Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7

Khi hai người quay trở lại phòng bệnh 610, Chan Chan đang ngồi trên giường, tay ôm chặt con gấu bông đã cũ và bục chỉ, nắng chiều vàng đượm từ khung cửa sổ bao bọc lấy cậu ấy.

Vẫn là dáng vẻ chờ đợi đó. Cô độc đến chạnh lòng.

“Chan Chan à, Yu Yu phải đi rồi.” Yu Yu nói, không thể giấu nổi nét buồn bã trong đáy mắt.

“Biết rồi.” Chan Chan xụ mặt. Cậu vươn tay hướng về phía Yu Yu “Ôm một cái đi!”

Yu Yu tiến đến vòng tay ôm chặt lấy Chan Chan. Baek Hyun đứng nơi ngưỡng cửa chỉ lặng lẽ nhìn hai người họ, đáy lòng dợn lên cảm giác tan vỡ. Yu Yu ôm Chan Chan thật lâu, cuối cùng vẫn là phải buông tay. Cô đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cậu, vuốt mái tóc đã sạch sẽ gọn gàng của cậu rồi quay người bước ra cửa trước khi Chan Chan kịp nói “Lần sau lại đến nhé!”, trước khi Chan Chan kịp thấy giọt nước long lanh nơi khoé mắt cô.

Baek Hyun đóng cửa phòng lại, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Chan Chan. Nhìn nét buồn bã vẽ lên hàng chân mày của Chan Chan, cậu ước gì mình đã không đến gọi Yu Yu sớm như vậy, hai người đã có thể ở bên cạnh nhau thêm một chút nữa. Nhưng mà liệu điều đó có ích gì không, khi mà sau những giây phút vui vẻ kia là nghìn trùng xa cách?

“Chan Chan…” Baek Hyun khẽ gọi.

“Yu Yu đi mất rồi.”

Tiếng Chan Chan trầm đục vang lên. Đôi mắt luôn sáng ngời ngây ngô của cậu giờ lại đăm chiêu lạ lùng. Baek Hyun vuốt ve cánh tay đang ôm lấy đầu gối của Chan Chan, nhẹ giọng dỗ dành:

“Chan Chan đừng buồn. Yu Yu sẽ lại đến mà.”

Thật tình Baek Hyun cảm thấy tội lỗi khi nói ra câu này. Cậu biết rõ Yu Yu sẽ không đến nữa. Cậu biết rõ mình không bao giờ muốn gieo rắc ước mơ hão huyền cho Chan Chan. Nhưng mà gương mặt buồn bã của cậu ấy khiến Baek Hyun không tự chủ được, cho dù chỉ có thể làm cậu ấy vui lên một chút thôi, lời nói dối kia đâu có hại gì.

“Yu Yu sẽ không đến nữa đâu!”

Chan Chan đột nhiên nổi giận, nói như quát vào mặt Baek Hyun khiến cậu ngỡ ngàng. Mà Chan Chan nói xong câu đó lại ngồi thu lu như muốn cuộn mình vào vỏ ốc, không cho ai tiếp xúc với mình nữa.

“Sao Chan Chan biết?” Baek Hyun cau mày.

“Ban nãy Yu Yu đã nói rồi đó. Yu Yu nói là phải đi, còn không hẹn lần sau gặp lại.” Gương mặt Chan Chan méo xệch đi, biểu cảm rõ ràng là sắp khóc đến nơi “Những lần trước Yu Yu đều nói là phải về, đều hứa sẽ quay lại. Nhưng mà lần này…”

Thế rồi Chan Chan oà khóc ngon lành như đứa trẻ bị mất món đồ chơi mà nó yêu thích. Giữa những tiếng nấc cậu vẫn luôn miệng lặp lại câu “Yu Yu bỏ Chan Chan rồi…”. Baek Hyun đau lòng nhìn những giọt nước tuôn trên mặt Chan Chan, cũng không biết làm sao có thể dỗ dành cậu ấy, cuối cùng đành thì thào một câu:

“Xin lỗi.”

Chan Chan sụt sùi lắc đầu “Đâu phải tại Baek Baek. Sao Baek Baek lại xin lỗi?”

Baek Hyun nhìn đôi mắt trong veo của Chan Chan, nhích người đến đặt một nụ hôn lên má cậu ấy, ngay chỗ giọt nước mằn mặn bỏng rát vừa lăn qua. Yu Yu sao có thể làm vậy. Cô có biết Chan Chan vì cô mà đau lòng đến bật khóc không? Đâu phải chỉ mình cô biết buồn biết khóc. Chan Chan cũng vậy mà. Cậu ấy còn hiểu cô đến vậy, sao cô có thể đành lòng bỏ mặc cậu ấy như vậy chứ?

Phải yêu thương một người đến thế nào, mới có thể từ những chi tiết nhỏ nhặt nhất mà đoán ra tâm tình của người đó?

Chan Chan nhíu mày, cũng đã bớt nức nở “Baek Baek hôn sai chỗ rồi. Phải hôn ở đây cơ.” Cậu chỉ vào trán mình, sau đó lại như nhớ ra cái gì, mặt mũi nhăn nhó thành một nhúm “Có phải Baek Baek cũng sắp bỏ Chan Chan không?”

“Không.” Baek Hyun nói chắc nịch, vòng tay ôm lấy bả vai Chan Chan, tựa vào người cậu ấy “Sẽ không.”

Sẽ không rời bỏ cậu, cũng sẽ không khiến cậu đau lòng, khiến cậu phải khóc như thế này.

Tôi muốn nhìn thấy nụ cười của cậu, Chan Chan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro