Shot 3
***
Sân bay chiều tháng 8. Nắng cháy xuyên qua những tấm cửa kính khổng lồ, lấm lem khắp sảnh sân bay hỗn độn. Trên băng ghế dài, Dong Wook và Yuri ngồi bất động, trôi trong suy tư của riêng mình.
"Hẹn nhau bốn năm nữa đúng tại băng ghế sân bay này xem cuộc sống đã vần chúng ta như thế nào." - Lời nói ngày xưa của Yuri vang vọng đến từ mọi góc sân bay, như có một đám đông vô hình đồng thanh hô to.
"Sẽ lâu lắm mới gặp lại!" - Dong Wook ngắm Yuri không chớp mắt, muốn nuốt trọn từng cử động mắt môi bạn vào trí nhớ. Rồi anh đứng dậy, vào phòng xuất cảnh, về Pháp.
Yuri không để tâm câu nói của Dong Wook. Cô tiễn anh bằng nụ cười buồn như một buổi hoàng hôn trên hoang mạc. Ánh mắt cô tan tác.
Ba tháng sau, Dong Wook cắt liên lạc với Yuri. Không email, không tin nhắn, không điện thoại.
Vài năm sau, Dong Wook xuất hiện trước nhà Yuri. Khuôn mặt, phong cách, cả thần thái đã thay đổi nhiều.
BAO NHIÊU TUỔI
Sica "mở mắt" trong một căn hộ sành điệu. Tường thảm, các đồ vật lớn như bàn ghế, tủ giường... đều trắng tinh rất sang. Còn đồ vật nhỏ như ly tách, chén dĩa, đèn trang trí, rèm cửa, khung hình, cơ man vô số thứ... đều màu xanh lá cây, đủ sắc đậm nhạt. Đặc biệt, trên bức tường nào cũng treo tranh vẽ cỏ ba lá với những lá cỏ hình trái tim. Khi là một cọng nhỏ phóng to, ba lá trái tim chụm lại ở góc và xòe ra rực rỡ như một chiếc dù đang xoay. Khi là biếm họa một đôi cỏ ba lá có miệng cười, mắt lúng liếng. Khi vẽ sống động như thật, trông thoáng qua cứ ngỡ ảnh chụp một đám cỏ.
Fan hâm mộ cuồng nhiệt của cỏ ba lá - người hẳn đã bỏ khối thời gian vẽ đống tranh này - chỉ có thể là Dong Wook. Nhà của anh.
Sica lượn mấy vòng khắp nhà, hào hứng thám thính chốn riêng tư của Dong Wook. Ở phòng nào, cô cũng tấm tắc trước các bức tranh. Anh đã rất lên tay rồi, nét họa vô cùng đa dạng và độc đáo.
Điều khiến Sica thú vị nhất là cô có thể đi xuyên tường, xuyên cửa nhanh như chớp và không thấy đau.
Dong Wook dành một căn phòng nhỏ có ban công làm phòng vẽ. Trên giá vẽ giữa phòng là một bức họa dở dang, chỉ mới phác thảo những nét chì rất nhạt. Sica nóng lòng muốn ngắm Dong Wook hoàn thiện tác phẩm này. Cô nhận ra, hôm nay mọi thứ trước mắt mình, trong ý nghĩ, trong cảm nhận này đều vô cùng tinh tươm. Cứ như nhìn thấy phố xá bóng loáng sau hàng trận mưa rào. Chính xác hơn, như trong một cuốn phim, chỉ với dòng chữ "nhiều năm sau" là mọi thứ đã đổi khác đầy kinh ngạc.
***
Gần 10 giờ tối. Sica ngồi trên sàn, ngắm những chậu cỏ ba lá bày trên bậu cửa sổ thấp trong phòng khách. Dong Wook bước ra từ phòng tắm, thân thể anh lấm tấm nước nhỏ dọc theo bước anh trên sàn nhà, đến bên cửa sổ. Anh cầm một chậu cỏ lên ngắm nghía.
"Lau mình đi chứ cái cái cậu này. Bệnh bây giờ." - Sica hét lớn, nhưng Dong Wook vẫn điềm nhiên đùa chơi với chậu cỏ. Cô bĩu môi hờn, bỏ đến sô-pha gieo thân xuống - "Cậu yêu tớ nhiều thật đấy! Tớ ở ngay cạnh mà cũng không cảm nhận được!"
Lát sau, Dong Wook vào phòng vẽ, pha màu họa tiếp bức tranh. Một tuýp màu nước xanh lá, một trắng, một đen, rồi dải màu xanh đậm nhạt của cỏ dần hiện ra. Nhìn bảng pha màu trên tay Dong Wook, Sica bỗng lóe một ý. Suốt từ lúc anh về, cô không tài nào tìm được cách báo cho anh biết sự xuất hiện của mình. Cô cảm nhận được đồ vật khi bản thân chạm vào, nhưng cô không có sức lực giữ nó. Nhưng nếu cho màu dính vào anh...
"Sica đây." - Sica chấm tay vào ô màu nước, rồi bằng vận tóc tia chớp, cô phóng tay viết ào lên khung vải trên giá. Phá hỏng bức tranh chưa thành hình cũng kệ, việc của cô quan trọng hơn.
Dong Wook thất kinh, bất động.
"Xoảng!" - Dong Wook buông rơi bảng pha màu, hất đổ lọ nước vẽ. Anh ngã nhào khỏi ghế. Rồi anh lẩy bẩy bò đến nép sát tường, toàn thân run bần bật. Trên khung vải trắng chỉ có vài đường chì phác nhạt bỗng hiện lên những đường xanh lá - ai mà bình tĩnh cho được?
"AAAAAAAAAAA!!" - Giọng nói trở về. Dong Wook la thất thanh trong lúc tông cửa, ù té khỏi nhà. Đến khi vào taxi rồi anh mới ngộ ra trên người chỉ vỏn vẹn có chiếc quần short.
"Chà, khó đây!" - Ở bên Dong Wook trong xe, Sica vò đầu. Chẳng dễ để cô tìm được cách giao tiếp với anh. Nhưng khiến anh hồn xiêu phách lạc thế này thì... Cô thở dài, quan sát những đổi thay mà thời gian đã vẽ lên mặt Dong Wook. Cô đoán, cũng phải lâu rồi kể từ ngày cô chết.
***
"Cậu sao thế? Mặt tái mét thế kia?" - Yuri ngồi xuống chiếc ghế đối diện Dong Wook, đưa tách trà nóng cho anh - "Ở nhà có chuyện hả?"
"Vì tớ đấy, lè lè!" - Sica thè lưỡi trêu hai bạn, ngồi lên chiếc bàn kính nhỏ ở trung tâm bộ ghế sô-pha. Cô khoái trá vô cùng. Lúc trước ba người với nhau, cô là bộ não của nhóm nên mặc nhiên phải làm bà cụ non, phải đạo mạo. Lắm khi cô cũng muốn làm trò khỉ, khác người một chút, nhưng sợ mất hình tượng, cũng phần vì sợ hai bạn chết khiếp vì sốc nên không dám. Nay thì thoải mái rồi.
"Cậu tưởng tượng xa quá rồi!" - Dong Wook cười hiền, cố ra vẻ đùa nghịch. Anh tránh ánh mắt ngờ vực của Yuri - "Tớ căng thẳng quá nên muốn làm chuyện gì đó điên rồ một chút cho khuây khỏa."
"Nửa đêm ăn mặc thế này xông vào nhà tớ, diên rồ thật!" - Yuri cười hà hà trêu ngược lại anh - "Tớ vẫn chưa quen được việc cậu đã về. Mỗi lần gặp lại choáng một chút vì nét khác của cậu."
Sica dí sát mặt vào Dong Wook, soi từng cử động cơ mặt anh. Nói dối. Nhưng sao anh không thuật cho Yuri chuyện trong phòng vẽ? Từ bao giờ giữa hai người có điều không muốn kể? Chuyện gì đã xảy ra? Cô đã biến mất bao nhiêu năm rồi?"
"Này, nhà cậu có phim ma không?"
"Hở?" - Yuri ngạc nhiên.
"Oáppppp..." - Nhận ra bản thân đang cư xử kì quặc, Dong Wook vờ ngáp - "Thôi, tớ đi ngủ đây. Đêm nay cho tớ mượn ké chiếc gường của cậu nhé."
Dong Wook rút về phòng ngủ của Yuri. Chỉ năm giây sau, anh quay lại phòng khách kéo theo Yuri đến bên giường.
Đêm về khuya. Dong Wook sau một hồi trằn trọc, dần lắng vào mộng. Yuri nằm yên trong chăn. Mãi đến khi nghe Dong Wook thở đều đặn và nhẹ nhàng, đoán anh đã ngủ sâu, cô mới nhắm mắt. Sau khi quan sát chán gương mặt của Yuri, của Dong Wook, Sica đến ngồi bên cửa sổ, suốt đêm trầm tư.
***
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro