Chap 10
Mùa đông trên đỉnh đồi hoang vu hẻo lánh chỉ có mỗi cái bệnh viện tâm thần cũng không đến nỗi quá lạnh lẽo. Sảnh chính được thắp thêm những ngọn đèn vàng ấm cúng, lò sưởi lớn được đốt lửa tí tách vào mỗi buổi tối, và mùi bánh quy bơ lúc nào cũng thơm ngậy trong phòng ăn. Các y tá quàng khăn và đội những chiếc mũ len màu sắc sặc sỡ cho lũ trẻ, những người già được khoác thêm áo bông ấm và luôn cầm trên tay những tách cacao thơm lừng. Baek Hyun ngồi trên ghế bành cạnh Jun Myeon trong sảnh chính, chốc chốc cậu lại buông cuộn len màu đỏ xuống, thong thả nhấp một ngụm cacao hay ăn một cái bánh quy bơ, trầm mặc ngắm nhìn khung cảnh ấm cúng trước mặt.
“Dạo này Chan Chan đêm nào cũng đi ngủ sớm. Sao cậu dỗ cậu ta được hay vậy?” Jun Myeon cầm chiếc khăn len đan dở của Baek Hyun lên ngắm nghía.
“Tôi đã hứa nếu cậu ấy ngoan sẽ cho ra ngoài đắp người tuyết.” Baek Hyun lại cúi đầu cẩn thận móc từng mũi len, không để ý đến sắc mặt Jun Myeon có chút trầm xuống.
“Baek Hyun, cậu cũng biết Chan Chan không được phép ra khỏi phòng.”
“Tại sao vậy?” Baek Hyun nhíu mày nhìn Jun Myeon “Tại sao anh lại nói với cậu ấy nếu ra khỏi phòng sẽ bị điện giật? Như thế sẽ ảnh hưởng không tốt đến nhận thức của cậu ấy về thế giới bên ngoài.”
“Chan Chan là trường hợp đặc biệt.”
“Đặc biệt đến mức nào mà ngay cả đi lại trong khuôn viên bệnh viện cũng không thể?” Baek Hyun buông cuộn len xuống, nghiêm túc nói chuyện với Jun Myeon.
“Cậu ấy chính là đặc biệt đến mức, ra khỏi phòng một bước cũng không được.”
Từ lúc Baek Hyun bắt đầu phụ trách điều trị cho Chan Chan cậu mới phát hiện ra điều này. Chan Chan không bao giờ ra khỏi phòng mình. Thức ăn hoặc thuốc hoặc bất cứ cái gì khác đều sẽ được y tá đem đến tận phòng cho cậu. Mỗi ngày Chan Chan đều lầm lũi một mình trong phòng như vậy, bệnh nhân khác cũng không được vào phòng cậu. Ngay cả y tá và bác sĩ, chỉ có một số lượng người nhất định biết đến sự tồn tại của Chan Chan ở nơi này. Cậu vốn dĩ đã không có người thân đến thăm lại còn bị cách li với thế giới bên ngoài, giống như phải sống trong vòng bí mật.
Nhưng mà Baek Hyun vẫn không hiểu, cho dù Chan Chan là nhân vật có thân thế quan trọng như thế nào đi nữa, thì cậu cũng không phải chịu sự quản lí nghiêm ngặt đến mức đó chứ. Baek Hyun đã gặp qua rất nhiều bệnh nhân ở đây, có người thuộc nghị viện, có người hoạt động trong chính phủ, rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn khác nhau, nhưng họ vẫn xuống phòng ăn dùng bữa, vẫn đến sảnh chính tham gia các hoạt động giải trí, vẫn ra hoa viên đi dạo, vẫn tiếp xúc với rất nhiều y tá, bác sĩ, bệnh nhân khác. Còn Chan Chan, tại sao cậu ấy lại không được?
“Baek Hyun, tôi biết cậu muốn giúp đỡ Chan Chan, và tôi luôn cố gắng hết sức để hỗ trợ cậu trong chuyện này.” Jun Myeon đặt tay lên vai Baek Hyun, tìm cách xoa dịu nỗi bất bình đang dâng lên trong lòng cậu mà anh có thể nhận ra qua ánh mắt “Nhưng mong là cậu có thể làm điều đó trong phạm vi cho phép mà tôi đã đề ra. Cậu nên biết tôi không hề muốn giới hạn cậu hay kiểm soát Chan Chan, nhưng đó là mong muốn của gia đình cậu ấy.”
“Làm sao có thể… làm sao ngay cả chính gia đình lại muốn ruồng bỏ cậu ấy. Bị điên thì tồi tệ lắm hay sao?”
“Baek Hyun, tôi và cậu nhìn Chan Chan bằng ánh mắt giống nhau, còn gia đình của Chan Chan lại nhìn cậu ấy bằng một ánh mắt khác. Cũng không thể trách họ. Mỗi người đều có nhân sinh quan của riêng mình.” Jun Myeon thở dài nhìn lên chùm đèn tinh xảo toả ánh vàng ấm áp “Con người tàn nhẫn lắm, nếu như cậu không giống như họ, họ sẽ lập tức cô lập cậu, đào thải cậu. Đến lúc đó thì cho dù là quan hệ máu mủ cũng không bằng người dưng. Tuy rằng khắc nghiệt, nhưng đó là sự thật, là thói đời tự nhiên mà muốn thay đổi, không thể chỉ trong ngày một ngày hai.”
“Tôi không biết họ nghĩ như thế nào, nhưng mà đối với tôi, chỉ cần người đó vẫn còn tồn tại là đã đủ hạnh phúc rồi. Đau đớn nhất chỉ có thể là sinh li tử biệt, không phải sao?”
“Tôi không có ý gợi lại chuyện buồn của cậu, nhưng bố mẹ cậu không may mất sớm phải không?”
“Lúc tôi sinh ra thì bố đã không còn nữa rồi. Mẹ thì… tôi may mắn được sống với bà mười năm đầu của cuộc đời. Sau đó bà cũng mất vì bạo bệnh.”
“Tôi có biết hoàn cảnh của cậu, tôi cũng biết ý chí con người mạnh mẽ như thế nào. Nhưng mà cái tôi không biết, là làm sao cậu có thể một mình chống chọi với cuộc sống tàn nhẫn này khi không còn ai bên cạnh cậu?”
“Đơn giản là vì… nếu tôi cũng chết đi, ai sẽ là người viếng mộ họ đây? Những người mà tôi yêu thương ấy.”
Baek Hyun mỉm cười cất chiếc khăn đã đan xong vào trong cái túi giấy màu nâu vàng. Lúc này cũng không còn sớm nữa, y tá đều đã lần lượt đưa các bệnh nhân về phòng. Sảnh chính cũng được tắt bớt đèn, chỉ còn lò sưởi rực cháy đỏ hồng ấm áp phát ra những tiếng lép bép vui tai. Baek Hyun ôm cái túi vào lòng, cùng Jun Myeon đi dọc qua hành lang các phòng bệnh kiểm tra lần nữa. Lúc hai người đến bên cánh cửa phòng 610, Baek Hyun nghiêng đầu nhìn vào trong. Ánh trăng bên ngoài cửa sổ hắt vào, viền lại nét mặt say ngủ yên bình như đứa trẻ của Chan Chan. Baek Hyun cảm thấy trái tim mình tràn đầy cảm xúc dịu dàng, mà đồng thời cũng bồi hồi đến lạ.
“Này Jun Myeon,” Baek Hyun gọi trước khi đóng cửa phòng riêng của mình.
“Có chuyện gì?”
“Ngày mai có thể cho tôi mượn xe ra ngoài hay không?”
“Đi viếng mộ à?”
“Ừm.”
“Đây.” Jun Myeon lấy một chiếc chìa khoá ra khỏi chùm chìa khoá vĩ đại của anh, ném cho Baek Hyun “Tuy không phải loại xe đắt tiền gì, nhưng mà cẩn thận giúp tôi.”
“Tôi biết rồi. Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon, Baek Hyun.”
Thế rồi lại một đêm nữa, Baek Hyun không thể nào chợp mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro