
Chương 21
Mọi thứ sẽ ra sao khi niềm tin không còn, khoảng cách tưởng như gần nhưng thực chất lại quá xa....
Dùng hết sức chạy về ký túc, Biện Bạch Hiền trực tiếp quăng hành lý và huy chương mà cậu đổ máu mới nhận được xuống đất, đổ mình lên chiếc giường quen thuộc.
Úp mặt vào gối, từng tiếng nấc cứ thế vang lên trong căn phòng nhỏ, như muốn đem tất cả nước mắt trong cơ thể đổ hết ra ngoài.
Độ Khánh Tú và Kim Chung Nhân bị làm cho thất kinh. Vận động Viên đạt huy chương vàng Giải thi đấu quốc gia cư nhiên khi về phòng lại khóc , lại còn khóc đến thê thảm.
" Này, này, Bạch Hiền, cậu không sao chứ? Không phải cậu về với thầy Manh sao? Bọn tớ biết chuyện rồi, chúc mừng cậu! " Độ Khánh Tú đi lại giường, vỗ vỗ vai Biện Bạch Hiền nhưng vẫn không nhận được chút phản ứng từ đối phương.
" Bị đối thủ doạ sợ rồi? Ai đánh anh vậy, nói đi, em thay anh xử lý. " Kim Chung Nhân thấy tình hình kỳ lạ, cũng nhấc mông lại xem, người kia không có thương tích gì, sao lại khóc thành ra như vậy chứ.
Biện Bạch Hiền vùi đầu vào gối khóc đến không còn không khí để thở, nhưng cậu cũng chẳng thèm quan tâm nữa. Yêu sao? Phác Xán Liệt nói yêu cậu. Lúc trước cũng nói, vừa nãy cậu cũng đã nghe, nhưng mọi lời ngon ngọt từ miệng cậu ta phát ra bây giờ đối với Biện Bạch Hiền mà nói cũng chỉ là đống ngụy biện.
Cậu lựa chọn tin tưởng cậu ấy, thích cậu ấy. Cậu tưởng rằng đến cuối cùng cũng có người làm trái tim mình loạn nhịp, đặt niềm tin và ở bên cạnh cậu. Nhưng giờ thì sao? Người đó vẫn cư nhiên là lừa gạt cậu. Hệt như năm đó. Họ nói sẽ ở bên cạnh cậu, cho cậu một mái ấm hạnh phúc, nhưng rồi một ngày họ cũng rời đi, để lại mình cậu trong căn nhà to lớn, lạnh lẽo, chỉ có đám hạ nhân bầu bạn. Cậu đã vượt qua những ngày tháng đó thế nào, cậu không quên. Căn bản chỉ có bóng tối, nước mắt và lòng hụt hẫng. Biện Bạch Hiền, mày thật ngu ngốc, lại một lần nữa bị bỏ rơi.
Biện Bạch Hiền khóc ngày một thê lương hơn, tiếng nấc cũng nín bặt, chỉ còn lại tiếng sụt sùi, ướt cả một mảng gối. Cậu cảm giác mắt cũng sưng đau rồi, nhưng tim vẫn cứ như bị ai đó đâm một nhát, uất nghẹn, trống rỗng.
Bên này, Độ Khánh Tú và Kim Chung Nhân luống cuống nhắn tin thông báo cho Ngô Diệc Phàm cứu nguy. Nếu cứ để Biện Bạch Hiền khóc như vậy, không biết sẽ thành bộ dạng gì.
.
.
" Cậu tính sao đây? " Ngô Diệc Phàm tay cầm ly cà phê nhưng không uống, chỉ giương mắt nhìn hai người trước mặt.
" Em thật sự không biết. "
" Anh đã xử lý ả Diệp Phi chưa? "
Ngô Thế Huân vừa từ nơi thi đấu về liền vội vã đến phòng y tế.
" Còn phải nói sao. Cô ta đã bị gạch tên trong Đội tuyển. " Phác Xán Liệt dùng cặp mắt câm phẫn khi nhắc đến người đã phá đám kế hoạch của cậu. Thực không ngờ, cô ta lại liều như vậy.
" Mẹ nó vậy anh còn ngồi đây làm gì? Không mau đi giải thích với anh ấy? " Ngô Thế Huân gần như là gào lên. Không cần gặp cũng biết hiện tại Biện Bạch Hiền cảm thấy thế nào.
Những ngày trước, cậu cũng là người chứng kiến cảnh ba mẹ Bạch Hiền bỏ anh ấy đi, giờ nghĩ lại cũng không ngờ một đứa trẻ mấy tuổi đầu sao có thể một mình chống chọi qua những ngày tháng đó.
" Cậu ấy muốn gặp anh sao? Dẫu có gặp rồi, anh phải nói với cậu ấy thế nào đây? Anh thực sự là đã gạt cậu ấy, giấu cậu ấy...." Phác Xán Liệt nghĩ không thông nữa rồi. Ngày mà cậu lo sợ nhất cuối cùng cũng đến. Biện Bạch Hiền lại dùng thái độ tiêu cực nhất đối đãi với cậu. Tự trách mình, chỉ có như vậy mới làm Phác Xán Liệt thấy khá hơn.
" Em ấy không muốn gặp cậu thì cậu không tới? Không muốn nghe cậu giải thích thì cậu không giải thích? " Ngô Diệc Phàm nhíu mày nhìn Phác Xán Liệt đang mang vẻ mặt u ám trước mặt, " Cậu có bị ngốc không? Nếu hai người cứ tránh mặt nhau, chẳng phải chuyện sẽ không được giải quyết sao?"
Như ngộ ra điều gì, trong đáy mắt Phác Xán Liệt như có tia sáng rọi vào. Đứng dậy, cầm Áo khoác chạy khỏi phòng y tế, hướng ký túc B đi đến.
Đến nơi, Độ Khánh Tú và Kim Chung Nhân cũng vừa đi ra, thấy Phác Xán Liệt tức tốc lao đến thì quăng cho cái nhìn thương cảm.
" Nếu khi tớ quay lại, cậu ấy còn khóc như thế nữa thì cẩn thận các khớp xương trên người cậu. " Độ Khánh Tú lướt qua Phác Xán Liệt, không thèm nhìn biểu hiện đau xót của đối phương khi nghe người trong lòng đang vì cậu mà khóc.
" Anh Khánh Tú sẽ đánh anh. " Kim Chung Nhân ngược lại khá vui vẻ, nháy mắt với Phác Xán Liệt một cái rồi quay lưng nối gót Độ Khánh Tú.
Mặc kệ bản thân có sắp ăn đòn của mấy vận động Viên Hapkido hay không, Phác Xán Liệt vội tìm đến Biện Bạch Hiền. Không biết cậu ấy đã bình tĩnh hơn chút nào chưa, có chịu nghe mình giải thích không.
Phác Xán Liệt không gõ cửa, nhẹ nhàng xoay chốt bước vào phòng, dễ dàng bắt gặp thân ảnh nhỏ gầy đang nằm úp trên giường, bờ vai run run, đôi tai lộ ra có chút đỏ, coi bộ đã khóc lâu rồi. Thấy vậy, tim Phác Xán Liệt không tránh được nhói lên.
Bước lại gần, dơ tay ra xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cậu, Phác Xán Liệt nhẹ giọng gọi tên đối phương.
" Bạch Hiền... "
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Biện Bạch Hiền vùng dậy, hất tay Phác Xán Liệt ra, lại vội dùng tay Áo lau đi nước mắt lấm lem trên mặt mình, không thèm nhìn người kia lấy một cái.
" Bạch Hiền, nhìn tớ đi.. " Phác Xán Liệt nắm lấy hai vai Biện Bạch Hiền để cậu xoay người lại nhìn mình, dù bị đối phương vùng vẫy nhưng vẫn cố ghìm thật chặt.
" Bạch Hiền, nghe tớ nói đi. "
Vốn đang định giẫy ra, nhưng khi nghe được thanh âm ôn nhu cùng ánh mắt ngập nước của Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền lựa chọn ngồi im.
Thấy đối phương chịu cùng mình đàm phán, Phác Xán Liệt trong lòng không khỏi có chút mừng, dù sao cậu chịu nghe mình nói đã là may mắn rồi.
" Cậu có tin tớ không? " Nhìn sâu vào cặp mắt sưng đỏ lại ầng ậng nước của Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt thực sự mong chờ, rằng đối phương sẽ tin cậu, chịu tha thứ và một lần nữa bên cạnh cậu.
Đáy mắt Biện Bạch Hiền hiện lên tia trào phúng. Tin sao? Bây giờ cậu ấy vẫn có tâm trạng soi xét lòng tin khi nó đã bị cậu ấy xé nát. Thực nực cười.
" Tôi tại sao phải tin cậu? "
Thất vọng, Phác Xán Liệt thật sự thẩ vọng. Không phải thất vọng Biện Bạch Hiền, mà là bản thân mình sao lại tệ hại đến nỗi ngay cả thứ cơ bản là lòng tin cũng không cho người mình yêu được.
" Cậu giận tớ sao? Vì đã không nói với cậu ngay từ đầu? "
Khuôn mặt Biện Bạch Hiền hiện lên nét cười, nhưng chẳng mang chút vui vẻ.
" Tôi không giận cậu. " Dời tầm mắt lên khuôn mặt đối phương, Biện Bạch Hiền lại mở miệng, " Tôi hiện tại rất hận cậu, Phác Xán Liệt. "
Lời nói vừa buông, cũng là lúc hai người cùng nhau chảy những giọt lệ mặn nóng. Biện Bạch Hiền quay đầu đi, không muốn nhìn thấy bộ dạng đối phương vì cậu biết sớm muộn cũng sẽ bị dáng vẻ đó làm cho mềm lòng, cũng không muốn đối phương thấy cậu vì cậu ta mà rơi lệ.
Phác Xán Liệt buông đôi vai Biện Bạch Hiền ra, đứng lên rồi hạ người, khụy chân xuống nền nhà lạnh cứng, ngước nhìn Biện Bạch Hiền.
" Cậu hận tớ cũng được. Tớ bây giờ ở đây quỳ xuống xin cậu tha thứ cho tớ, có được không? "
" Đúng, tớ là tuyển thủ, tớ ngay từ đầu bước vào ngôi trường này cũng chỉ vì chủ đích của lãnh đạo, vì nhiệm vụ. Nhưng từ khi gặp cậu, Bạch Hiền, tớ thực sự mong có thể ở cạnh cậu. Không phải với tư cách tuyển thủ Phác, không phải với tư cách con trai của Phác Chủ tịch, mà là với danh nghĩa Phác Xán Liệt, chỉ vậy thôi. "
Biện Bạch Hiền bị sự thành khẩn cùng hành động của đối phương làm cho tâm tư rối bời. Cậu ấy cư nhiên còn là con trai của Chủ tịch Phác?
" Có phải vì cậu tôi mới giành được huy chương không? " Biện Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt, không do dự mà hỏi.
" Không, tuyệt đối không. " Phác Xán Liệt dĩ nhiên biết ý tứ trong lời nói kia là gì . Cậu quả thật không dùng quan hệ giúp Biện Bạch Hiền giành huy chương, chỉ muốn thú tội trước cậu ấy, lại khiến đối phương hiểu lầm như vậy!
" Bạch Hiền, chuyện cậu giành huy chương vàng tuyệt đối không liên quan đến tớ, đó là nhờ thực lực của cậu, hãy tin tớ đi. " Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt không ngừng ra sức giải thích.
" Tớ không nói với cậu mọi chuyện vì tớ sợ cậu sẽ xa lánh tớ, không muốn làm bạn với tớ, càng không ở bên cạnh tớ. Nếu tớ biết cậu sẽ hận tớ như vậy, tớ tuyệt đối sẽ không lựa chọn giấu cậu. "
" Phác Xán Liệt, cậu còn chưa hiểu sao? " Biện Bạch Hiền hung hăng giật tay mình ra khỏi cái nắm ấm áp kia, cố nén giọng nói nghèn nghẹn, "Chuyện nói sớm hay muộn không còn quan trọng nữa. Tôi hiện tại chính là hận cậu, không muốn thấy mặt cậu. Có thể rời đi thì hãy sớm một chút, tôi thực sự không muốn cùng cậu qua lại nữa. "
Biện Bạch Hiền thực chất không vô cảm đến vậy. Những lời này gần như là bấm ruột bấm gan nói ra, nhưng cũng là hiện tại không muốn nhìn thấy đối phương. Ngoài tức giận ra, cậu còn sợ mình sẽ mềm lòng mà dễ dàng tha thứ cho Phác Xán Liệt.
" Bạch Hiền, tớ không đi. Tuyển thủ gì đó tớ không muốn nữa. Tớ chỉ muốn ở cạnh cậu, cho tớ một cơ hội đi? " Phác Xán Liệt cúi gầm mặt xuống, nỉ non mà thốt ra từng chữ một. Nếu đem Biện Bạch Hiền mà cậu yêu thương và danh phận tuyển thủ ra so sánh, cậu sẽ không do dự lựa chọn thứ đầu tiên.
Lúc trước nói với ba rằng sẽ không buông cả hai, nhưng đó là khi cậu đủ tự tin có thể thuyết phục được Biện Bạch Hiền. Nhưng sự ra tay của Diệp Phi đã đánh gãy tất cả. Cậu chỉ cần có Bạch Hiền, như vậy là đủ. Bất chấp ba cậu sẽ phản ứng ra sao, cậu nguyện ý bảo vệ tình cảm này, bảo vệ người con trai trước mặt bằng tất cả.
Đưa tay quệt đi giọt nước mắt đang lăn trên má, Biện Bạch Hiền đứng dậy, dùng tất cả sức lực kéo Phác Xán Liệt đứng dậy đẩy ra ngoài cửa.
" Đừng làm tôi mất kiên nhẫn! Tôi thực sự không muốn có quan hệ gì với cậu. Đến làm bạn cũng không muốn. "
'Rầm', tiếng cửa sập lại thành công che đi tiếng nấc đau thương của Biện Bạch Hiền, cũng đồng thời ném tâm tình Phác Xán Liệt xuống tầng cuối cùng của địa ngục.
Thật sự khó khăn như vậy sao? Cậu thật sự hận tớ đến nỗi cả làm bạn cũng không muốn làm với tớ sao? Tớ mặc kệ cậu xem tớ là gì, tớ nhất quyết không buông tay cậu. Những nỗi đau ngày nhỏ của cậu tớ muốn bù đắp. Có thể phía trước sẽ gian nan, nhưng tớ tình nguyện vì cậu mà vượt qua tất cả. Biện Bạch Hiền, tha thứ cho tớ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro