Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 13

Baek Hyun ôm theo tâm trạng rối ren trong lòng, lái xe cực kì vô ý. Nhiều lần tiếng kèn inh ỏi vực cậu dậy khỏi những suy nghĩ miên man. Baek Hyun tấp xe vào lề, gục đầu xuống vô lăng xoa xoa trán.

“Baek Baek… Baek Baek không khoẻ sao?”

Chan Chan ngồi ở ghế phó lái ôm bó hoa hướng dương nở tươi vàng rộ như nắng mặt trời buổi sớm. Cậu lo lắng lay lay bờ vai run rẩy của Baek Hyun.

“Baek Baek… Nếu Baek Baek không khoẻ, hay là về đi, không cần đi chơi nữa đâu.”

Baek Hyun thở dài, cố nén tâm trạng bất ổn trong lòng để nặn ra một nụ cười. Cậu ngẩng mặt nhìn Chan Chan đang lo lắng ở bên cạnh.

“Baek Baek ổn mà. Chúng ta đi tiếp thôi.”

Nói rồi mặc kệ ánh mắt lo lắng của Chan Chan, Baek Hyun lại đạp ga phóng xe lao đi. Cậu lái đến một nghĩa trang cũ kĩ. Nhìn cánh cổng sắt phía trước đã hoen rỉ rồi đến những nấm mộ phủ một lớp tuyết dày bên trong, Baek Hyun trầm mặc một lúc mới xuống xe. Chan Chan ở phía sau im lặng ôm bó hoa trong lòng, cẩn thận như ôm báu vật. Bà chủ nhà nói với cậu, hoa này là để Baek Baek tặng cho người mà cậu ấy rất yêu quý, cho nên Chan Chan tự nhủ nhất định phải thật cẩn thận.

“Tớ lại đến thăm cậu đây, Park.”

Baek Hyun dừng lại trước một nấm mộ phủ đầy tuyết trắng, xung quanh có chút hỗn độn như thể nơi này đã lâu không có người đến viếng. Nấm mộ nằm ở vị trí biệt lập so với khu nghĩa trang, bên một lối đi chưa được cào tuyết. Chan Chan im lặng ôm bó hoa trong lòng, nhìn người kia quỳ xuống cẩn thận phủi tuyết và rêu bụi trên tấm bia cũ kĩ. Ảnh chụp cùng mấy dòng chữ khắc bên trên đã hơi phai mòn, thế nhưng vẫn có thể nhìn ra gương mặt trong ảnh là một bé trai có đôi mắt lanh lợi và nụ cười tươi tắn. Bên dưới là một dòng chữ được khắc đơn giản.

Chan Chan rất thích đọc tuy chưa rành mặt chữ. Cậu vẫn thường nhờ Baek Hyun dạy thêm chữ cho mình, dù có khi mấy hôm sau đã quên mất. Nhưng Baek Hyun rất kiên nhẫn, mỗi ngày dạy một chút lại ôn tập một chút, đến nay Chan Chan đã có thể đọc được không ít. Giống như hôm qua nhìn thấy bảng hiệu nào trên đường cậu cũng cố lẩm nhẩm đọc. Hôm nay cũng vậy, Chan Chan quỳ xuống bên cạnh Baek Hyun, nheo nheo mắt cố đánh vần từng chữ.

“Park… Chan… Yeol!”

Tấm bia đó khắc, Park Chan Yeol, 1992.11.27 – 2000.12.31.

Thật trùng hợp, ngày Chan Chan vào viện cũng là ngày 31 tháng 12 năm 2000.

Mà cũng có thể không phải là trùng hợp.

Chan Chan cẩn thận đặt bó hoa xuống trước bia mộ, cũng học theo người ta mà cúi đầu lạy một cái. Baek Hyun lặng im nhìn cậu ấy, hai hốc mắt bỗng chốc nóng rát cay xè.

Điện thoại reo trong túi áo. Baek Hyun không nhìn tên người gọi, trực tiếp bắt máy đưa lên bên tai.

<<Baek Hyun, cậu đang ở đâu?>>

<<Baek Hyun, mau quay về đây.>>

<<Baek Hyun, đưa cậu ấy trở lại.>>

<<Baek Hyun, đưa Park Chan Yeol trở lại đây.>>

Tuyết bắt đầu rơi. Gió lạnh quấn lấy những cành khô xơ xác.

Chan Chan nhìn những bông tuyết bé li ti vướng trên mái tóc sậm màu của Baek Hyun, cậu mỉm cười phủi chúng xuống.

Bên kia đầu dây, Jun Myeon nghe giọng nói Baek Hyun khe khẽ truyền đến, run rẩy nhưng lại thập phần cương quyết.

<<Không.>>

Sau đó chỉ còn những tiếng nấc nghẹn ngào.

Jun Myeon thở dài tắt điện thoại, đem bệnh án ra soạn, đến một quyển giấy đã chuyển màu vàng nhạt, lại trầm ngâm mở ra xem.

Bệnh nhân Park Chan Yeol, nhập viện ngày 31 tháng 12 năm 2000. Bị tâm thần sau khi sốc điện quá mạnh.

Yêu cầu của gia đình: che giấu danh tính, xem như đã chết. Không ai được phép biết Park Chan Yeol vẫn còn sống.

Ghi chú: đã tổ chức tang lễ và lập mộ phần.

Jun Myeon thả bệnh án vào lò sưởi đang cháy đỏ rực, nhìn nó tàn dần thành tro, sau đó đứng bên cửa sổ phóng tầm mắt ra bầu trời bay đầy tuyết trắng.

Hy vọng cậu quyết định đúng, Byun Baek Hyun.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro