
3
Lưu Vũ đã từng nghe qua rất nhiều lời khen ngợi , nói cậu ôn nhuận như ngọc , tĩnh lặng như nước , dịu dàng như vân mây trên đỉnh núi vào sáng sớm . Nhưng trong lòng của thiếu niên đã sớm nhận định về một người mà khí chất của y so với cậu còn dịu dàng hơn gấp bội . Người trong ánh mắt cậu là hồ nước ngày thu tĩnh lặng , là ánh dương buổi hoàng hôn lay lắt , là mây cao hờ hững mặc gió thổi đến phương nào . Hình bóng người yên ả như gió chiều ngày hạ , lặng lẽ nơi phồn hoa chen chúc để rồi cứ thế tan biến ở nơi ngã tư đèn đường nhộn nhạo tiếng nói cười của nhân gian .
Người ấy , đẹp như bức tranh thủy mặc , thuần khiết như dòng suối chảy về từ đầu nguồn , len lỏi vào tâm tư tịch mịch của thiếu niên tuổi mười tám đôi mươi .
Lưu Phong , Phong của phong thái . Ở những ngày đầu gặp gỡ , Lưu Vũ đã luôn nghĩ đây là một nhân vật rất lợi hại . Qủa nhiên , sau này vẫn vậy . Lưu Phong , chính là bảo bối của quốc phong , lại còn là một bảo bối cậu may mắn gặp được .
Người ta nói , trong lòng mỗi người đều có chấp niệm với một vùng đất . Cũng như Tiểu Vũ luôn hướng về sông núi An Huy , Tiểu Phong lại yêu Bắc Kinh đến tha thiết . Cậu thích những bài hát về Bắc Kinh , thuộc lòng những lời ca về mảnh đất này . Chốn kinh kỳ hoa lệ này là nơi đầu tiên Tiểu Phong đặt chân đến sau khi rời nhà , nó cho cậu quá nhiều sự ưu tiên và cả những thương yêu người khác khó cầu được . Lưu Vũ thích nghe y hát khúc ca cổ , thích tiếng tam huyền cầm độc tấu tự tại , thích cả dáng vẻ hiền lành dễ trêu chọc của y .
Tô đại ca nói , ánh mắt Lưu Phong hiền hòa , nhìn lâu lại thấy long lanh ánh sáng , khí chất đều lắng đọng nơi đáy mắt , là một vị công tử văn nhã thực thụ . Chính là khen đến không tiếc văn thơ như thế , phút sau quay đầu nhìn đệ đệ nhà mình loăng quăng khắp phòng lôi kéo Tiểu Phong bày trò nghịch ngợm chỉ đành thở dài ngao ngán .
- Ai nói tiểu trư kia trầm tính , ổn trọng ? Ai ? Ra đây cùng tôi nghiêm túc thảo luận vấn đề này .
Lưu Vũ thích cùng Lưu Phong đi khám phá các quán ăn . Một là vì dạ dày của Tiểu Phong không kén thức ăn , hai là vì nết ăn của y khỏe , từ trước đến nay đối với mỹ thực không lãng phí . Các quán ngon ở Bắc Kinh bọn họ đều tường tận đến ngóc ngách . Mỗi lần cùng nhau đi diễn ở các thành phố khác thì khỏi phải nói , hai người sẽ cùng nhau tra cứu trước hẳn mấy ngày trời , bàn tán thương lượng đến rôm rả .
Năm tháng trôi qua , thiếu niên mười tám ngày ấy rồi cũng sẽ lớn lên .
Lưu Vũ thừa nhận bản thân là người có tham vọng , tham vọng của cậu đối với sân khấu mãnh liệt , khao khát chinh phục nó đạt tới đỉnh cao . Mà Lưu Phong bản tính hiền hòa , y đối với mục tiêu của mình là từ từ bồi đắp , tích lũy theo từng chặng đường mà thành . Bởi vì thế , tuy cùng chung chí hướng nhưng lộ trình của hai người lại khác nhau . Lưu Vũ bước vào vòng xoáy hỗn tạp , chứng kiến biết bao cảnh đời nghiệt ngã , thế sự vô thường khiến cậu cười chua chát đến đắng lòng . Thiếu niên ngồi trong màn đêm đã tâm niệm chắc nịch rằng , bằng giá nào cũng phải bảo hộ Lưu Phong thật tốt . Bảo hộ sự thuần khiết chính trực của người , bảo hộ nụ cười như nắng xuân khiến cậu an lòng thanh thản . Chàng thiếu niên với khuôn mặt trái xoan , môi châu mỗi lần cất tiếng hát uyển chuyển đều điệu nghệ đến vui mắt . Y là nốt lặng duy nhất trong bản hòa tấu cuộc đời đầy biến cố của Lưu Vũ. Phố phường hay thị tỉnh cũng chỉ là một mảnh đất , toà thành chân chính trong lòng cậu chỉ có người .
Lưu Vũ không có thiên phú về nhạc cụ , biết một chút rồi thôi , cũng chẳng chơi được quá nhiều . Từ đàn piano đến ghi-ta , cho dù đôi khi lôi ra làm đạo cụ để quay video thì người thường xuyên sử dụng chúng chỉ có Lưu Phong . Ngón tay của Tiểu Phong thực sự rất đẹp , thanh mảnh vừa vặn, khung xương hoàn mỹ , chính là điều khiến Tiểu Vũ vẫn luôn cực kỳ ngưỡng mộ .
Lưu Vũ dạy Tiểu Phong trang điểm , còn tặng y một hộp đầy đủ dụng cụ khiến người khác phải tặc lưỡi ghen tỵ . Tay của người chỉ quen việc gảy đàn , đụng tới phấn son liền trở nên lúng túng , cũng chẳng biết nên làm từ đâu . Cậu tận tay chỉ y cách đánh nền , tán phấn , phối màu làm sau cho tự nhiên , làm thế nào mới không bị lộ phần quá nhiều .
- Tiểu Vũ , lần sau dạy tớ cách họa hồng trang ...
- Được , đầu xuân trời đẹp , tới Thành Đô chụp một bộ dân quốc .
Tiểu Vũ đã gặp qua biết bao nhiêu người , người đẹp khuynh thành diễm lệ càng không thiếu , nhưng dù thế nào cậu lại vẫn luôn cảm nhận mỹ nhân thật sự lại chỉ thấy ở người này . Dáng người Tiểu Phong dong dỏng cao , bờ vai khỏe khoắn , gương mặt lại thanh tú ôn nhuận , đầy đặn phúc hậu . Khi không trang điểm nhìn thân thuộc như hàng xóm nhà bên , lúc tỉ mỉ sửa soạn lên thì tinh tế đến không nỡ rời mắt . Lưu Vũ coi trọng thực tài của y , lại càng thiên vị nhan sắc y hơn nữa . Bởi vì thiếu niên thật sự ái mộ cái đẹp , mà vừa hay Lưu Phong từ trong ra ngoài đều vừa vặn xứng với hai từ mỹ nhân .
Cho nên Châu Kha Vũ mới than thở , trong lòng Vũ ca , có phải vẫn luôn thiên vị là thế , vị trí độc tôn ấy , cậu cất giấu cho riêng mình .
Sau khi thành đoàn , đã có một khoảng thời gian Lưu Vũ cảm thấy cô đơn . Mọi người trong nhóm nếu như không tụ tập thì đều sẽ có lịch trình , không thì cũng có khoảng thời gian của riêng mình để học hành , tập luyện , làm việc các thứ . Mà Tiểu Vũ khi đã chẳng còn việc gì làm nữa , đờ đẫn ngồi trong căn phòng rộng lớn , bốn bề tĩnh mịch hư vô . Cậu mở máy chiếu , tìm những video sân khấu của Lưu Phong , cả những lịch trình gần đây của y đến những sân khấu của hai người ngày trước , hết thảy lôi ra xem một lượt . Căn phòng rộng lớn không được chiếu sáng , chỉ có bức tường đang chiếu hình chuyển động . Tiếng ca vang vọng mềm mại , khi thì dồn dập , còn lợi hại hơn cả đọc rap . Lưu Vũ thu hình ảnh thiếu niên gảy đàn tỳ bà vào tâm trí rồi ngủ thiếp đi từ bao giờ chẳng hay. Thân ảnh nhỏ nhắn co lại giữa không gian rộng lớn , văng vẳng bên tai khúc Lê Hoa Tụng thân thuộc . Lúc Lưu Chương tình cờ đi ngang qua ngó vào , chính là đã nhìn thấy khung cảnh như thế .
- Tiểu Vũ nhớ nhà rồi !
Lưu Chương nói nhỏ với Châu Kha Vũ đứng bên cạnh rồi lôi người đi tìm Lâm Mặc chơi game , không làm phiền đứa nhỏ nghỉ ngơi nữa .
Lưu Vũ có nhớ người, cũng sẽ không tự miệng nói ra , có thể vì sợ người bên kia cũng đang bận rộn , có thể vì sợ người đang vui vẻ điều gì khác , nỗi buồn của cậu không tiện chen chân vào . Cậu như thế , người ở bên kia cũng như thế . Hai kẻ thương nhớ nhau lại chẳng thể gửi đi cho nhau một lời thành thật ,mỗi người ôm một tâm tình những ngày xa vắng mà tự gặm nhấm . Nào có ai đáng trách hơn ai .
Quốc phong ngày ấy vẫn luôn ca tụng Lưu Phong Lưu Vũ . Mà bước vào giới giải trí này , người ta chỉ biết Lưu Vũ , nào có hay Lưu Phong là danh xưng kẻ nào . Mà phải rằng không bước vào chốn này , cuộc sống của Tiểu Phong sẽ yên bình hơn chăng ? Không cần lo những lời soi mói bàn tán , không phải dè chừng những ganh ghét ti tiện , càng không phải tính toán những thiệt hơn của cái chốn lợi ích làm đầu này .
Nếu thật lòng trả lời câu hỏi có thiên vị Lưu Phong hay không ? Đáp án có lẽ cũng đã được định sẵn , sự thực không thể chối từ .
Tiểu Vũ trước lời chất vấn của mọi người , cuối cùng cũng chẳng thể giảo biện cho mình được nữa . Cậu thành thật gật đầu thừa nhận , rồi quay ra hỏi Kha Tử .
- Em nhìn kỹ người ấy xem , thực sự rất đẹp đúng không ?
Kha Tử nhìn người ở trên màn hình tivi , yên lặng trong chốc lát rồi đành gật đầu . Đều là soái ca , cậu chỉ có thể thừa nhận .Nhưng cái đẹp của người BiuBiu cũng quá nghịch thiên rồi . Cậu hiểu rõ Vũ ca chính là cái phường nhan khống . Dung mạo đẹp , cốt cách lại càng đẹp , đứng cùng Lưu Vũ lại vừa xứng , khiến cho người khác không nhịn được ghen tỵ phần nào .
- Vậy khi nào anh có thể tới gặp cậu ấy không ? - Tiểu Cửu hỏi .
Lưu Vũ đắn đo nở nụ cười , cái đầu nhỏ khẽ lắc đầu ra vẻ không chắc chắn .
- Phong Phong không giỏi bắt chuyện với người lạ , nếu không phải người cậu ấy nhìn trúng , cậu ấy cũng không thực sự tình nguyện nói chuyện đâu . Mọi người cứ để mặc tùy duyên phận là được rồi .
Có những ranh giới , vốn đã không thể tùy tiện phá vỡ .
Lưu Vũ cẩn thận cất giấu tâm tư của mình vào trong . Cậu nhớ lại dáng vẻ của Lưu Phong ngày ấy , hai người bọn họ cùng nhau đến công viên chơi . Trong một khoảng khắc quay đầu , dương quang của người chói lọi đến dễ chịu .
Sao ngày ấy lại không nhận ra , cậu đã từng nắm giữ hạnh phúc trọn vẹn đến thế .
------------------------
mn thấy chap này có ổn ko?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro