Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1 - Kỉ niệm

Một con người có thể ôm ấp một tình yêu đơn phương trong bao lâu? Một năm ? Hai năm? Năm năm? Mười năm? Nhưng đau đớn nhất chính là suốt cả cuộc đời. Lý trí có thể ra lệnh cho trái tim? Trái tim mãi mãi ôm ấp một giấc mơ vô vọng? Điều đó thật mệt mỏi và ngu ngốc.. Nó làm tổn thương chính mình.

Byun Baekhyun dừng lại việc đang làm và đặt tay lên trái ngực cảm nhận trái tim.

Trái tim của mình thật ngốc nghếch và cứng đầu. Dù đã cố gắng rất nhiều lần nhưng nó vẫn không ngừng nghĩ đến điều đó

Giá như...Giá như anh ấy biết. Giá như anh ấy cảm nhận giống như mình...giá như...

"Baekhyun?"

Cậu giật mình và vội lau tay trên chiếc tạp dề cậu đã đánh rơi

"Tôi đang đói muốn chết đây. Tối nay ăn gì vậy?"

"Thưa có món thịt bò sốt tương. Cậu thích món này, đúng ko?"

"Ah" Khuôn mặt anh tươi tỉnh hẳn. "Cậu có thể hâm nóng cho tôi ko?"

"Có ngay thưa cậu chủ" Cậu nói quả quyết trước khi nhanh chóng trở lại nhà bếp

*****************************************************************

Nếu phải chọn ra kỷ niệm làm cho cậu yêu anh thì cậu sẽ chọn ba điều. Đầu tiên chính là lần đầu tiên họ gặp nhau. Thứ hai, là vào đêm giáng sinh. Thứ ba là vào một đêm lúc cậu còn học trung học.

Lần đầu cậu gặp anh, lúc ấy cậu tám tuổi và hôm đó đã qua giáng sinh được ba ngày. Trưa đó, cha cậu nắm tay cậu dẫn vào một ngôi nhà to lớn và rất đẹp. Trong đôi mắt của cậu bé 9 tuổi, nó giống như một tòa lâu đài. Một hoàng cung dành cho các vị vua và hoàng hậu.

Rồi sau đó, ba cậu bàn chuyện gì đó với chủ nhân ngôi nhà nhưng cậu không biết. Sau này cậu mới hiểu, ba cô đang tìm việc.

Mẹ cậu mất lúc cậu lên 5 tuổi. Căn bệnh gan đã cướp mất bà khỏi gia đình cậu quá sớm.

Ba cậu là một đầu bếp và ông làm việc cho một gia đình giàu có đã nhiều năm. Không may, gia đình đó bị phá sản và ông buộc phải tìm một việc làm mới. Nhưng nó không dễ dàng vì ông cần một nơi vừa nhận ông làm vừa nhận luôn cậu con trai bé nỏng của ông. Nên ông đành chọn phương pháp cuối cùng, hỏi thăm người bạn thời trung học, Park Chan Myun. Ông muốn biết liệu ở gia đình họ Park có công việc nhà nào còn trống không. Và ông nhận được lời hồi âm có thiện chí. Do người quản gia của gia đình đó đã xin nghỉ vì đã lớn tuổi. "Anh có muốn thay vị trí của ông ấy ko?" Ông Park hỏi.

Đó là nguyên nhân vì sao hôm đó ba của Baekhyun đến đây.

Được làm việc trong gia đình họ Park danh giá là một niền vinh dự. Gia đình họ là một trong ba gia tộc giàu có nhất Đại Hàn Dân Quốc. Trong nhiều thế hệ, gia tộc họ Park đã dẩn đầu rất nhiều lĩnh vực, nhất là kinh doanh chuỗi nhà hàng, khách sạn. Mạng lưới của họ rộng lớn hơn mỗi năm, làm cho họ trở thành một trong những gia tộc được xã hội chú ý nhiều nhất.

Hai bố con Baekhyun sẽ làm việc cho gia đình này.

Nhưng sau này cậu bé Baekhyun sẽ hiểu tất cả những chuyện này rõ hơn. Lúc đó, cậu chỉ cảm thấy buồn chán vì phải ngồi chờ. Cậu mệt mỏi ngắm nhìn từng bông tuyết rơi xuống mặt đất. Cậu quan sát mọi ngóc ngách khu vườn và bây giờ cậu muốn được chơi đùa.

Có một đống tuyết lớn ở giữa sân. Cậu bóc một nắm tuyết, mặc kệ nó làm ướt găng tay. Cậu lấy từng nhúm tuyết vo cuộn lại với nhau và cuối cùng tạo được ba hòn banh tuyêt nhỏ.

Trong trí tưởng tượng của riêng cậu, ba hòn banh tuyết đó đại diện cho cả gia đình của cậu gồm ba , mẹ và cậu

"Cậu đang làm gì đó?"

Baekhyun bất ngờ, giật mình quay lại. Có một cậu bé đang đứng khá gần cậu

"Uhm..Banh tuyết"

"Vậy sao?" Cậu bé đó hỏi lần nữa và bước đến gần cậu

"Vâng"

"Cậu có biết nó ko vui bằng làm người tuyết ko?"

"Tôi biết nhưng ko có bố tôi, tôi ko thể làm được."

"Nếu cậu muốn, tôi có thể giúp"

"Ý cậu là làm người tuyết?"

"Uh"

"Thật không?"

"Thật. Nếu muốn hoàn thành nó để khỏi bị tan chảy trước khi trời có nắng tốt hơn nên bắt đầu ngay."

Baekhyun thật sự không hiểu vì sao. Cậu bé này có điều gì đó mang đến cảm giác an toàn cho cậu. Cậu quên mất rằng cậu bé đó là người lạ và vui vẻ chơi cùng cậu ấy. Ngay lập tức cậu ôm một chồng tuyết lên tay.

" Tôi tên Park Chanyeol. Còn cậu tên gì?"

"Tôi? Tôi tên là Byun Baekhyun"

"Baekhyun?" Cậu bé lập lại và đang bắt đầu làm một banh tuyết lớn

"Vâng. Cậu bao nhiêu tuổi? Tại sao cậu ở đây?"

"Tôi? Tôi sống ở đây. Còn tuổi của tôi...thử đoán xem?"

"Hmm..." Cậu vừa suy nghĩ vừa đắp thêm tuyết, tạo thành thân người tuyết. "Mười hai?"

Cậu bé nén cười" Gần vậu. Tôi hơn một tuổi"

"Mười ba?"

"Đúng. Còn cậu?"

Tôi tám tuổi, bốn tháng"

"Oh! Được rồi. Bây giờ chỉ cần đặt cái này vào cái đó thôi" cậu bé nói lầm bầm, "Tôi nghĩ đã trông giống người tuyết rồi"

"Nhưng người tuyết ốm quá"

Chanyeol cười. "Tôi biết. Vậy hãy thêm tuyết vào, làm cho người tuyết mập hơn"

Cậu bé quyết định nắn lại hình dạng cái đầu người tuyết

Byun Baekhyun tươi cười và giúp Chanyeol

Chanyeol ra ngoài vườn chơi cùng Baekhyun là vì mẹ cậu bé bảo làm thế

"Có một cậu bé đang một mình ngồi chờ ở ngoài vườn, Chanyeol ah. Ba của cậu bé hiện đang nói chuyện cùng ba con, ông ấy sẽ là quản gia mới của chúng ta. Chú ấy là bạn tốt của ba con nhưng con trai chú ấy đang một mình ở ngoài kia. Và trời thì rất lạnh. Có lẽ cậu bé cảm thấy xấu hổ nên ko dám vào trong nhà. Con hãy ra chơi cùng bạn đi."

Trước khi Chanyeol ra ngoài, mẹ cậu dặn dò thêm, "Mẹ bạn ấy đã mất nên con hãy đối xử tốt với bạn nha"

Cậu bé ngoan ngoãn làm theo lời mẹ và hôm đó cậu đã cư xử rất tử tế với Baekhyun. Tốt đến mức,nó đã trở thành một kỷ niệm khắc mãi trong trái tim cậu..

******************************************

Một kỷ niệm khác, cậu sẽ mãi trân trọng chính là vào lễ giáng sinh. Đó là lần thứ ba cậu đón lễ giáng sinh ở gia đình họ Park. Như mọi khi, cậu giúp người giúp việc chuẩn bị chén dĩa và các loại bánh cho bữa tiệc giáng sinh. Nhưng năm đó, việc chuẩn bị kết thúc sớm hơn dự định. Cậu bước vào phòng khách, đúng lúc bắt gặp Chanyeol đang trang trí cây giáng sinh.

Mỗi năm, đều do chính Chanyeol tự trang trí những vật trang trí, những quả cầu lấp lánh và những dây kim tuyến xung quanh cây thông. Sau khi mang bánh kem hạnh nhân cho ba mẹ Chanyeol xong, Baekhyun đứng xem và trầm trồ khen ngợi cây thông

"Đẹp quá" Cậu nói lí nhí trong miệng dù đây ko phải lần đầu cậu thấy nó

"Này, Baekhyun. Cậu thấy nó thế nào?"

"Rất đẹp. Ước gì nó được trưng ở đây mỗi ngày chứ ko phải chỉ vào dịp giáng sinh"

"Haha. Nhưng vậy thì sẽ chán lắm, ko phải sao? Nó đặc biệt là vì ko phải lúc nào chúng ta cũng thấy"

Baekhyun ko trả lời. Đôi mắt cậu đang bận rộn ngắm những sợi dây kim tuyến sắc vàng, sắc đỏ.

"Tôi sẽ đặt cái này lên đỉnh cây thông. Hay là năm nay cậu làm việc này?" Chanyeol hỏi, trên tay đang giữ một ngôi sao trang trí màu bạc, đã được người làm đánh bóng cẩn thận, làm cho nó lóe sáng những tia lấp lánh dưới ánh đèn.

Đối với cậu bé Baekhyun được 10 tuổi thì lúc ấy trông như Chanyeol đang ôm một ngôi sao tỏa sáng thật sự trên tay

"Thật không? Tôi có thể làm sao?"

"Được chứ, tại sao ko? Đến đây." Chanyeol bước xuống cần thang, " Cậu ko sợ, đúng ko?"

"Một chút"

"Đừng lo. Không cao đâu. Với lại, có tôi giúp nên cậu sẽ ko bị ngã đâu"

Baekhyun có phần nghi ngại nhưng rồi cũng leo lên thang từng bước

"Aigoo. Cậu bé Baekhyun, đừng có sợ" Chanyeol chấn an và leo lên thang cùng cậu " Lên tiếp nữa đi"

Thật trẻ con nhưng cậu tin rằng Chanyeol đang ở phía sau cậu nên không thể nào bị ngã được.

Cậu phải đứng trên nấc thang cao nhất mới có thể với tới đỉnh cây thông. Cậu cẩn thận đặt ngôi sao lên đó

Baekhyun cười toe toét "Ok. Bây giờ cây thông rất đẹp"

Chanyeol bước xuống thang trước rồi đến Baekhyun nhưng chậm hơn nhiều. Bởi vì lúc bước trở xuống có vẻ đáng sợ hơn.Chanyeol đỡ Baekhyun bước xuống thang

"Cám ơn cậu rất nhiều" Cậu cuối đầu cảm kích

"Không có gì. Tôi chỉ sợ cậu sẽ bị ngã thôi"

Họ cùng đứng cạnh nhau, ngắm nhìn tác phẩm của họ mãi đến khi bà Kim Yoo Mi, mẹ của Chanyeol nói "Đứng yên. Để ta chụp hình cho hai đứa" bà nói trước khi bấm máy ảnh.

Bà Kim Yoo Mi chụp vài bức hình và sau khi rửa hình, bà đã đưa cho Baekhyun một tấm hình

Trong tấm hình đó, cậu mỉm cười bẽn lẽn còn Chanyeol cười tươi, một tay bỏ vào túi quần, một tay choàng lên vai cậu.

Kể từ đó cậu đặt tấm ảnh ở trang trước cuốn nhật ký. Mỗi năm trôi qua, cậu lại đặt nó vào cuốn nhật ký mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: