Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chưong 24

  Khối lập phương có nhiều khía cạnh, nhưng vẫn là một khối lập phương. Một người tuy có nhiều mặt, vẫn là chính họ.

Lúc Biện Bạch Hiền tỉnh lại đã hơn 3h. Xoa xoa mi tâm, cậu theo thói quen lần mò điện thoại xem thời gian, có tin nhắn đến.

  Ngô Thế Huân bảo 5h có buổi liên hoan. Đành chịu, cậu không thể không đi, đây là tấm lòng của mọi người dành cho cậu vì thành tích vừa rồi, không thể phụ lòng. Vừa hay, cậu cũng muốn đi đâu đó khuây khoả một chút.

   Dì Hạ bước vào cửa, trên tay là ly socola sữa mới vừa làm nóng. Bà tưởng Bạch Hiền vẫn còn ngủ nên không gõ cửa.

  Biện Bạch Hiền hướng dì Hạ mỉm cười, đưa tay đón lấy ly nước rồi tựa lưng vào thành giường nhấm nháp hương vị quen thuộc. Một cỗ cảm xúc không tên lại len lỏi vào tim cậu.

  Socola sữa, Phác Xán Liệt lúc trước cũng thường xuyên đem đến cho cậu. Hai người họ có thể  cùng nhau uống, đương nhiên Phác Xán Liệt sẽ cầm trên tay lon nước có ga, cậu ấy không thích đồ ngọt, cùng nhau trò chuyện, cậu ấy cũng sẽ dùng thân nhiệt ấm áp sưởi ấm cho Biện Bạch Hiền.

  Khoé môi Biện Bạch Hiền không tự chủ được hiện lên một độ cong. Đôi mắt ẩn chứa sự ngọt ngào, song cũng không giấu được bi thương.

  Chỉ là hoài niệm thôi.

  Khung cảnh này thu vào tầm mắt dì Hạ. Cái nhìn như đường mật đó của thiếu gia là lần đầu tiên bà thấy, lại không tránh khỏi xót xa. Trong ký ức của bà, thiếu gia sẽ luôn vui vẻ khi uống socola sữa. Từ bao giờ lại thay đổi như vậy? Không phải không còn vui, nhưng bà cảm nhận được, nó còn là tiếc nuối, hụt hẫng, bi ai.

  " Thiếu gia. "

  Bạch Hiền ngước lên nhìn bà, vẫn là nụ cười đó, nhưng vẫn không giấu được bà.

  " Cậu có thể chia sẻ với tôi. " Dì Hạ vẫn dùng ánh mắt như xuyên thấu nhìn cậu. Cậu biết, trước mặt người phụ nữ này, mình luôn không che đậy được nội tâm thật sự.

  " Dì.. " Biện Bạch Hiền rũ mắt, trên môi vẫn là nụ cười bất đắc dĩ. " Con không thể tin ai.. Không, là không ai cho con niềm tin cả. "

  Dì Hạ khẽ thở dài. Từ lúc bà nghe lệnh ông bà chủ chăm sóc tiểu thiếu gia này, bà dường như chưa hề thấy được sự buông lỏng cảnh giác khi tiếp xúc với mọi người của cậu.

  Biện Bạch Hiền luôn dùng bề ngoài vui vẻ che đi con người thật của mình, cậu không muốn mình lại lần nữa tin tưởng ai, đem trái tim đặt lên ai, ngay cả ba mẹ cậu. Họ đã từng hứa cho cậu một mái nhà hạnh phúc, nhưng là họ đã dối gạt cậu. Suốt một thời gian dài, cái họ theo đuổi chỉ là sự nghiệp, đến bây giờ có lẽ cũng vậy. Một đứa trẻ mấy tuổi đầu, bị đánh mất lòng tin từ những người thân yêu nhất thì thử hỏi, chúng có còn đủ can đảm để mở lòng với người khác không?

  Biện Bạch Hiền đã không.

  Nhưng kể từ ngày gặp Phác Xán Liệt, cậu lại như trở về những ngày tháng trước khi ba mẹ cậu rời đi. Cậu quên mất những lớp phòng bị cậu đặt ra cho mình, phá vỡ nhiều quy tắc và hạn chế cậu tạo nên trong suốt 15 năm. Cậu như một đứa trẻ, dùng cả trái tim để cảm thụ, để tin tưởng và yêu.

  Cậu nhận ra sự thay đổi của mình.
Cũng cố gắng áp chế cảm xúc. Nhưng rồi thì sao? Vẫn là không kìm nén được.

  Vì đó không chỉ là sự tin tưởng. Đó còn là tình yêu.

  Cũng giống như với ba mẹ cậu. Cậu hận họ, nhưng lại phi thường yêu họ. Tại một góc nào đó trong tim, cậu biết mình thấu hiểu họ, là do thân bất do kỷ nên mới bỏ cậu lại.

   Biện Bạch Hiền cúi đầu. Cậu không biết mình giờ đây đối với Phác Xán Liệt là cảm giác gì. Tin hắn sao? Không phải là không có, nhưng không dám nữa. Hận sao? Cũng không đến mức đó. Yêu? Đó là thứ cậu không thể buông bỏ.

  Tương lai của hai người, sẽ là như thế nào?

  Dì Hạ tiến lại mép giường, đưa tay xoa xoa tấm lưng gầy của Biện Bạch Hiền, bà không muốn cậu phải khổ sở vì chuyện này. Tuổi thơ đó đã là quá đủ. Bà muốn cậu có thể hạnh phúc và sống như những người khác, buông lỏng cảnh giác, cho người ta có cơ hội đi vào thế giới của cậu, cũng như học cách thấu hiểu.

  " Bạch Hiền. " Đây là lần thứ hai dì Hạ gọi thiếu gia bằng tên của cậu ấy. Lần đầu là khi bà ôm cậu vuốt ve lúc ông bà chủ rời đi. " Khi ta nhìn một khối lập phương một cách chính diện, ta sẽ chỉ thấy một hình vuông, và ta tin chắc đó là một hình vuông thật sự. Nhưng khi ta thay đổi góc nhìn, ta sẽ thấy vô số hình vuông khác, góc cạnh khác, những mặt khác nhau của nó. Lúc này ta sẽ thất vọng, không phải nó chỉ là một hình vuông sao? Cho nên thứ làm ta mất đi lòng tin không phải ở nó, nó vốn dĩ chính là một khối lập phương. Nhưng do bản thân ta không chịu tìm hiểu kỹ, không nhìn từ nhiều góc độ mà đã vội phán xét. "

  Biện Bạch Hiền hơi ngẩn người. Cậu hiểu được chút hàm ý từ trong câu nói của dì Hạ, nhưng vẫn là mơ hồ.

  " Thiếu gia, nhưng rốt cuộc nó vẫn là chính nó, là một hình lập phương không phải sao? "

  Đúng vậy, dù nhìn ở góc độ nào, bao nhiêu mặt, nó vẫn là hình lập phương.

  " Tại sao cậu không thử nhìn với góc độ khác? Có thể ở góc độ nào đó, cậu sẽ tìm được lý do mà cậu khuất mắc. Khi tìm được rồi, cậu sẽ hiểu vì sao dẫn đến sự mất lòng tin đó. "

  Biện Bạch Hiền hiểu. Cậu cũng đã vì vậy mới phần nào tha thứ cho ba mẹ cậu khi bỏ rơi cậu mà sang nước ngoài làm việc. Họ có công việc bận bịu. Công việc của họ liên quan đến nhiều người khác, đến danh dự, vinh quang, cũng giống như cái cậu đang theo đuổi. Chỉ là lúc đó người dẫn dắt cậu là dì Hạ. Nhưng bây giờ với chuyện của Phác Xán Liệt, xem ra cậu phải tự mình thay đổi hướng đi, tìm đến một vị trí mà cậu có thể nhìn thấy tâm tư của Phác Xán Liệt, để giải đáp câu hỏi vì sao.

  Chỉ là Biện Bạch Hiền sợ. Phác Xán Liệt mà cậu chưa biết sẽ như thế nào. Sẽ là lạnh lùng sao? Tàn nhẫn? Cậu không thích điều đó, không can đảm để tự mình đi tìm câu trả lời.

  Nhưng không phải dù là dáng vẻ gì, Phác Xán Liệt vẫn là Phác Xán Liệt sao? Đúng vậy, giống như nhìn từ góc độ nào, nó cũng là một hình lập phương.

.

.

  Biện Bạch Hiền đến chỗ hẹn là lúc mọi người đã tụ tập đông đủ. Cố trưng ra nụ cười cơ bản rồi đi lại chỗ đối diện Ngô Thế Huân ngồi xuống.

  Bữa tiệc cũng không có gì đặc biệt. Ngoài mấy lời tán dương và ca ngợi màu mè thì chỉ là tán gẫu. Bất quá Biện Bạch Hiền chỉ ngồi ăn. Đây là cách duy nhất, không thể ngồi không!

  " Thế Huân, nghe nói học Viên Phác Xán Liệt cùng phòng với cậu đã rời đi? " Đây không hẳn là câu hỏi, mà là khẳng định. " Thật tiếc, năng lực cậu ấy không tồi, thầy Hà Mẫn vẫn luôn nói với tôi về điều đó. " Một huấn luyện Viên khoa bơi lội lên tiếng.

  Ngô Thế Huân dư quang liếc nhìn Biện Bạch Hiền, cư nhiên là đang cắn chặt môi, bỏ ngoài tai những lời nói đó.

  " A, thầy không biết sao? Cậu ta là tuyển thủ! Ban trưa có xe đến mang hành lý đi và rút đơn nhập học rồi. Chậc chậc, không ngờ lần này lãnh đạo lại 'cài' tuyển thủ vào trường chúng ta, nghe bảo bên trường nữ sinh cũng có. " Một huấn luyện Viên phòng Nhân sự lên tiếng. Bầu không khí bắt đầu trở nên náo nhiệt, xoay quanh chủ đề nóng hổi đó.

  Biện Bạch Hiền ngửa đầu, một hơi uống hết ly soju trên bàn. Cậu vốn định đứng dậy cáo lui nhưng toàn các trưởng bối, làm vậy có chút vô lễ.

  Ngô Thế Huân cũng không có ngăn cản. Cậu chứng kiến sắc mặt Biện Bạch Hiền từ đầu đến cuối, từ u ám chuyển sang phẫn nộ, ánh mắt tràn ngập tức giận.

  Biện Bạch Hiền không biết mình đã uống bao nhiêu. Chỉ cảm thấy cả người dần nóng lên, nhịp tim tăng nhanh, đập mạnh đến nỗi cậu có thể nghe thấy tiếng 'thịch, thịch' như nổ tung trong lồng ngực. Nhưng vẫn là không ngừng uống. Vị đắng chát mang theo chút nồng ít ra làm đầu óc cậu không còn uẩn khúc, mà là chìm ngập trong sự mơ màng, lâng lâng. Đây cũng coi là một cách giải sầu đi.

  Bất quá càng uống nhiều, cậu lại nghe tim mình càng nhói. Có rất nhiều ý nghĩ chạy loạn trong đầu. Cậu muốn gặp Phác Xán Liệt, muốn hỏi hắn nhiều thứ, nhưng quan trọng vẫn là cậu nhớ hắn. Nhớ hơi thở và cơ thể ấm áp, nhớ cái ôm và nụ cười ôn nhu hắn dành cho cậu.

  Biện Bạch Hiền nhớ Phác Xán Liệt.

  Cậu chỉ biết có vậy. Cơ thể đã mềm nhũn từ lúc nào, đến khi bị ai đó ôm dậy, một lúc sau cậu lại nghe được mùi hương quen thuộc.

  Người nào đó đang cõng cậu. Là Phác Xán Liệt, cậu mong là vậy.

.

.

  Lúc Phác Xán Liệt nhận được tin nhắn của Ngô Thế Huân đã là gần nửa đêm. Trong tin nhắn chỉ vỏn vẹn mấy chữ, " Đến nhận người. " kèm theo địa chỉ.

  Bấy nhiêu thôi đã đủ để Phác Xán Liệt cuống quýt lên. Giằng co hơn 15' cuối cùng cũng đáng lạc hướng được đám vệ sĩ đồ đen của ba Phác,một đường chạy thẳng đến địa điểm trong tin nhắn.

   Đập vào mắt Phác Xán Liệt là hình ảnh Biện Bạch Hiền với khuôn mặt hơi đỏ ửng, đôi mắt nhắm nghiền, cả người nghiêng về phía Ngô Thế Huân nhưng vẫn còn có thể miễn cưỡng đứng được.

  Bảo bối của cậu đang say.

  Nhận được người rồi, Phác Xán Liệt nháy mắt cảm ơn với Ngô Thế Huân rồi bắt xe đưa Biện Bạch Hiền về nhà. Phác Xán Liệt biết, không phải Ngô Thế Huân không đưa Biện Bạch Hiền về được mà là vì cậu ấy đang tạo cơ hội cho cậu.

  Phác Xán Liệt đỡ Biện Bạch Hiền vào phòng. Nói đến đây cậu không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Cửa tự động mở khi cậu cõng Biện Bạch Hiền xuống xe. Suốt đường lên phòng không có một bóng người, thuận lợi đến kỳ lạ. Bất quá cậu không nghĩ nhiều như vậy, hướng căn phòng lầu hai đi lên, đây cũng là do Ngô Thế Huân nói cậu biết.

   Đặt Biện Bạch Hiền lên giường lớn, nhẹ nhàng cởi giày và Áo khoác cho đối phương, lúc này Phác Xán Liệt mới có cơ hội nhìn kỹ cậu một chút.

  Khuôn mặt nhỏ nhắn vì hơi rượu mà phủ một tầng đỏ hồng, đôi mắt vì nhắm lộ ra hàng lông mi dài, đôi môi anh đào mấp máy, khép hờ, lâu lâu lại phát ra vài tiếng 'hing, hing' làm tim Phác Xán Liệt đập phi thường mạnh.

  Khẽ vuốt lên gò má trơn mịn, Phác Xán Liệt thở ra một hơi.

  Đã mấy ngày không được chạm vào cậu.

  Đến bao giờ đối phương mới chịu tha thứ, Phác Xán Liệt cậu cũng không biết. Dùng tấm lòng để đối đãi đó là thứ duy nhất cậu có thể làm để chuộc lỗi. Người trước mắt cậu không thể buông tay, bằng mọi giá.

  " Bạch Hiền.. " Cậu khẽ gọi, lại không ngờ làm đối phương động mi mắt, ánh mắt trong suốt như pha lê nhìn vào đôi con ngươi đen láy của Phác Xán Liệt, trong khoảnh khắc, bốn mắt chạm nhau.

  Biện Bạch Hiền không biết có phải cậu đang mơ hay không. Cậu nghe giọng nói quen thuộc gọi tên cậu, điều gì đó thôi thúc cậu mở đôi mắt nặng trĩu ra, hình ảnh trước mắt làm cậu có chút ngờ vực. Phác Xán Liệt cư nhiên đang ở trước mặt cậu. Vẫn là ánh nhìn ôn nhu tràn đầy yêu thương và cưng chiều, cũng có đau xót.

  Bất luận có phải mơ hay không, Biện Bạch Hiền vẫn khát khao, muốn được ích kỷ một chút. Nếu đây là mơ, cậu mong bản thân tận dụng nó mà chạm vào đối phương, gắt gao ôm lấy.

   Biện Bạch Hiền giơ tay nắm lấy cổ tay Phác Xán Liệt, thành công kéo đối phương ngã lên người mình, lại dùng hai tay ôm lấy cổ đối phương, vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc đó, dụi dụi vài cái.

  Hành động này làm Phác Xán Liệt sửng sốt. Có phải đã hết giận cậu hay không? Điều này khiến cậu có chút mong chờ.

  " Xán Liệt. " Giọng mũi nỉ non phát ra từ lồng ngực làm Phác Xán Liệt nuốt nước bọt một cái, thật giỏi làm người ra rung động.

  " Cậu là đồ khốn. " Biện Bạch Hiền chỉ biết lúc này cậu rất muốn xoã giận. " Rốt cuộc đâu mới là con người thật của cậu. Vì sao lại gạt tôi. Vì sao lấy đi lòng tin của tôi, trái tim của tôi rồi lại rời đi. Tôi hận cậu. Phác Xán Liệt tôi hận cậu. "

  Phác Xán Liệt xoay người nằm bên cạnh Biện Bạch Hiền. Cậu vòng tay vỗ vỗ vào lưng đối phương, tay còn lại gối dưới đầu người kia. Cậu lựa chọn lắng nghe, lựa chọn im lặng. Bất kể là Biện Bạch Hiền mắng thế nào cậu vẫn sẽ nhận lấy. Là cậu có lỗi, đã làm người cậu yêu thương phải đau khổ, ủy khuất.

   Đến khi nghe tiếng hít thở đều đặn của Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt mới yên tâm trao cho người kia một nụ hôn trên trán. Vốn định đứng dậy rời đi, không ngờ Biện Bạch Hiền lại ôm chặt cậu như vậy. Đầu vùi trong ngực cậu, tay vòng qua eo ôm lấy như sợ một giây buông lỏng thì đối phương sẽ biến mất.

  Phác Xán Liệt cười cưng chiều. Biện Bạch Hiền, cậu vẫn là hành động theo cảm tính.

  " Cậu không cần phải biết con người thật của tớ. " Phác Xán Liệt thì thầm, mặc kệ người kia có nghe được hay không, " Vì dù là với dáng vẻ gì, thân phận gì, tớ cũng là Phác Xán Liệt. Một Phác Xán Liệt yêu Biện Bạch Hiền. "

 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro