Chap 8
bỏ mặc cậu ấy rồi.”
Baek Hyun ngạc nhiên ngẩng đầu khỏi trang sách. Jun Myeon đang ở trong phòng riêng của cậu, vừa uống trà vừa tuỳ tiện đọc một tờ báo trên bàn làm việc của Baek Hyun. Từ lúc quen biết đến nay, Baek Hyun chưa bao giờ thấy Jun Myeon uống cà phê cả.
“Anh nói vậy, nghĩa là Yu Yu…”
“Tôi chưa nói cho cậu biết sao? Mà cô ấy cũng không nói cho cậu biết?” Jun Myeon nhướng mày, đặt tách trà xuống bàn.
Baek Hyun mờ mịt lắc đầu.
“Yu Yu là chị ruột của Chan Chan.”
Thông tin này khiến Baek Hyun có chút bất ngờ. Cậu đã không nghĩ đến điều này. Đó là lý do tại sao nhìn cô có vẻ quen thuộc như vậy. Bây giờ Baek Hyun mới nhớ lại, quả thật đôi mắt của Yu Yu và Chan Chan giống hệt nhau. Hai chị em họ có đôi mắt thật đẹp, mà tâm tình ánh lên bên trong đáy mắt thì hoàn toàn khác nhau, một đượm trĩu nỗi luồn lo, một lại vô tư đến thuần khiết.
“Ra là vậy.”
Baek Hyun tự nói với bản thân, khoé môi nhếch lên một chút thành nụ cười như có như không. Jun Myeon nhìn thấy biểu tình đó, lại cầm tách trà đưa lên môi “Làm sao? Suốt cả ngày hôm nay khiến cậu ghen tuông vớ vẩn rồi?”
“Anh rất thích trêu tôi thì phải.” Baek Hyun hừ lạnh gấp quyển sách vừa đọc xong, để lại ngay ngắn lên kệ.
“Ừ. Rất thú vị mà.” Jun Myeon không hề nén nụ cười ranh mãnh của mình.
Baek Hyun tặc lưỡi, không thèm đối đáp vấn đề này với người kia nữa. Cậu buông người xuống giường, nhìn lên cánh quạt đang quay tít mù trên trần nhà “Cũng không thể trách cô ấy.”
“Vì đã bỏ mặc Chan Chan?” Jun Myeon hỏi.
“Cô ấy còn có cuộc sống riêng của bản thân. Huống hồ gì…” Baek Hyun đặt tay lên trán, cố tránh đi hình ảnh cô độc của Chan Chan đang hiện về trong tâm trí “Cả bố mẹ cũng đã bỏ mặc cậu ấy rồi.”
“Thân thế cậu ấy lớn như vậy, cuối cùng thành ra thế này, hẳn họ rất thất vọng.”
Baek Hyun định mở miệng hỏi “Thân thế của Chan Chan như thế nào?” nhưng lại nhớ ra thông tin này là bí mật, cuối cùng đổi lại thành câu “Trễ rồi, anh về nghỉ ngơi đi.”
“Ừ. Cậu cũng vậy. Ngủ ngon, Baek Hyun.” Jun Myeon mỉm cười.
Thế nhưng đêm đó Baek Hyun lại trằn trọc mãi không thể yên giấc.
“Baek Baek, Teddy bị thương rồi, phải làm sao đây?”
Chan Chan nhăn nhó đưa con gấu bông đã bục một đường chỉ dài ngay bụng cho Baek Hyun. Đây là con gấu mà Chan Chan luôn giữ gìn rất kĩ, không cho bất cứ ai khác ngoài Yu Yu và mình động vào. Tất nhiên hôm nay Baek Hyun cũng được cho vào danh sách đó, bởi vì Chan Chan cần nhờ bác sĩ Byun chữa trị cho Teddy.
“Để tôi xem.” Baek Hyun cầm con gấu bông trên tay, cẩn thận ngắm nghía như vị bác sĩ tận tâm khám cho bệnh nhân “Phải phẫu thuật cho Teddy thôi.”
“Phẫu thuật á? Như vậy đau lắm!” Chan Chan tỏ ra rất lo lắng.
“Không đau đâu. Baek Baek sẽ gây mê cho Teddy trước. Chan Chan có muốn xem Teddy được phẫu thuật không?”
“Thôi đi! Đáng sợ lắm!” Chan Chan quay vào góc tường, hai tay ôm lấy mặt. Baek Hyun bật cười nhìn bộ dạng sợ sệt của người kia, tìm lấy kim chỉ cẩn thận khâu lại vết rách trên bụng Teddy. Mà lúc này cậu mới để ý, con gấu bông kia nhìn rất quen mắt. Đó là dòng đồ chơi được sản xuất thời Baek Hyun còn nhỏ. Cậu biết Chan Chan trạc tuổi mình, gia đình của cậu ấy chắc cũng phải khá giả lắm. Bởi vì Baek Hyun vẫn nhớ rõ cậu đã thèm thuồng như thế nào khi nhìn vào ô kính cửa hàng đồ chơi, nơi con gấu bông được bày biện cực kì bắt mắt, đồng thời cũng rất đắt tiền. Nhưng mà Baek Hyun rất may mắn được chơi qua mấy lần, đều là do người đó chia sẻ với cậu.
“Chan Chan à, Teddy đã được phẫu thuật xong rồi nè.”
Chan Chan vui vẻ xoay người lại, đón lấy gấu bông từ tay Baek Hyun ôm vào lòng, thái độ cực kì trân trọng nó. Cậu nhìn Baek Hyun bằng ánh mắt cảm kích không để đâu cho hết:
“Baek Baek giỏi quá! Baek Baek cứu sống Teddy rồi!”
“Teddy cũng chỉ bị thương nhẹ thôi. Mà… Teddy là do ai tặng Chan Chan vậy?”
“Không có.” Chan Chan lắc đầu, khoé miệng còn cong lên thành nụ cười lém lỉnh “Chan Chan lấy trộm của Yu Yu đó!”
“Chan Chan hư quá. Yu Yu nhất định rất giận.”
Từ sau khi biết Yu Yu là chị ruột của Chan Chan, Baek Hyun không còn cảm thấy khó chịu mỗi khi Chan Chan nhắc đến cô nữa. Mà Yu Yu thì thỉnh thoảng vẫn liên lạc với Baek Hyun để hỏi thăm tình hình của Chan Chan. Mùa đông sắp đến rồi, cô muốn nhờ Baek Hyun nhắc Chan Chan giữ ấm. Chan Chan lúc nào cũng thấy nóng nực trong người, tối ngủ không đắp chăn kĩ cho nên cũng thường xuyên bị bệnh lặt vặt. Vì thế mỗi tối Baek Hyun luôn phải ở lại cho đến khi Chan Chan đã ngủ say, cẩn thận nhét chăn cho cậu rồi mới về phòng mình.
Mới đó mà một mùa đông lạnh lẽo lại sắp đến.
“Baek Baek à, Chan Chan chán quá.” Chan Chan ngồi trên giường, biểu tình ủ dột của con nít trên gương mặt anh tuấn kia có chút không hợp, nhưng đâm ra lại trông rất đáng yêu.
“Sao vậy?” Baek Hyun gấp quyển truyện lại. Cậu đã đọc hết năm chương mà Chan Chan vẫn chưa có dấu hiệu buồn ngủ.
“Tuyết sắp rơi rồi. Chan Chan muốn được nặn người tuyết.” đôi mắt Chan Chan mơ màng để rơi ánh nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ, nơi mà chỉ sau khoảng một tháng nữa thôi sẽ ngập đầy tuyết trắng.
“Vậy thì đến lúc đó Baek Baek sẽ cùng Chan Chan đắp người tuyết.”
“Không được. Chan Chan không thể ra khỏi phòng.”
Câu nói ỉu xìu của Chan Chan khiến Baek Hyun nhớ lại, quả thật Chan Chan chưa từng bước qua khỏi cửa phòng 610 lần nào.
“Tại sao?”
“Jun Jun nói, nếu như Chan Chan ra khỏi phòng sẽ bị điện giật lần nữa.”
“Điện giật?”
“Phải. Rất đáng sợ đó. Jun Jun nói lần trước Chan Chan may mắn thoát chết, chứ còn lần này nếu lỡ để bị điện giật nữa sẽ chết thật đó.”
Chan Chan lúc nhỏ cũng bởi vì bị điện giật mà đầu óc mới bất ổn như hiện tại. Khi đó không biết cậu làm sao giành lại được mạng mình từ tay thần chết. Nhưng mà cuối cùng thành ra như thế này, Baek Hyun không biết Chan Chan có phải là may mắn hay không. Cứ tiếp tục ngây ngô từ năm này qua tháng nọ, mòn mỏi chờ đợi những người thân yêu dấu sẽ chẳng bao giờ đến thăm mình, thì không phải cậu ấy đáng thương lắm hay sao?
“Sống” và “tồn tại” vốn dĩ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Cũng chẳng ai biết được những người như Chan Chan là đang “sống” hay đang “tồn tại”. Những mong muốn của họ, những tâm tư của họ, những điều khẳng định rằng họ đang “sống” lại quá mơ hồ đến nỗi người bình thường không thể nhận ra, đến nỗi người ta luôn lầm tưởng là họ chỉ đang “tồn tại.” Điều đó không đáng buồn hay sao? Những người điên vẫn có một điều họ luôn theo đuổi, nhiều khi đó trở thành nỗi ám ảnh, họ vẫn tồn tại vì điều đó, và trở thành những người “sống” mãnh liệt hơn bất kì ai. Trong khi có những người bình thường, mỗi sáng mở mắt ra vẫn phải luôn tự hỏi mình đang tồn tại vì cái gì, ước mơ của mình là gì, mình đang theo đuổi điều gì.
“Khi nào tuyết rơi, Baek Baek sẽ dẫn Chan Chan ra ngoài chơi.”
“Được hả?” đôi mắt Chan Chan lấp lánh như tinh tú trên bầu trời, nhưng rồi nó lại thoáng qua nét lo âu “Nhưng lỡ Chan Chan bị điện giật…”
“Không sao đâu. Baek Baek sẽ bảo vệ Chan Chan mà.”
“Thật không? Baek Baek hứa sẽ bảo vệ Chan Chan hả?”
“Ừ. Baek Baek hứa.”
Hứa với cậu, từ giờ tôi sẽ bảo vệ cậu, Chan Chan.
Bởi vì khi ấy, tôi đã không thể bảo vệ được người đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro