Chap 12
Đến tầm mười giờ sáng thì Baek Hyun và Chan Chan đã ở giữa lòng thành phố. Baek Hyun biết trong khu đô thị rộng lớn này tìm được hai người họ sẽ rất khó khăn, và cũng có nhiều ngõ ngách để trốn chạy hơn. Sau khi đổ đầy bình xăng, Baek Hyun đánh một vòng quanh thành phố để Chan Chan có thể thích thú quay đầu khắp nơi ngắm nhìn. Nếu có thể đưa cậu ấy đi khắp thế giới, Baek Hyun cũng sẽ làm. Bởi vì nét mặt hạnh phúc của người kia, thật sự đẹp đến vô giá.
Cũng đã lâu Baek Hyun không có vào thành phố. Cậu rời khỏi nơi này đã mấy năm, lúc trở về sau khi đi viếng mộ liền đến chỗ Jun Myeon. Nếu khung cảnh trước mắt Chan Chan là mới mẻ thì trong mắt cậu là khác lạ. Có rất nhiều nơi đã thay đổi, cũng có nhiều chỗ biến mất. Dù là tốt hơn hay xấu đi, thì mọi thứ đều phải có sự thay đổi theo thời gian, đó là điều tự nhiên, không tránh được. Baek Hyun cũng có lạc đường mấy lần, cậu cứ lo nơi mình muốn đến không còn tồn tại trong thành phố này nữa. Nhưng thật may mắn là khu nhà mà Baek Hyun từng trọ vẫn còn ở yên chỗ cũ.
Bà chủ nhà đón Baek Hyun bằng một nụ cười hiền từ. Lúc đầu bà không nhìn ra cậu, nhưng khi nghe Baek Hyun xưng tên bà liền vui vẻ hẳn lên. Ngày trước hai mẹ con Baek Hyun ở nơi này, chứng kiến hoàn cảnh khốn khổ chật vật của cậu sau khi mất mẹ, người đàn bà goá chồng ấy đã gần như coi cậu như con ruột của mình. Baek Hyun chưa bao giờ quên ân nghĩa dưỡng dục của bà, nếu không phải lần đó được học bổng du học, chắc cậu đã bình bình đạm đạm sống tiếp cùng bà ở nơi này rồi.
Giải thích đại khái tình huống của mình cho bà chủ nhà xong, Baek Hyun xin bà cho mình tá túc tạm vài ngày ở đây. Cậu rất mừng vì bà không hề nề hà, còn phóng khoáng sắp xếp cho cậu về đúng phòng trước kia cậu từng ở. Bước chân vào gian phòng cũ, cảm giác quay lại chốn xưa khiến Baek Hyun bâng khuâng. Tuy trước khi đi cậu đã nói bà cứ cho thuê phòng của cậu, nhưng bà vẫn để nguyên căn phòng như thế. Baek Hyun quay đầu nhìn quanh, gian phòng này một chút cũng không bằng phòng kí túc xá nơi cậu du học, không bằng một góc căn phòng riêng ở chỗ bệnh viện của Jun Myeon. Nó có chút tối tăm, ẩm mốc và chật chội. Nhưng nó đem lại cảm giác an toàn và dễ chịu cho Baek Hyun.
“Nhà Baek Baek đây sao?”
Chan Chan ngồi lên chiếc giường phủ tấp drap màu tro nhạt, tiết cọt kẹt khiến cậu lo lắng thu người nhẹ nhàng nhất có thể.
“Ừ.” Baek Hyun mở chiếc tủ gỗ cũ kĩ ra. Bên trong vẫn còn vài bộ quần áo của cậu. Không biết Chan Chan có mặc vừa không?
“Vậy… Chan Chan ở đây được chứ?”
Baek Hyun khựng lại, cậu vì câu nói kia mà nghe chua xót dâng ngập lòng. Chan Chan… cậu ấy không còn nơi nào để gọi là nhà, để có thể trở về, để cảm nhận được sự an toàn và ấm áp.
“Tất nhiên rồi.” cậu mỉm cười xoay đầu nhìn người kia “Chan Chan cứ ở đây với Baek Baek.”
Đôi mắt bừng sáng niềm vui của Chan Chan khiến trái tim Baek Hyun ấm áp vô cùng.
oOo
“Ngày mai là giỗ của Park phải không?”
Baek Hyun và Chan Chan đang cùng bà chủ nhà ăn cơm trong phòng khách. Câu hỏi kia khiến Baek Hyun khựng lại. Cậu gắp một miếng trứng rán cho vào bát Chan Chan, cúi đầu đáp:
“Dạ.”
“Cô giúp cháu mua hoa.”
Bên đây Chan Chan không hề quan tâm câu chuyện trầm mặc của hai người, vô tư nhai nuốt ngon lành miếng trứng Baek Hyun vừa gắp cho cậu.
“Không cần đâu. Cháu tự mua cũng được mà.”
“Đi cả một ngày nhất định là rất mệt rồi. Cứ nghỉ ngơi cho tốt đi. Cháu cũng đâu có biết chọn hoa.”
Lại nhớ đến đoá hồng rũ rượi mà Baek Hyun mua tặng cho mình vào ngày của mẹ, bà đã để nó trang trọng giữa phòng khách đến tận lúc từng cánh hoa khô héo. Khi đó Baek Hyun chỉ mới là đứa nhóc mười một tuổi, dành dụm hết chút tiền cỏn con lại bị người ta gạt bán cho một đoá hồng sắp tàn. Thế nhưng sự chân thành của cậu, sẽ mãi mãi tươi đẹp chứ không chóng héo úa như cánh hoa.
“Cám ơn cô.”
Baek Hyun biết người kia nhắc chuyện cũ, có chút ngượng ngùng giấu mặt sau bát cơm. Tuy chưa từng thay đổi xưng hô, nhưng trong lòng cậu đã sớm coi bà như người mẹ thứ hai của mình. Nhìn lại bản thân, tuy khốn khổ cũng không ít, nhưng mà đã tốt hơn rất nhiều người rồi. Cậu còn có hai mẹ, trong khi Chan Chan chỉ có một mà bây giờ cũng không còn để gọi danh.
Ăn xong Baek Hyun giúp bà chủ nhà thu dọn bát đũa trong khi bà ra ngoài mua hoa giúp cậu. Chan Chan thì ngoan ngoãn ngồi trên sofa lật giở tờ báo xem hình. Baek Hyun đang lau khô mấy cái ly thuỷ tinh thì bị tiếng reo của Chan Chan làm giật mình.
“Yu Yu!”
Baek Hyun còn chưa kịp bước đến sofa thì Chan Chan đã cầm theo tờ báo chạy tới chỗ cậu. Người kia cười tươi như ánh mặt trời, giơ ảnh trang nhất ra cho cậu xem.
“Baek Baek xem, là Yu Yu đó!”
Baek Hyun ban đầu là không tin lời Chan Chan, sau khi nhìn kĩ bức ảnh lại không tin vào mắt mình. Đó quả thật chính là Yu Yu của Chan Chan. Bài báo viết về lễ kết hôn của cô với một nghị sĩ ở Anh, mà hôn lễ này càng khiến vị thế của gia đình cô nâng thêm một bậc trong giới chính trị.
Bức ảnh chụp hai bên thông gia với cô dâu chú rể cùng cái tên khiến Baek Hyun choáng váng. Cậu nhất thời cảm thấy đầu óc quay mòng mòng, vừa định ngồi xuống ghế tĩnh tâm lại thì xung quanh đột nhiên tối om.
“A!”
Trong bóng tối có một cánh tay vươn đến ôm chặt lấy cậu. Tim Baek Hyun đập loạn lên, cậu nghe hơi thở gấp gáp của người kia phả lên vành tai mình nóng bỏng.
“Chan Chan…”
“Baek Baek ở yên đó!”
“Chỉ là cúp điện thôi mà, Chan Chan đừng sợ, Baek Baek sẽ không…”
“Lần trước cũng vậy, nháy mắt một cái xung quanh tối đen. Đến lúc Chan Chan tỉnh lại không còn ai ở bên cạnh Chan Chan nữa.”
Baek Hyun muốn nói cuối cùng lại không thể cất nổi lời. Cậu im lặng để yên cho Chan Chan ôm chặt mình, có thể mơ hồ cảm thấy trái tim cậu ấy đập hỗn loạn phía đối diện. Chan Chan đang lo sợ, sợ Baek Baek sẽ biến mất, giống như ba mẹ, giống như Yu Yu.
Đèn bật sáng trở lại. Chan Chan buông người Baek Hyun ra một chút, cẩn thận dùng tay vuốt viền mặt cậu ấy. Đến khi chắc chắn Baek Hyun trước mặt không phải là ảo ảnh, Chan Chan mới thở phào nhẹ nhõm với một nụ cười.
“Tốt quá! Baek Baek vẫn còn ở đây.”
Ừ. Tôi vẫn luôn ở đây.
Có phải cậu cũng vậy không, Park?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro