhìn thẳng vào Vermouth, ánh mắt kiên định, lời nói bình thản: "Nhưng tôi hy vọng bà hứa với tôi một điều, bà sẽ không động đến ai ngoài tôi."

Trong mắt Vermouth hiện lên sự yêu mến lạ thường, di chuyển họng súng từ giữa lông mày xuống sống mũi như muốn đùa giỡn: "Cô chắc chắn tôi sẽ tuân theo thỏa thuận như vậy sao? Không sợ sau khi tôi giết cô, nhân tiện tiễn thêm vài người đi theo cô à?"

"Tôi còn không hiểu bà sao," Haibara Ai mỉm cười thản nhiên, dáng vẻ bình tĩnh như thường, như đang nói chuyện với người bạn cũ quá đỗi quen thuộc, "Bà chỉ quan tâm đến đối tượng của mình và không có xu hướng giết người vô tội, về điểm này bà dễ nói chuyện hơn nhiều so với đám Gin."

Vừa rồi biết được cô ta đến đây một mình, trái tim thấp thỏm của cô cũng thả lỏng không ít. Nếu là Gin, e rằng cô còn phải tốn nhiều hơi sức hơn.

Bị người khác nhìn thấu tâm can, Vermouth không hề tức giận, trái lại còn trêu chọc: "Cô đang khen tôi đó à?"

"Không, nhưng nếu suy nghĩ này có thể khiến tâm trạng bà tốt hơn, thì bà có thể cho là vậy."

Giọng Haibara Ai lạnh tanh, lông mày nhíu chặt, hỏi lại lần nữa: "Sao nào, có làm được không?"

"Cục cưng à, nếu như cưng không phải con gái của bọn chúng, có lẽ tôi sẽ rất thích sự hài hước của cưng đó."

Nhưng trên thực tế cô là con gái của họ, hơn nữa còn kế thừa sự nghiệp của bố mẹ tiếp tục những nghiên cứu lố bịch đó.

Bất cứ khi nào tác dụng phụ của thứ thuốc đó mạnh mẽ phát tác trong cơ thể, mỗi một tế bào và tấc da đều trở nên bỏng rát, Vermouth lại càng căm ghét vẻ ngoài trẻ mãi không già. Chỉ khi giết chết đứa con gái duy nhất của vợ chồng Miyano, kẻ thừa hưởng nghiên cứu thứ thuốc đó, cô ta mới có thể có được cảm giác an ủi và vui sướng trong nỗi đau vô tận.

Bây giờ con mồi đã tự chui đầu vào lưới, không còn nơi nào để trốn thoát, trong lòng cô cảm nhận được niềm vui và nhẹ nhõm chưa từng có, tư thế vô cùng thư thả, trả lời dứt khoát: "Được thôi, trừ con nhỏ FBI này ta sẽ tha cho những người khác."

Cô nhíu mày, ngón tay bóp cò súng: "Nhưng trước hết, Sherry."

Điều đầu tiên cần phải giải quyết chính là mối hận lớn nhất trong cuộc đời cô.

Vermouth nhắm thẳng vào giữa đầu lông mày của Haibara Ai, Haibara Ai đứng dưới họng súng, ánh mắt thờ ơ, không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc sợ hãi hay lo lắng, cô thậm chí còn không nhắm mắt.

Nhưng đầu óc cô lại không hề trống rỗng, vào lúc này, hình bóng mờ ảo của bố mẹ hiện lên trong tâm trí cô, và nụ cười dịu dàng và tươi sáng của chị hai đặc biệt rõ ràng.

Xem ra con sẽ tìm đến mọi người trước rồi.

Jodie ở bên cạnh cử động cơ thể một cách khó khăn, cô muốn cứu Haibara Ai, nhưng giờ cô bị trúng đạn không thể nhúc nhích được. Cô chỉ có thể nghiến răng lắc Edogawa Conan trong lo lắng, mau tỉnh dậy đi, cô gái của em sắp gục dưới họng súng rồi, đừng ngủ nữa, hãy tỉnh dậy nghĩ cách, mau đi cứu cô ấy...

Edogawa Conan không thể tỉnh lại trong cơn hôn mê.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, phía sau họ đột nhiên vang lên tiếng mở cốp xe.

Haibara Ai sững sờ nhìn người con gái tóc dài lao về phía mình, thảng thốt tưởng rằng mình đã nhìn thấy bóng dáng của chị hai.

Đầu óc trở nên mơ hồ, cô mệt mỏi nhắm mắt.










Khi tỉnh dậy lần nữa, cô đã nằm trong phòng giải lao ở sở cảnh sát.

Lần này cô không gặp ác mộng nữa, nhưng ngay lúc mở mắt, cô vội vàng bật dậy, "Kudo!"

Tiến sĩ Agasa ở cạnh giường trông coi đột nhiên giật bắn, thấy cô tỉnh lại, ông vô cùng vui mừng: "Ai-kun, cháu tỉnh rồi."

"Kudo đâu?!"

Bác tiến sĩ ra hiệu cho cô đừng căng thẳng: "Shinichi không sao, thằng bé đang lấy lời khai ở phòng bên cạnh. Ơ... Ai-kun... cháu đi đâu vậy..."

Bác tiến sĩ chưa kịp nói xong, Haibara Ai đã sốt ruột nhảy xuống giường, xỏ dép liền chạy đến phòng tiếp khách.

Cách lớp cửa kính kiên cố, cô không nghe thấy động tĩnh gì bên trong, nhưng có thể thấy rõ bóng dáng quen thuộc, chiếc áo trên người cậu khi không bị xé làm đôi, trên đó còn có nhiều vết khói thuốc súng, khiến cả người trông có hơi nhếch nhác. Nhưng khi nhìn thấy khuôn miệng cậu đóng mở nói không ngớt, bộ dạng tràn đầy sức sống, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Edogawa Conan giây trước còn đang liến thoắng, liếc mắt nhìn thấy cô ấy, nét mặt chợt khựng lại, rõ ràng sớm đã biết cô ấy bình an vô sự, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy sau chuyến ra vào lối sinh cửa tử, trái tim cậu như có hàng ngàn tia nắng xuyên qua mang đến xúc cảm ấm áp.

Trung sĩ Takagi ở trước mặt đang miệt mài ghi chép lời khai của cậu, thấy cậu giữa chừng im bặt liền cảm thấy kỳ lạ, anh ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt dịu dàng sáng ngời của cậu bé, và điểm dừng ở trên người cô gái bên ngoài cửa với những cảm xúc lẫn lộn, ánh mắt lóng lánh đan xen sự vui sướng, háo hức và lo lắng.

Họ bị ngăn cách ở hai đầu cửa kính, nhưng trung sĩ Takagi cảm thấy họ đang ở chung một thế giới, và anh mới là người thứ ba bị cô lập bên ngoài. Anh không biết Edogawa Conan đã nói gì với Haibara, mà anh chỉ thấy Haibara mỉm cười ngầm hiểu, khẩu hình đáp lại bên đây "Được".

"Trung sĩ Takagi."

Edogawa Conan đột nhiên gọi, anh bừng tỉnh từ sau cơn thất thần, quay lại nhìn cậu.

"Việc lấy lời khai một mình em làm là được rồi, có thể cho Haibara về nhà nghỉ ngơi sớm có được không?"

"Nhưng theo luật, nhân chứng phải..."

"Xin anh đó!"

Edogawa Conan chắp hai tay, cầu xin một cách thành khẩn, trung sĩ Takagi có hơi do dự, "Được rồi."

Trung sĩ Takagi mở cửa, giải thích sơ tình hình với tiến sĩ Agasa, tỏ ý họ có thể về trước, tiến sĩ Agasa cảm ơn và chuẩn bị đưa Haibara Ai về, nhưng cô gái vẫn đứng bất động.

"Ran đã tỉnh rồi, lát nữa thằng bé lấy lời khai xong sẽ có người đưa về."

Bác tiến sĩ Agasa biết cô muốn đợi cậu, nên có lòng nhắc nhở.

Ánh mắt cô ngưng đọng, khi nghe đến cái tên đó, trong lòng cô khi không nổi lên cảm giác chua xót: "Chúng ta về thôi."

"Ừ."

Cô tưởng rằng hai người sẽ chia xa vào tối nay, nhưng khi chiếc xe bọ hung ra khỏi bãi đậu xe, cô lại nhìn thấy cậu đang đứng dưới ngọn đèn đường trước cổng vẫy tay với họ.

"Này, Shinichi, sao cháu còn chưa về nữa."

Tiến sĩ Agasa đậu xe trước mặt cậu, kéo cửa sổ xuống hỏi.

Edogawa Conan gõ cửa sổ ghế sau, cửa sổ phản quang nhanh chóng kéo xuống, lộ ra khuôn mặt của Haibara Ai.

Cậu nở nụ cười an ủi với cô: "Tớ đến nói với cậu một tiếng, từ tối nay tớ sẽ không về đó ở nữa. Cậu đừng lo lắng, chuyện chúng ta thu nhỏ chỉ có mình Vermouth biết mà thôi. Vì nhiều lý do, cô ta sẽ giữ kín chuyện này, cũng đã hứa với tớ sẽ không đuổi giết cậu nữa. Vì vậy đêm nay cậu hãy ngủ một giấc thật ngon nhé."

Cô rũ mắt, tầm nhìn rơi xuống đầu gối, dù cho cô trốn tránh ánh mắt của cậu, nhưng ánh trăng sáng ngời và ánh đèn đường rực rỡ ngoài cửa sổ hòa lẫn vào nhau, cùng nhau trải dài bóng của cậu dừng trên đầu gối cô. Sáng ngời đến thế, là tia sáng khiến cô không tài nào chịu nổi.

Khi nghe thấy những lời đó, cô nhớ đến những gì cậu đã làm cho cô trong suốt thời gian qua, những quan tâm lo lắng thầm lặng. Như bị kích động bởi lời nói vừa rồi của bác tiến sĩ, trong phút bốc đồng cô nảy sinh ý nghĩ tự mình đa tình.

"Cậu tại sao phải vì tớ làm nhiều chuyện như vậy."

Cô vô thức hỏi câu này, cũng là câu cậu từng hỏi cô trước đây.

Trước đây cô đã làm nhiều điều cho anh mà không cần đền đáp, vậy nên anh mới có chút bối rối hỏi câu vu vơ.

Nhưng vô tình, cán cân tình nghĩa của họ lặng lẽ đảo ngược, sức nặng chuyển sang cậu, cậu vì cô làm nhiều thứ mà chẳng cần báo đáp, cho nên cô cũng muốn hỏi, tại sao cậu lại vì mình làm nhiều thứ như vậy?

Có phải vì cậu là thám tử, muốn giúp đỡ thế giới nên mới cứu rỗi tớ hay không.

Hay vì tớ là bạn của cậu, cho nên mới dốc lòng chăm sóc, không ngừng quan tâm, thay tớ đi vào trong biển lửa.

Trong lòng cậu, có phải tất cả mọi người đều xứng đáng với công sức cậu bỏ ra không?

Cậu làm điều này cho tớ chỉ dựa trên sự cảm thông, thương hại, và lòng chính nghĩa vốn có trong tim và không màng đến bản thân sao?

Tim Edogawa Conan đập mạnh, đồng tử hơi giãn ra, tựa như bị hỏi trúng tim đen, cậu nhớ mình cũng từng hỏi qua câu này, nhớ tới câu trả lời qua loa của cô ấy.

Cậu cũng không biết nữa, không hiểu tại sao mình lại vì cô ấy làm nhiều thứ như vậy.

Vì cậu là thám tử?

Vì cậu là bạn của cô ấy?

Vì cậu biết cô ấy thích cậu, cho nên cậu không muốn phụ lòng cô ấy?

Dù là câu trả lời nào đi chăng nữa, vẫn có lớp màng mỏng che đậy, cũng không thể che lấp hết tất cả những điều cậu quan tâm đến cô.

Ánh mắt cậu lay động, như đang chần chừ, nhưng cũng giống đang trốn tránh.

"Bởi vì... Chúng ta là những người chung số phận mà."

Cậu im lặng hồi lâu, lưỡng lự nói ra, trong lời nói vẫn mang ý không rõ.

Cô sững người, cẩn thận lặp lại câu đấy: "Chung... Số phận?"

"Đúng vậy."

Lúc này, cậu đột nhiên hiểu ra được điều gì đó, trong lòng càng thêm kiên định, giọng điệu cũng trở nên thoải mái.

"Số phận của chúng ta liên kết chặt chẽ, hợp lại thành một. Nếu cậu gặp nguy hiểm, thì tớ cũng không tránh khỏi tai vạ, nên tớ phải bảo vệ cậu."

Cậu cười nhẹ, ngữ khí rõ ràng, âm sắc từng chữ sáng trong dễ chịu.

"Trong số phận bất hạnh này, chúng ta may mắn ở bên nhau. Cho nên dù là vì mình hay là người kia, chúng ta cũng phải sống tốt."

Đôi mắt cậu trong veo và dịu dàng, bên trong ẩn giấu biển khơi vô tận, trăng sáng treo lơ lửng trên biển như ánh mặt trời thiêu đốt, và cô được dòng nước ấm bao bọc, được vầng trăng ấm soi sáng, và cô sẵn lòng đắm chìm trong nó.

Phải, họ có chung số phận, mối quan hệ không thể tách rời, các mối quan hệ và tình cảm thế tục đều khó mà định nghĩa

Họ là những người chung số phận, họ là nửa mạng sống của nhau.

"Conan! Mình về thôi."

Chợt có tiếng gọi cậu từ xa, cậu hét lên đáp lại: "Em biết rồi, chị Ran!"

Cậu nhoài người trên cửa kính ô tô chào cô: "Vậy tớ đi trước nha?"

"Ừm."

"Hẹn gặp lại cậu vào đầu năm học."

Xe nổ máy chầm chậm di chuyển trên đại lộ vắng vẻ. Cô nhìn qua cửa kính, trông thấy chàng trai đang đi trên vỉa hè dành cho người đi bộ.

Người ta vẫn hay nói ánh trăng vô tình, nhưng trăng tròn lần này như hùa theo sự ích kỷ của cô, trút những tia sáng chói lên người cậu ấy, để cho cô trên đường về nhà có thể nhìn thấy bóng dáng ấy một cách rõ nét, lưu luyến trông về ánh trăng trong tim.





Lời tác giả:
Fic mượn nguyên tác nhưng có xu hướng bóp méo mạch truyện.
Lời thoại được in đậm trích từ manga và anime, nhưng chủ yếu từ manga.

Note:
Vì để lời thoại gần gũi và quen thuộc với mọi người nên mình đã mượn bản dịch của Rocketeam, cảm ơn Rocketeam vì đã luôn mang đến những bản dịch chất lượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro